Chương 11

Lê lết thân thể đau nhứt quay về khu nhà của mình, mở cửa phòng, Bạch Thuần ngay ngày hôm đó đã dọn ra ngoài, hiện tại chỉ cò mình anh ở đây.

Mệt mỗi ngã lên ghế, Tạ Sương chợp mắt ngủ cho đến ngày hôm sau.

Cơ thể vẫn chưa hết đau hơn bao nhiêu, nhưng bên dưới khó chịu, Tạ Sương cố lê thân mình vào phòng tắm, gột rửa đi hết mọi dấu vết hoan ái hôm qua.

Tuy suốt quá trình hắn chưa từng bắn vào trong, nhưng cúc huyệt vẫn cứ dính nhớp, vật vã một hồi mới lấy ra hết toàn bộ.

Anh ngồi vào bồn tắm, để vòi sen tuỳ tiện sối lên đầu mình.

Nước lạnh ngắt giúp anh thanh tỉnh lại một phần nào, trong đầu lúc này chỉ còn lại duy nhất sự ôn nhu trước kia của Lâm Uyên, là tự anh đánh mất, anh phải tự mình tìm lại.

Quay lại Lâm Uyên lúc này, ngay khi anh rời khỏi bar gay, hắn vẫn một mực đi theo sau, đến khi chắc chắn việc anh an toàn quay trở về, hắn mới về nhà.

Vì việc tại sao Tạ Sương bắt gặp Lâm Uyên tại đó đều nằm trong sắp xếp của hắn, khıêυ khí©h Bạch Thuần khiến cậu ta lo sợ để đến tìm hắn gây sự.

Sau đó để cậu ta ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa hai người, đến khi Tạ Sương bắt đầu đến tìm mình, 051 đã thông báo trước, vì vậy việc bắt gặp hắn ôm hôn người khác, chỉ nhằm mục đích làm tâm trí anh hổn loạn, cho anh biết được đồ vật của mình đã thật sự thoát khỏi lòng bàn tay.

Trong nhất thời không suy nghĩ nhiều, bản năng sẽ làm mọi giá để giữ vật đó lại.

051 háo hức nhảy ra.

"Ký chủ anh đúng là bảo bối quý giá của tui, trong việc tra nam không ai có thể đánh bại được anh, anh là nhất rồi."

Lâm Uyên liếc nhìn nó, môi bạc hờ hửng hỏi.

"Cậu đang khen tôi là trai đểu có trình độ cao đó hả?"

"Không không phải vậy đâu, tui là tui khen anh làm nhiệm vụ rất tốt, chỉ cần lần này được đánh giá 5 sao nữa là lên top 1 rồi, điểm tích phân được thưởng sẽ nhiều vô cùng, chúng ta sắp giàu to rồi đấy."

051 vội chuyển chủ đề qua chuyện khác, nhưng nào qua mặt được Lâm Uyên, đèn điện hệ thống chớp chớp rồi vụt tắt, 051 gào thét trong bóng đêm, cuối cùng bị ngắt luôn giọng nói.

Đây là quyền lợi của các ký chủ, ai cũng cần có không gian riêng tư, không muốn bị người khác thấy. Mặc dù nó là hệ thống, nhưng vẫn là trí não thông minh, không khác gì con người.

051 nó cảm thấy thật hối hận, vì sao năm xưa lại cho hắn biết về công dụng này.

Màng hình điện thoại chợt sáng, hiển thị cuộc gọi đến từ Chu Lam.

Lâm Uyên lười biếng với cái chân dài ra lướt nghe, không quên bậc loa ngoài.

Truyền đến giọng nói vui sướиɠ của Chu Lam.

"Này anh có tin vui muốn thông báo cho cậu đây."

"Anh nói đi."

Hắn cũng chỉ hời hợt đáp qua loa, nếu tin vui ở thế giới này thì chắc cũng chỉ đối với nguyên chủ thôi.

"Cậu nhớ hôm trước chúng ta mới quay xong vài cảnh ở đoàn phim của đạo diễn Mạnh chứ?"

"Ừm."

"Chậc, sao cậu không có chút tò mò nào hết vậy, làm diễn viên điều cần thiết là phải xây dựng hình ảnh thật tốt, đừng khiến bản thân trở nên nhàm chán trong mắt người xem."

"Họ xem mặt tôi."

Nghe vậy Chu Lam cũng chỉ biết cứng họng thôi, được rồi, cậu là nhất.

"Cậu biết đạo diễn Cố không, ông ấy là bạn thân của đạo diễn Mạnh, hiện tại ông ấy đang quay lại một bộ phim. Nhưng trong đó có vai diễn nam phụ có chút khó tìm người phù hợp, cùng lúc cậu thể hiện xuất sắc tại trường quay hôm trước, đạo diễn Mạnh đã đề cử cậu cho Cố đạo. Ngày mai cậu đến công ty, chúng ta đi thử vai, tuy nhân vật này chỉ có vài phân cảnh, nhưng để lại hình ảnh trong lòng khán giả rất cao. Đây là cơ hội duy nhất chỉ đến một lần, cậu nhất định phải giật được vai diễn này cho tôi."

Mới tắt đi kẻ ồn ào là 051, hiện tại lại thêm một kẻ ồn ào. Dù không muốn nhưng nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, không biết sẽ ở lại thế giới này bao lâu, hắn cũng nên làm tốt công việc của nguyên chủ.

Ngày hôm sau như thường lệ đến công ty, vì làm chung dưới một toà nhà không tránh được việc đυ.ng mặt Tạ Sương.

Lâm Uyên vờ như không thấy đi lướt qua anh, trước lúc đến đây anh cũng đã dự đoán việc này sẽ xảy ra, nhưng không tránh được trong lòng có chút mất mác.

Anh tự động đưa tay ra giữ lấy tay Lâm Uyên, kịp phản ứng lại, hắn lúc này đang nhìn anh thắc mắc.

"Tạ tổng có việc gì muốn nói với tôi sao?"

"Chuyện đó, ừm tôi."

"Nếu như không có việc gì, tôi đi trước."

Thấy Lâm Uyên muốn rời đi, anh vội nói.

"Tối nay tôi qua nhà cậu được không?"

Nhếch lên đuôi mày, hắn từ từ tiếng lại nói vào tai anh.

"Không phải đó cũng là nhà anh sao, chìa khoá trong tay, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến mà, sao lại xin phép tôi?"

"Tôi đã cho cậu rồi, hiện tại cậu mới là chủ của nó."

Hắn ha ha cười, âm thanh trầm thấp lại từ tính, Tạ Sương rất thích nghe hắn cười.

"Tuỳ anh, anh muốn đến lúc nào cũng được, nếu như anh không chê, cửa nhà tôi luôn rộng mở."

Sau đó hắn quay lưng rời đi, Tạ Sương nhìn theo hắn, anh cảm thấy bóng lưng Lâm Uyên đang dần thay đổi, vai rộng cường tráng, hình như còn cao hơn trước rồi.

Không biết là vì người tình hoá Tây Thi, hay thật sự là hắn đã cao hơn.

Đến phòng làm việc, Chu Lam đưa ra một phần kịch bản cho hắn.

Vai diễn này đúng là khá tốt, là một nhân vật phụ nhưng có sức ảnh hưởng lớn đến cốt truyện.

Thân phận nhân vật là một tử sỉ, đúng như tên gọi, sinh ra đã là kẻ chết thay.

Người này tuy không theo phe chính, nhưng bởi vì là một kẻ có tình có nghĩa, từ khi sinh ra hắn được nuôi dạy như một cổ máy gϊếŧ người, không có bất kì tình cảm dư thừa.

Ngày nào đó chủ công đưa về một thiếu niên, thiếu niên ấy mang đến cho hắn cảm giác mới mẻ, từ từ có được cảm xúc riêng biệt. Luôn luôn chạy theo bên chân hắn gọi tam ca, tam ca, hắn cũng thật sự xem thiếu niên như đệ đệ ruột mà chăm sóc.

Cuối cùng một ngày nọ hắn phát hiện thiếu niên là gián điệp được kẻ địch phái đến, nhưng nếu hắn tố cáo thiếu niên chắc chắn sẽ chết, hắn lại không cho phép mình phản bội chủ công.

Cuối cùng vẫn quyết định tố cáo thiếu niên, trách nhiệm gϊếŧ gián điệp được giao cho hắn, hắn đã dùng thứ mình giỏi nhất để cứu đệ đệ. Cải trang thành thiếu niên, bỏ trốn khỏi doanh trại, đánh lạc hướng của lính canh cho cậu chạy thoát.

Cuối cùng tự thiêu bản thân thành tro để nhóm người truy lùng tin rằng gián điệp đã chết, mà kẻ hành hình là hắn đã đồng quy vu tận cùng cậu.

Cái chết của hắn đem lại đau thương lớn cho người đọc, bởi vì thiếu niên đó là nam chính.

Đây là kịch bản được chuyển thể, có rất đông fan nguyên tác, bọn họ ngoài chú ý hai nhân vật chính là ai, đồng thời cũng chú ý đến người sẽ diễn vai A Tam.

Hắn đọc lướt qua một hồi, thu hết toàn bộ ý chính trong đầu.

"Lúc nào có thể thử vai."

Chu Lam thấy hắn chỉ mới nhìn qua như vậy, anh cũng không bận tâm lắm, không phải lần trước hắn cũng như vậy, rồi diễn xuất thành công trót lọt đấy thôi.

"15 giờ hôm nay, cậu cứ chú ý xem lại hết lời thoại đi. Nghe nói là bốc thăm ngẫu nhiên, tốt nhất là nên thuộc hết nội dung."

"Tôi biết rồi."

Tuy trả lời là vậy nhưng tay hắn lại lướt điện thoại chơi game con rắn, con game mà mỗi một thế giới hắn luôn chơi, nhưng chưa bao giờ được thắng, cũng là thứ duy nhất mà hắn hứng chịu thất bại.

Chu Lam cũng mặt kệ hắn muốn làm gì làm, bản thân bắt đầu làm việc của mình.

Anh tin nếu Lâm Uyên nhận được vai diễn này, thì tương lai sẽ nhanh chóng tốt lên, thoát khỏi cái mác bình hoa của giới giải trí. Công việc ngày sẽ càng bận rộn hơn, tiền thưởng cũng được tăng ha ha ha.

Đúng giờ, hai người di chuyển đến nơi tổ chức buổi thử vai.

May mắn là số thứ tự của hắn ở hàng đầu, không cần phải đợi quá lâu, Chu Lam nhìn hắn bước vào mà như cha mẹ đưa con đi học.

"Cố lên, cậu sẽ làm được."

Lâm Uyên quyết định bơ anh.