Chương 4

Mạch Miêu nhịn không được muốn hôn Tú Trân một cái.

Cho dù cô biết người thanh mai trúc mã kia là chị dâu tương lai của cô.

Nhưng đạo đức không còn giá trị khi đối mặt với ham muốn thực sự!

Mạch Miêu mặc quần xong, ra khỏi rừng cây nhỏ, bước nhanh hơn chạy tới nhà tắm.

Nhà tắm…

Bởi vì thể chất đặc thù, nơi này là nơi mà từ nhỏ đến giờ cô chưa từng dám đặt vào!

Cô sợ bị người ta vây xem, sợ bị người ta nghị luận, sợ bị người ta đánh!

Vì thế năm tám tuổi, mẹ cô đã tìm được cách đưa cô lên thành phố.

“Trong nhà của người ta có nhà tắm, con có thể tắm một mình!" Mẹ cô nhìn trúng cái này, “Con giấu dươиɠ ѵậŧ đi! Ngoan ngoãn giữ tròn đạo hiếu với cha mẹ bên kia. Nói thế nào bọn họ cũng là người nhà họ Cốc chúng ta.”

Cốc Mạch Miêu khóc lóc bị tiễn đi, mười năm sau, dươиɠ ѵậŧ cùng với trứng dái đã hoàn toàn trưởng thành, cô lại bị bọn họ trả trở về.

Lý do là – sau khi nhận Mạch Miêu làm con thừa tự chưa được bao lâu, cha mẹ bên kia lập tức sinh ra một đứa con gái ruột, việc cô có dươиɠ ѵậŧ cùng với trứng dái còn bị bọn họ phát hiện, bọn họ sợ xảy ra chuyện cho nên mới trả cô về.

Bởi vậy Cốc Mạch Miêu lại khóc lóc khi bị trả về làng Tây Bình.

Trở về làng chỉ có một lựa chọn: kết hôn.

Nhưng nhà chồng nào lại muốn con dâu như vậy?

Cốc Mạch Miêu không thể cởϊ qυầи. Vừa cởi ra là có thể nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ to tướng ở phía dưới lôиɠ ʍυ của mình, dưới ©ôи ŧɧịt̠ ấy có hai viên tinh hoàn vừa lớn vừa tròn.

Mà âʍ ѵậŧ bị ẩn dưới lớp "vỏ trứng" lớn lên có một tẹo, khe thịt dài mà sâu, cánh thịt môi âʍ ɦộ vừa béo vừa lớn, bên trong đó có lỗ nhỏ của nữ. Thân dưới của cô có đầy đủ mọi thứ.

Cốc Mạch Miêu mơ mơ hồ hồ, cũng không rõ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đặc thù của mình trông như thế nào.

Nhưng cha mẹ ở trên thành phố có tấm lòng thiện lương, vừa phát hiện ra cô có dươиɠ ѵậŧ cùng với trứng dái là lập tức mang Cốc Mạch Miêu vào trong bệnh viện kiểm tra lại.

Tin tốt là cả hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đều hoàn chỉnh. Cắt một cái cũng không ảnh hưởng đến cái kia.

Tin xấu là cây gậy thịt của Mạch Miêu đã quá già.

Nếu ở thời thơ ấu phát hiện ra rồi được trị liệu sớm, vậy hiện tại cô chính là một đứa con gái bình thường sống trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, vui vẻ lập gia đình, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con, giống như tất cả phụ nữ khác trong làng.

“Tất cả đều tại mẹ!" Mạch Miêu cũng có lúc oán trách, “Chỉ biết sinh con mà thôi! Ngay cả con gái của mình cũng không thèm quan tâm!”

Bà Cốc: "...”

Dù vậy, người khác than Cốc Mạch Miêu bất hạnh, Cốc Mạch Miêu lại cảm thấy bản thân không có gì cả.

Không gả được cho người phù hợp với mình.

Hiện nay trong làng đã thành lập đội sản xuất, cho dù con gái có làm việc đồng áng cũng có thể kiếm được vài công việc.

Còn có thể ăn cơm tập thể ở công xã, trải qua cuộc sống tập thể.

Tính tình phóng khoáng của Cốc Mạch Miêu khiến nhân duyên của cô cũng không tệ lắm, cũng không cảm thấy cô đơn.

Cô thích xem phim, chuẩn bị sang năm khi cô hai mươi tuổi sẽ tranh thủ đi ứng làm nhân viên của rạp chiếu phim.

Được lợi từ cuộc sống mười năm tuổi ở thành phố, cô đã học và tốt nghiệp trung học cơ sở, xem như là người có học ở trong làng.

Cuộc sống của làng Tây Bình đang mở ra những bức tranh tươi đẹp cho cô.

Đúng lúc này Lý Tú Trân quay trở lại, còn muốn gả cho anh trai của Mạch Miêu.

“Có chuyện gì vậy?”

Mạch Miêu hỏi thăm khắp nơi, mới biết được thì ra sau khi cha mẹ của Lý Tú Trân qua đời không lâu thì thân thích nhận nuôi cô cũng mang thai con ruột của bọn họ, hơn nữa còn sinh ra một đứa con trai bị bệnh bại não, mười năm sau đó bọn họ lập tức nuôi Lý Tú Trân như con dâu nuôi từ nhỏ.