Chương 33

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân vô cùng xoắn suýt, định nhân cơ hội chú ý đến những chi tiết ít người để ý, nhưng còn chưa kịp tìm ra thì Cận Xuyên đã đưa A Nhuyễn vào thang máy riêng.

Phòng làm việc được thắp sáng rực rỡ, vô cùng trang nhã, trên chiếc bàn dài chất đầy tài liệu.

Đây có phải là những gì Cận Xuyên phải làm hàng ngày? Hình như ông ta rất bận rộn.

"Nếu cảm thấy nhàm chán, cháu có thể chơi trò chơi trên máy tính bảng một lúc."

Cận Xuyên đưa cho A Nhuyễn một chiếc máy tính bảng và nhéo nhẹ vành tai cô.

"Vậy cháu có thể xem video không?"

"Không được, chỉ có thể chơi game một người chơi. Máy tính bảng đã được cài đặt chương trình. Nếu có tin nhắn hoặc cuộc gọi, chú sẽ nhận được thông báo."

Cận Xuyên mỉm cười ôn nhu, nhưng khóe miệng lại có chút lạnh lùng, giọng nói nửa như uy hϊếp, nửa như nhắc nhở.

A Nhuyễn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào với Cận Xuyên.

"Biết rồi, thưa chú."

Cô ngồi trên ghế sofa và bật máy tính bảng để chơi trò chơi.

Cận Xuyên thu hồi ánh mắt và bắt đầu giải quyết các công việc của mình.

Thời gian trôi qua thật nhanh, không biết là do Cận Xuyên yêu cầu hay là vì nguyên nhân nào khác mà cả buổi sáng không có ai tới quấy rầy hai người bọn họ.

Cận Xuyên sẽ không đưa A Nhuyễn đến nhà ăn của công ty. Giữa trưa, trợ lý của ông ta đưa đồ ăn đến, đó là đầu sư tử và sườn heo chua ngọt mà A Nhuyễn thích ăn.

Bụng A Nhuyễn đã sớm đói đến kêu vang, vừa nhìn thấy bữa trưa, cô liền ném máy tính bảng trong tay đi.

Nhìn hành động đáng yêu của cô, ánh mắt Cận Xuyên tràn đầy vẻ cưng chiều, ông ta liếc trợ lý một cái, người đó rất thông minh, vội vàng rời đi, còn giúp sếp khóa cửa lại.

Ngoài anh ta và Cận Xuyên, không ai có thể mở ra.

Sau khi thoát ra khỏi căn biệt thự ngột ngạt kia, tâm trạng của A Nhuyễn rất tốt, khẩu vị cũng được cải thiện, chỉ trong chốc lát cô đã ăn xong bữa trưa của mình.

Mười phút sau, A Nhuyễn nằm trên ghế sô pha rêи ɾỉ, khó chịu cau mày.

Khi ở trong biệt thự, ngày nào cô cũng nhịn ăn, dạ dày vì đói mà đã sớm co lại, đột nhiên lại ăn nhiều như vậy, cô bị đầy bụng, đau đớn vô cùng khó chịu.

Cận Xuyên xoa bụng cô không biết mệt mỏi.

"Ngày thường có phải không cho cháu ăn đâu, sao giờ lại ăn như quỷ đói vậy?"

Bụng A Nhuyễn căng cứng rất khó chịu, còn bị Cận Xuyên trách móc, cô bỗng nhiên ấm ức khóc nấc lên.

Cận Xuyên thở dài một tiếng, vươn đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt A Nhuyễn:

"Khóc cái gì? Hửm?"

"Chú hung dữ với cháu…"

Hai mắt A Nhuyễn đỏ hoe, giọng nói có hơi khàn khàn.

Cận Xuyên bất đắc dĩ phản bác: "Chú đâu có hung dữ với cháu."

"Có!"

Khi tính tình trẻ con nổi lên, A Nhuyễn không muốn nghe ai hết.