Chương 46: Thân là nam nhân chỉ chết sa trường.

Sau khi hồi cung, cuộc sống dường như quay trở lại quỹ đạo vốn có, chỉ có điều Phó Thần cảm nhận được ánh mắt của Lâm Uyên đôi khi sẽ né tránh y, giống như hiện tại, cố tình chọc tức để y rời khỏi vậy.

"Công tử, công tử."

Bên này sau khi Phó Thần tức giận rời đi, Lâm Uyên nhanh chóng ngã gục xuống sàn, không ngừng ho khan, trong miệng còn chảy dọc hàng máu đen tuyền, Liễu Huệ hoảng hốt vội gọi hắn.

Lâm Uyên ngược lại không phản ứng gì, dường như đã quá quen với tình huống này, hắn đưa tay Liễu Huệ hiểu ý đưa ra khăn tay.

Khăn lụa trắng nhanh chóng nhiễm một mảnh máu đen đặc, sau đó hắn mới từ từ đứng lên ngồi lại trên ghế.

"Không cần hoảng như vậy, ta vẫn chưa chết được đâu."

Ánh nhìn Liễu Huệ đặt trên khăn tay, trong khoé mắt chuyển đỏ rưng rưng nước, lại cố gắng kiềm nén vì công tử không thích nàng vì hắn mà khóc.

"Công tử, người đừng nói như vậy. Hay là người cứ nói cho Hoàng thượng biết, biết đâu chừng sẽ tìm ra thuốc giải."

"Khụ..khụ." Sau một lần nôn ra máu này, Lâm Uyên có vẻ yếu ớt đi rất nhiều, hắn thở dài một hơi rồi mới lắc đầu nói.

"Độc của Độc Y nổi tiếng trong thiên hạ là không có thuốc giải, hắn một lòng chuyên tâm nghiên cứu về độc, lại không mong có kẻ trúng qua có thể sống, cho nên chưa từng bào chế ra bất kỳ loại giải dược nào. Ngươi nói xem, y đi đâu tìm giải dược đây?"

"Hiện tại ta có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó, nói cho y chỉ làm y thêm lo lắng cùng tự trách. Được rồi, ngươi ra ngoài đi, nhớ đem khăn tay đốt đi, đừng để ai phát hiện ra."

Liễu Huệ cầm khăn trắng nhét vào trong ống tay áo, cúi đầu vâng lời lui ra.

Sau khi Phó Thần đi được không bao lâu, từ xa một tên lính vội vã chạy đến hơi thở gấp gáp nói không thành tiếng.

"Bệ hạ..có thư từ tiền tuyến, được Lâm tiểu tướng quân cấp tốc gửi 800 dặm về đây."

Y nghe xong mày nhíu chặt, vội nói.

"Mau đưa cho Trẫm."

"Bệ hạ, bệ hạ."

Thư còn chưa kịp đọc, từ xa Lý tổng quản hớt hải chạy đến, khiến sắc mặt y càng trở nên khó coi.

"Có chuyện gì mau nói."

Lý tổng quản vừa đến nơi đã quỳ xuống, hai tay dâng lên mật thư.

"Phía Bắc có tin truyền đến, Lâm tiểu tướng quân bị trúng phục kích của địch, thương thế hiện tại nghiêm trọng, đang được đưa về kinh thành."

Phó Thần sắc mặt càng thêm tái nhợt, xoay đầu như thể sợ người nghe được, hai tay y siết chặt bức thư trên tay, tức giận gằn lên từng chữ.

"Khởi giá Thái Hoà điện."

Chuyện Bắc quốc nổi lên ý muốn xâm lược, cùng việc Lâm tiểu tướng quân bị thương nặng theo cách nào đó nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung, chuyện này sớm liền lọt vào tai Lâm Uyên, hắn có chút ngoài ý muốn.

Nhưng rồi suy tính cũng bình tỉnh trở lại, cùng lắm là chết chậm lại một chút.

Sắc mặt nhanh chóng từ tái nhợt như người bệnh sắp chết có chuyển biến, hai má cũng hồng nhuận hơn, làm gì còn dáng vẻ gầy yếu miệng ho ra máu như vừa rồi.

"Liễu Huệ."

Liễu Huệ vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, vừa nghe hắn gọi đã vội đi vào trong.

"Công tử."

Lâm Uyên đưa ra bức thư hắn đã viết cho Liễu Huệ, sau đó căn dặn thêm.

"Ngươi âm thầm chuyển thư này về cho cha ta, nhớ đừng để ai biết. Còn có, nói với bệ hạ ta muốn gặp y."

"Nô tỳ đã biết."

Sau đó nàng xoay người lui ra ngoài, hoàn thành công việc được giao.

Đêm đó Phó Thần sau khi bàn chuyện triều chính, không biết giải quyết như thế nào, chỉ thấy sắc mặt y khó coi vô cùng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Biết rõ vẫn hỏi, Lâm Uyên giúp y xoa huyệt thái dương, từ từ nói ra mục đích của mình.

"Có chuyện gì lại làm bệ hạ âu sầu như vậy?"

Vừa nhìn thấy người trong lòng, mọi mệt mỏi trên triều dường như biến mất, vẻ mặt trở nên như hoà hơn, lắc lắc đầu y nói.

"Không sao, chỉ là có chút vấn đề thôi, ngươi không cần phải lo lắng."

Lâm Uyên cúi đầu nhìn y cười khẻ, lời nói nhẹ nhàng từ tính, như làn gió cọ nhẹ qua đầu quả tim.

"Bệ hạ không cần phải dấu ta, chuyện của đại ca ta đã biết rồi."

Sợ hắn buồn phiền, Phó Thần vội nắm lấy tay hắn vuốt ve.

"Ta không phải là muốn dấu ngươi, chỉ là sợ ngươi đau lòng. Chuyện này ngươi rồi cũng sẽ biết, ta dự định khi thương thế của Lâm tướng quân đỡ hơn, lúc đó ngươi cũng sẽ bớt lo, chỉ là không ngờ ngươi lại nhanh như vậy đã biết rồi."

"Ngày mai đoàn người về đến cửa thành rồi, nếu ngươi lo lắng ta sẽ để ngươi xuất cung, có được không?"

Y rối rít lựa lời giải thích, sợ hắn hiểu lầm mình muốn che dấu, nhìn Phó Thần cuống lên như vậy thật sự rất đáng yêu, đợi y nói xong hắn mới tiếp lời để y an tâm.

"Bệ hạ yên tâm, ta không giận việc ngươi dấu ta. Còn việc thăm đại ca ta đương nhiên ta sẽ đi, chỉ là hôm nay muốn gặp bệ hạ là có một việc muốn cầu xin."

Sắc mặt hắn lúc này chợt trở nên nghiêm túc, Phó Thần chỉ vừa nghĩ đã biết hắn muốn nói gì, y đứng dậy mày kiếm nhíu chặt.

"Chuyện này không được, Lâm tiểu tướng quân chính chiến sa trường nhiều năm còn gặp nguy hiểm như vậy, Trẫm sao có thể để ngươi đến đó."

Lâm Uyên cũng đứng lên theo, đi đến nắm tay hắn, ánh mắt hắn hiện lên sự quyết tâm.

"Bệ hạ, chuyện này ta không đi thật sự là không được, Lâm gia chỉ có ba người nam nhân, một là đại ca hiện đang thương nặng, còn có cha, hiện tại tuổi tác đã lớn ông ấy không có khả năng, chỉ còn ta. Lâm gia nhiều đời qua một lòng ví đất nước cống hiến, thân mang dòng máu tổ tiên sao ta có thể tham sống sợ chết ngồi nhìn."

Lần này Phó Thần dứt khoác xoay lưng đi.

"Trẫm nói không được là không được, đất nước này của Trẫm cũng không phải nuôi một đám vô dụng, chỉ là Bắc quốc nhỏ nhoi dựa vào mưu kế, Trẫm sao lại sợ bọn chúng. Đêm muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Lâm Uyên cười khổ, vẫn đứng yên đó nhìn bóng lưng của y.

"Bệ hạ, ngươi căn bản là chưa từng tin tưởng ta."

Nghe hắn nói vậy Phó Thần vội xoay lại, chỉ thấy ánh mắt hắn chất chứa đau lòng, cùng khổ sở.

"Ta không hề có ý này, lần đó khi ngươi sốt cao không tỉnh, ta đã sợ đến mức nào, nếu ngươi chinh chiến sa trường, nơi chốn trùng trùng nguy hiểm, ta sao có thể an tâm. Nghe lời ta, có được không?"

Lâm Uyên mắt nhắm nghiền, lời nói nhẹ nhàng lại trầm đυ.c.

"Bản lĩnh của ta không phải là ngươi không biết, hơn nữa sinh ra là người Lâm gia, chỉ chết trên sa trường."

Dứt lời, hắn vén lên vạt áo, hướng y khuỵu gối, hai tay nắm chồng lên nhau.

"Xin bệ hạ đáp ứng thỉnh cầu này của ta."

"Uyên, ngươi làm gì vậy hả, mau đứng lên."

Vội đỡ lấy Lâm Uyên đứng lên, nhưng sức hắn lớn vô cùng, làm thế nào cũng không lay chuyển, Phó Thần chỉ có thể tức giận rời đi.

"Ngươi nghỉ ngơi đi."

Sau khi Phó Thần rời đi, hệ thống liền xuất hiện.

“Phó Thần này là một người cố chấp, nếu việc mà y đã nhận định rồi, thật khó để thay đổi.”

Lâm Uyên vẫn không đứng lên, chỉ cười trả lời nó.

“Ta đương nhiên là biết, bằng không ngươi nghĩ vì sao không việc gì ta lại gửi thư cho Lâm lão tướng quân, không lâu đâu y sẽ chấp thuận.”