Cô duỗi người nằm trên bàn, mệt mỏi đánh sụp đến mí mắt. Sắp tới là kì kiểm tra, cô không thể buông lỏng bản thân mình được.
Tầm mắt mơ hồ của cô đảo qua cửa sổ, dừng lại ở một bóng hình cao ngất phía dưới sân trường. A, vẫn là cái khuôn mặt đáng bị đánh một trận của tên cuồng kiểm soát kia. Mục Du đang bị một đám con gái vây quanh, nụ cười thiên sứ trên môi đã sớm biến dạng vặn vẹo mất kiên nhẫn.
Ha ha, nhìn tên này khó chịu khiến cô cảm thấy thật thoải mái nè...
Chết... buồn ngủ quá...
Mục Du kín đáo liếc mắt nhìn lên trên bóng dáng trên cửa sổ, khóe môi nhếch lên.
Bao giờ cô gái của cậu cũng rất ngốc nghếch. Ngốc đến thực dễ thương.
Sau đó dường như nghĩ đến điều gì kinh tởm, lông mày trên trán Mục Du nhíu lại. Rác rưởi xung quanh cô quá nhiều, cậu thực phiền muộn a...
Cô rất thích buổi trưa, khi tất cả mọi người đều xuống căn tin hoặc quay về nhà nghỉ ngơi, cô sẽ được yên tĩnh nằm ngủ trong phòng, nhẹ nhàng, không một tiếng ồn ào.
Tuy là đôi khi, cô sẽ gặp phải một ít thứ khiến cô cảm thấy thực phiền toái.
“Tôi nhột, Thiếu Thần.” Cô không kiên nhẫn mở mắt.
Người quỳ phía dưới dường như không hề có cảm giác bị bắt quả tang làm chuyện xấu, vô cùng xảo trá liếʍ thêm vài miếng trên chân cô.
Tốt, cô mới chỉ ngủ vài phút thôi mà cả bàn chân đã ướt đẫm nước bọt của tên này!
Thiếu Thần chớp mắt vô tội nhìn cô, bàn tay thì vẫn nắm chặt lấy chân cô. Tên này còn tự cho là thông minh che dấu cái cục nổi lên trên quần hắn nữa chứ!
Có ai biếи ŧɦái như anh không hả, liếʍ chân người khác mà cũng “dựng lều” cho được!!?
À không, thực ra thì có kha khá người cũng biếи ŧɦái như tên này... xung quanh cô.
“Thả ra!” Sắc mặt cô đen như đáy nồi nhìn tên biếи ŧɦái này.
“Cho anh sờ sờ thêm một chút thôi được không...” Thiếu Thần si mê âu yếm bàn chân trắng nõn trong tay, sau đó lại si mê thè lưỡi ra liếʍ liếʍ ~
Trời đất ơi, tại sao người có thể tạo ra một tạo vật hoàn mỹ đến thế này vậy! Từ chiếc cổ chân nhỏ xinh, làn da trắng nõn mềm mại, từng sợi lông chân tinh tế... Tất cả đều hoàn mỹ không chút tì vết!
“Ha... Ha... Ah...” Thiếu Thần mυ"ŧ lấy từng chiếc ngón chân nhỏ nhắn, sắc mặt ửng hồng dụ hoặc. Chỉ tiếc đây là khuôn mặt của một tên biếи ŧɦái!
Cô không thể nào nhịn nổi nữa, một cước đá lên mặt đồ biếи ŧɦái, thành công khiến hắn ngã vật ngửa ra sung sướиɠ. Đúng vậy, là sung sướиɠ!
Từng cước từng cước nện lên mặt đồ biếи ŧɦái khiến hắn phải sung sướиɠ kèm theo run rẩy gào lên, lều trại dưới quần càng thêm căng phồng.
“Ah ~”
Cô gái đang phát tiết lửa giận sau đó dừng lại, nghi ngờ nhìn dưới quần tên biếи ŧɦái, sắc mặt đen thui như đáy nồi.
Cô là đang hành hạ tên này hay là đang ban thưởng cho hắn vậy??!
Da gà khắp người cô nổi lên, chỉ có thể nuốt ghê tởm vào bụng, tìm lấy đôi giày đi vào rời khỏi phòng học.
Ôi chết tiệt giày cũng ướt đẫm!
Tên biếи ŧɦái này đã làm gì với giày của cô!!!
Tiếng chửi lầu bầu vang lên trên hành lang. Phía sau bóng lưng bực bội của cô gái, một ai đó đang nhìn chằm chằm... nhìn chằm chằm...