Chương 8:

Chử Văn Kỳ đứng ở cửa đối diện, trên tay cầm một hộp bánh ngọt, cô do dự một lúc rồi cuối cùng lại bấm chuông cửa.

Đây là lần thứ ba cô bấm chuông cửa rồi, nếu như người hàng xóm vẫn không ra ngoài cửa trả lời, cô sẽ cân nhắc đến việc gọi cảnh sát để gọi xe cấp cứu.

Trước đó cô đã bấm chuông cửa hai lần rồi, sau khi tiếng chuông cửa kết thúc, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân của ai đó đang đi lại trong nhà.

Nhưng âm thanh nghe có vẻ loạng choạng, có cảm giác như đã lâu rồi không có di chuyển đến cửa ra vào.

Trước khi cô bấm chuông cửa lần thứ ba thì trong nhà vẫn không có tiếng động gì.

Chử Văn Kỳ sợ rằng người hàng xóm có thể gặp phải một số sự cố ngoài ý muốn, chẳng hạn như phát bệnh đột ngột, vì vậy không thể ra ngoài và mở cửa.

Cho nên cô nghĩ, nếu như cô nhấn chuông cửa lần thứ ba mà người hàng xóm vẫn không ra mở cửa, cô sẽ gọi cảnh sát và gọi xe cứu thương để đề phòng bất trách.

Sau khi reo được ba mươi giây, cuối cùng tiếng chuông cửa cũng đã kết thúc.

Chử Văn Kỳ dựa vào tấm cửa lắng nghe, cảm thấy trong nhà vẫn không có động tĩnh gì, cô liền đứng dậy muốn về nhà lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Nhưng mà khi cô vừa mới đứng dậy, cánh cửa đã được đẩy ra từ bên trong.

Cô không kịp né tránh, cánh cửa đập vào trán cô và phát ra một tiếng “bịch”.

Trán của cô bị đau vì bị va chạm, đầu của cô thì cứ nghe ong ong.

Chử Văn Kỳ che trán và khẽ la lên một tiếng.

Ngay lập tức, nước mắt từ trong khóe mắt trào ra, cô đứng đó với đôi mắt ngấn nước, choáng váng vì bị đau.

Trước khi cơn đau dữ dội đó được dịu xuống, ai đó đã nắm lấy cổ tay cô đang cầm hộp quà và giật mạnh.

Đột nhiên, cô được ôm chặt vào một vòng tay nóng bỏng.

Mũi cô lập tức ngửi thấy một mùi hương qurn thuộc và dễ chịu của cây bách.

Một giây sau, phần cổ nhạy cảm của cô bị một đôi môi khô nóng hôn lên.

Đôi môi đó vô cùng vô đạo đức, nó nhẹ nhàng hôn từ trên xuống dưới cổ của cô, để lại một vết nước mơ hồ.

Nụ hôn đó điu từ cổ cô di chuyển qua đường viền cổ, rồi xuống vai, thành công khuấy động một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể cô.

Cuối cùng nụ hôn cũng rơi xuống bờ vai, dùng sức mạnh hơn, đầu lưỡi áp vào lớp thịt mỏng trên xương mà cắи ʍút̼ mãnh liệt, để lại một dấu hôn giống như một quả dâu tay đỏ tươi vô cùng bắt mắt.

Cơn đau nhẹ ở vai khiến Chử Văn Kỳ bình tĩnh lại, nước mắt không kìm được từ khóe mắt chảy xuống cắm, trong suốt giống như pha lê cực kỳ dụ hoặc.

Cô giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay nóng bỏng này.

Nhưng càng vùng vẫy, vòng tay đó càng giam cầm cô chặt hơn, cuối cùng cô chỉ có thể bất lực nổi giận, “Điên rồi sao!”

Nhưng cũng vì vậy mà môi cô đã bị một nụ hôn chặn lại, hàm răng của cô còn chưa kịp khép lại, đầu lưỡi mềm mại của cô đã bị đầu lưỡi kia móc và quấn lấy.

Sự trao đổi chất lỏng trong cơ thể không có cảm giác kinh tởm như trong tưởng tượng của cô, ngược lại nó rất mát mẻ và ngọt ngào như kẹo bạc hà.

Đầu lưỡi của cô bị đầu lưỡi kia động và mυ"ŧ liếʍ, trong vô thức lại dâng lên một cảm giác kɧoáı ©ảʍ, rõ ràng là thông qua lớp đồ lót nhưng cô có thể cảm giác được bộ ngực mềm mại bên trong dựng đứng lên, ở giữa hai chân lại không biết xấu hổ mà càng ướŧ áŧ hơn.

Chử Văn Kỳ cảm thấy vô cùng xấu hổ về kɧoáı ©ảʍ được tạo ta do hành động sai trái này.

Hộp quà trong tay cô ném mạnh vào người của Đới Trí Hành, bánh ngọt lập tức rơi xuống đất.

Mùi bánh ngọt bay thoang thoảng trong không khí.

Không biết là do lực của Chử Văn Kỳ quá mạnh, hay là do Đới Trí Hành thực sự không có lường trước được chuyện này, nhưng lần này cô đã thoát khỏi sự giam cầm của hắn.

Sắc mặt của Đới Trí Hành có chút bối rối, đôi mắt của hắn đỏ hoe, hắn vươn tay ra kéo Chử Văn Kỳ vào lòng và hôn cô lần nữa.

Chử Văn Kỳ dựng lông lên, cô giơ tay tát thẳng vào mặt hắn, tiếng tát vào mặt nghe rất chói tai.

“Điên rồi sao!”

Chử Văn Kỳ tức giận đến mức không thể không mắng chửi hắn.

Đới Trí Hành bị đánh người hơi nghiêng sang một bên, hắn khẽ dùng đầu lưỡi áp vào bên má bị đánh, có chút đau.

Chử Văn Kỳ nhân cơ hội chạy về nhà, nhưng vừa đặt tay lên khóa vân tay, cô đã bị Đới Trí Hành ôm từ phía sau.

“Kiều Kiều, anh sai rồi, cầu xin em đừng rời khỏi anh...”

Kiều Kiều?

Tâm trạng của Chử Văn Kỳ đang thay đổi hàng ngàn lần.

Chẳng lẽ Đới Trí Hành bị bạn gái đá, sau đó uống quá nhiều rượu nên đã phát điên vì rượu sao?