Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Vân Lộ Tinh tỉnh lại đã nhìn thấy đồ ăn vặt. Không phải chỗ đồ ăn vặt cô bỏ quên ngày hôm qua, nhưng bên trong có sữa chua và kem vị dâu tây mà cô nhớ thương mãi.
Vân Lộ Tinh không hỏi anh lấy từ đâu, cô làm một con cá mặn tận chức trách chỉ phụ trách ăn.
Cô vui vẻ ôm sữa chua của mình, giống một con hamster ăn từng miếng nhỏ. Bởi vì khi ăn thật sự rất vui vẻ, thậm chí cô quên luôn Kỳ Phong Miên, anh ở bên cạnh nói gì đó với cô, cô đều nghe có lệ, không nhớ kỹ.
Sau khi uống xong sữa chua, Vân Lộ Tinh thoải mái mà nằm ở trên sô pha, cuối cùng cũng nhớ tới nhân viên chăn nuôi vất vả làm đồ ăn cho mình. Cô liếc mắt nhìn Kỳ Phong Miên, đối phương đưa lưng về phía cô, viết viết vẽ vẽ ở trên bàn.
Vân Lộ Tinh lôi kéo tay áo của Kỳ Phong Miên, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ Phong Miên, anh không ăn sao?”
Kỳ Phong Miên chuyên chú với động tác trong tay, cũng không quay đầu lại, chỉ đơn giản mà trả lời một câu làm sao vậy. Âm thanh của anh nhàn nhạt, giống như đang tức giận.
Vân Lộ Tinh cũng không giận, cô mềm mại mà nói: “Sữa chua vị dâu tây.”
Cô cong cong đôi mắt: “Rất ngọt đó.” Giọng nói của cô chân thành, tiếng nói thanh thuý, giống như thật sự chỉ là thuận miệng cảm thán. Tay cầm bút của Kỳ Phong Miên ngừng trong chớp mắt.
Vân Lộ Tϊиɧ ɖϊ©h͙ người ở trên sô pha, ngồi gần Kỳ Phong Miên hơn một chút, cô mới nói: “Anh không muốn nếm thử sao?”
Kỳ Phong Miên đột nhiên đè Vân Lộ Tinh đang lăn qua lăn lại ở trên sô pha lại, đôi mắt thâm thúy đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô. Anh vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi và khóe miệng của Vân Lộ Tinh, sau đó lại để vào trong miệng của chính mình.
Nửa ngày sau, Kỳ Phong Miên cong cong môi, tiếng nói thấp thuần: “Ừm”, quả thật rất ngọt.
Vân Lộ Tinh chớp chớp mắt, nói: “Thật vậy sao?” Cô thử thăm dò, vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếʍ liếʍ xung quanh môi của mình.
Cô điên cuồng ám chỉ, nói: “Nếu mỗi ngày đều có sữa chua vị dâu tây, em có thể luôn luôn ngọt như vậy đó.”
Kỳ Phong Miên lại nhớ tới cảnh mình bị Vân Lộ Tinh hoàn toàn không thèm đếm xỉa, cười. Anh nhéo nhéo mặt cô, đôi mắt mỉm cười, nói: “Không cần.”
Vân Lộ Tinh - một tay làm nũng thiện nghệ:...?
Lúc này Kỳ Phong Miên mới đưa tờ giấy mà mình vừa viết cho cô, ôn nhu nói với Vân Lộ Tinh: “Muốn chọn không?”
Anh tươi cười sạch sẽ, Vân Lộ Tinh còn không biết mình thua ở chỗ nào. Biểu cảm của cô mờ mịt mà thò lại gần, nhìn về phía tờ giấy toàn là chữ tượng hình mà cô quen thuộc. Cô một bên không chút để ý nhìn lướt qua, một bên hồi tưởng dưới đáy lòng vì sao Kỳ Phong Miên lại từ chối mình.
Chỉ cần một lọ sữa chua vị dâu tây là có thể có được một cái hôn ngọt ngào… Chẳng lẽ là mình không ngọt sao?
Vân Lộ Tinh lâm vào tự hoài nghi mình thật sâu.
Nhưng khi Vân Lộ Tinh đang ngây thơ mờ mịt, nhìn thấy chữ màu đen bắt mắt trên giấy kia, tất cả câu đố đều có đáp án. Chỉ thấy trên trang giấy, một hàng chữ to bắt mắt ở phía trên ——[Bàn về một trăm cách tuẫn tình]
Vân Lộ Tinh chậm rãi nghiêng mặt, dùng một loại ánh mắt mờ mịt khó hiểu còn có một chút thất bại nhìn Kỳ Phong Miên, cứng họng cạn lời.
Cô sâu kín mà nói: “Vì sao lại viết cái này? Em đã trọng sinh rồi mà.” Ngày hôm qua rõ ràng cô đã rất nghiêm túc an ủi Kỳ Phong Miên, kết quả không ngờ đối phương vẫn không buông loại ý niệm tuẫn tình kỳ quái này.
Mọi người sống sót ở trong thế giới đất đai thừa thãi không tốt hơn à, vì sao một hai phải bi quan tiêu cực đến cùng tìm đường đi chết.
Vân Lộ Tinh nhỏ giọng cường điệu nói: “Có phải anh không thích em không?” Cho nên luôn muốn mang em đi chết, em còn luyến tiếc sữa chua lắm.
… Vân Lộ Tinh lại cảm thấy mình đã phát hiện chân tướng gì đó. Sữa chua nhất định cũng là vì lý do này rồi.
Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh, đôi mắt anh thâm tình lại chiều chuộng, sau nửa ngày nhẹ nhàng câu môi, cười bất đắc dĩ. Nhưng trước sau anh vẫn không thừa nhận thích cô, cũng không nói lý do tuẫn tình.
Nhưng Vân Lộ Tinh lại nghe thấy anh nhợt nhạt thở dài ở trong lòng, dùng một loại tiếng nói rất ôn nhu nói:
——[Đúng là bởi vì quá thích.]
——[Cho nên mới sợ hãi mất đi lần nữa.]
Không phải mỗi một lần chết đi đều có thể trọng sinh rồi gặp được nhau lần nữa. Cho nên không bằng lúc này đây cùng chết ngay từ đầu để không phải mất đi lần nữa.
Sau khi nghe được tiếng lòng của Kỳ Phong Miên, phản ứng đầu tiên trong nội tâm của Vân Lộ Tinh là bệnh của Kỳ Phong Miên thật sự càng ngày càng nghiêm trọng. Nhưng cô nghĩ, bỗng nhiên lại cảm thấy quỷ dị, ý tưởng của Kỳ Phong Miên dường như cũng khá có lý.
Ngay khi Vân Lộ Tinh còn đang tự hỏi triết học cuộc đời, Kỳ Phong Miên đã lôi kéo cô tiếp tục nhìn chữ trên mặt trang giấy. Anh hỏi: “Em thích loại nào?”
Vân Lộ Tinh rất nghiêm túc mà nhìn một lần, tiếp đó lại chỉ vào mục thứ nhất, nói: “Cắt cổ tay rất đau.”
Kỳ Phong Miên nhíu nhíu mày, anh vẫn chưa quên ‘Vân Lộ Tinh học’ ở kiếp trước, cũng không muốn đối phương khó chịu như vậy, vì thế rất tự nhiên mà nói: “Thôi được, vậy không cần cái này.”
Vân Lộ Tinh chỉ vào hạng thứ 2, nói ra nghi vấn: “Trong nhà có thuốc ngủ sao?”
Kỳ Phong Miên nói: “Còn nửa lọ.” Kỳ Phong Miên có đoạn thời gian lo âu và mất ngủ nghiêm trọng, bởi vì anh ở bệnh viện công tác rất hay tiếp xúc đến loại thuốc này.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, Vân Lộ Tinh nói: “Đủ cho hai người chúng ta cùng chết sao?” Trên nguyên tắc mà nói hẳn là đủ, bởi vì sau khi tận thế thì sẽ không còn ai tốt bụng đưa bọn họ đi rửa ruột được nữa, cho nên ngay khi cả chết trong im lặng, chắc chắn cũng có người đến xem chết hay chưa rồi tiện thể lấy luôn hết vật tư.
Ngữ khí của Vân Lộ Tinh khờ dại kể ra chuyện xưa khủng bố: “Nhưng cũng có thể là không đủ, sau đó một người chết, một người khác không chết á.”
Kỳ Phong Miên hoàn toàn không thể tiếp thu cảnh tượng Vân Lộ Tinh miêu tả, không đợi đối phương nói xong, anh ngắt lời, nói: “Mục tiếp theo.”
Vân Lộ Tinh ghé vào trong l*иg ngực anh, lại nhìn những cái khác một lượt.
“Chết chìm sao? Sau khi chết sẽ rất khó coi, nghe nói thi thể sẽ sưng phù thành một quả bóng, em không muốn có bộ dạng này.”
“Thắt cổ nói cũng rất khó coi, đầu lưỡi sẽ rớt ra, nghe nói còn đại tiểu tiện mất khống chế… Nhảy lầu cũng không phải không thể, nhưng mà nhà của chúng ta không cao lắm đâu, nhỡ đâu ngã xuống không chết mà lại biến thành tàn tật thì phải làm sao?”
Biểu cảm Kỳ Phong Miên có chút trầm mặc, nhíu nhíu mày. Hiển nhiên anh không nghĩ tới điểm này.
Vân Lộ Tinh vô cùng nghiêm túc bày ra vẻ kén chọn, nói: “Hơn nữa những cách chết đó đều quá đau, tuẫn tình hẳn phải là một sự kiện vui sướиɠ, sao có thể khổ sở như vậy được? Cho nên anh vẫn nên nghiêm túc tự hỏi tự hỏi xem có phương thức tuẫn tình nào không đau hay không đi!”
Kỳ Phong Miên đã sớm nhìn ra Vân Lộ Tinh đang cố ý thoái thác, nhưng xét thấy đối phương nói lại rất có lý, mà anh cũng rất muốn xem Vân Lộ Tinh có thể làm được đến trình độ nào, cho nên mới hứng thú bừng bừng phối hợp diễn với cô.
Vì thế Kỳ Phong Miên cố ý giả bộ bị khó khăn đánh bại, ngay khi Vân Lộ Tinh lộ ra biểu cảm đắc ý và may mắn, anh lại như là vừa mới nhớ tới, nói: “Bệnh viện có thuốc tiêm.”
Vân Lộ Tinh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sau đó làm bộ rất bất đắc dĩ mà nói: “Vậy không có cách nào, chờ lần sau khi chúng ta có cơ hội đi bệnh viện lấy đi.” Dù sao dụ dỗ Kỳ Phong Miên trước.
Hôm nay cũng là một ngày nỗ lực không bị tuẫn tình!
Kỳ Phong Miên nghĩ nghĩ, rất ác liệt mà nói: “Không cần, bây giờ anh sẽ trở về lấy.” Nói xong anh đã đứng dậy đi lấy chìa khóa xe.
Vân Lộ Tinh sững sờ ở tại chỗ, biểu cảm dại ra.
Từ từ, cái em muốn không phải là kết cục này mà!
Cô trơ mắt mà nhìn Kỳ Phong Miên sấm rền gió cuốn thu thập những đồ đạc cần dùng tới, la lớn: “Không thể.”
Kỳ Phong Miên nghi hoặc mà nhìn về phía cô, hơi hơi nhướng mày.
Vân Lộ Tinh cố gắng ra sức suy nghĩ, nỗ lực cầu sinh (*): “Cho dù là cách chết nào, cuối cùng thi thể của chúng ta đều sẽ bị quái vật ăn luôn đi. Em không muốn trở thành đồ ăn của quái vật, cho nên anh hãy nghĩ một biện pháp có thể làm thi thể của chúng ta không bị ăn.”
(*) mong muốn được sống sót
Cô rất cảnh giác, nói: “Em tuyệt đối sẽ không chấp nhận bị đốt chết, cái cách tuẫn tình đó vừa đau vừa xấu.”
Kỳ Phong Miên hơi hơi nhướng mày, có chút khó hiểu mà nói: “Chúng ta đều đã chết, thi thể còn quan trọng sao?”
Vân Lộ Tinh đứng ở trên sô pha, đôi tay chống nạnh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em mặc kệ. Em không muốn biến thành một bộ phận trong cơ thể quái vật, trở thành dinh dưỡng cung cấp cho chúng.”
Sau khi nghe Vân Lộ Tinh nói, Kỳ Phong Miên nhíu mày. Vốn dĩ anh chỉ cố ý đùa Vân Lộ Tinh một chút, nhưng sau khi nghe đối phương nói như vậy, anh bỗng nhiên cũng để ý tới việc xảy ra với thi thể của anh và Vân Lộ Tinh một chút.
Anh và Vân Lộ Tinh thuộc về nhau, lúc còn sống là như thế, sau khi chết cũng là như thế, những con quái vật dơ bẩn lại ti tiện đó đương nhiên không xứng xen chân vào.
Trên mặt Kỳ Phong Miên xuất hiện biểu cảm trầm tư, Vân Lộ Tinh đúng lý hợp tình mà nói: "Tóm lại, chờ đến khi nào anh giải quyết được vấn đề này thì chúng ta lại đi lấy thuốc tiêm để tuẫn tình "
Kỳ Phong Miên bị cô chọc cười. Anh không nhịn được vạch trần nói: “Em không muốn tuẫn tình đúng không?”
Vân Lộ Tinh làm bộ không nghe thấy. Cô nắm nắm tay nho nhỏ, nói: “Trước hết, chúng ta nên nỗ lực sống sót đi.”
Cô nói với Kỳ Phong Miên: “Hiện tại chúng ta đi ăn cái gì trước đi.” Trải qua bài giảng tuẫn tình của Kỳ Phong Miên, Vân Lộ Tinh đã ý thức được là cá mặn không thể sống sót ở tận thế, chỉ dựa vào người chăn nuôi chăm sóc là một việc cực kỳ không đáng tin cậy!
Nhỡ đâu một ngày nào đó đối phương bỏ đói chết mình sau đó tuẫn tình thì sao?
Vì thế Vân Lộ Tinh quyết định trong thời gian ngắn từ bỏ thiết lập người bệnh tâm thần cá mặn (*), dốc lòng một phen! Cô muốn tự lực cánh sinh, tự cung tự cấp, mình tự đi nhặt đồ ăn vặt nuôi sống chính mình!
(*)Cá mặn là một người lười. Đại ý của cả câu này là cô quyết định tạm thời không muốn làm một người bệnh tâm thần lười biếng nữa.
Cô rất kích động hỏi Kỳ Phong Miên: “Hôm nay anh lấy đồ ăn vặt ở đâu vậy? Là ở siêu thị dưới chân núi sao? Chúng ta tiếp tục đi cướp một chút đi.”
Kỳ Phong Miên nhìn ý chí chiến đấu sục sôi của Vân Lộ Tinh, đôi mắt mỉm cười. Anh thuận theo cô nói: “Hiện tại sao?”
Vân Lộ Tinh nhìn mắt sắc trời, nói: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi!”
Lúc khởi động ô tô, trong tay Vân Lộ Tinh nắm dao phay mà Kỳ Phong Miên cho cô, nói: “Chúng ta thật sự phải lái xe sao?”
Sau tận thế, quái vật cực kỳ mẫn cảm đối với âm thanh và hương vị, cơ thể chúng có tính chất đặc biệt không giống nhau, có quái vật có tốc độ vô cùng nhanh nhẹn, nhanh hơn xe nhiều. Đời trước Vân Lộ Tinh cũng bị một con quái vật đột nhiên xông ra gϊếŧ chết ở trên xe.
Kết hợp với Kỳ Phong Miên hơi một chút là lại nảy sinh ra ý tưởng tuẫn tình cùng cô, Vân Lộ Tinh hợp lý hoài nghi động cơ của đối phương.
Kỳ Phong Miên khởi động ô tô, liếc xéo mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Lái xe từ đây đến dưới chân núi mất hơn mười phút, còn đi bộ thì mất nửa giờ.”
Vân Lộ Tinh nhìn cánh tay và bắp đùi nho nhỏ của mình, ngoan ngoãn câm miệng.
Phong cảnh lưng chừng núi được quy hoạch rất tốt, hoa đào bay lả tả rụng đầy đất, Vân Lộ Tinh ngồi trên xe nhìn cây đào ven đường.
Kỳ Phong Miên hỏi cô: “Thích hoa đào?”
Vân Lộ Tinh biểu cảm nghiêm túc: “Không, em thích quả đào.”
Cô vô cùng nghiêm túc mà nói với Kỳ Phong Miên: “Cái cây này thật lớn, nó nở hoa cũng rất đẹp, cho nên khi kết trái nhất định cũng sẽ ăn rất ngon.”
Kỳ Phong Miên chuyển động tay lái, từ từ nói: “ Ừ”
Vân Lộ Tinh nói: “Cho nên chúng ta nhất định phải ăn luôn trái của nó! Nếu không cây đào đẹp như vậy phát hiện mình kết trái mà không có người ăn, nó nhất định sẽ vô cùng đau lòng giống em.”
Hiện tại cách thời gian cây một ăn quả kết quả còn có vài tháng, đến lúc đó lại có lý do kéo kéo dài thời gian để không tuẫn tình!
Vân Lộ Tinh cảm thấy mình thật là quá thông minh!
Xe dừng ở trước cửa của cửa hàng, Kỳ Phong Miên nhìn cô một cái, nói: “Thật là đã làm khó em rồi, vì không phải tuẫn tình mà có thể nghĩ ra nhiều cái cớ như vậy.”
Mỗi một lần Vân Lộ Tinh đều sẽ mang cho anh một sự bất ngờ mới.
Làm anh ngẫu nhiên cảm thấy, thật ra bọn họ cứ sống như vậy cũng không tồi.
Khuôn mặt của Vân Lộ Tinh không biểu cảm, mạnh miệng: “Em không có.”
Kỳ Phong Miên xách theo rìu xuống xe, qua cửa xe trước mà nhìn vào mắt Vân Lộ Tinh thật sâu, cười như không cười mà nói: “Không sao. Đợi lát nữa khi trở về, anh sẽ chém cái cây kia làm quan tài cho chúng ta, như vậy thi thể của chúng ta sẽ không bị quái vật ăn, cái cây cũng sẽ không bởi vì không ai ăn trái của nó mà thương tâm.”
Nói xong anh nhẹ nhàng đi trước, bóng dáng còn có chút tiêu sái.
Vân Lộ Tinh tức giận ôm chặt dao phay nhỏ của mình.