Chương 13: Sóng tình (H)

Edit: Hestia

Hai người trở lại vào nhà, Diệp Chiếu Minh muốn đến thư phòng, lúc rời đi còn nói với Chung Ý: "Đêm nay ở lại với tôi." Ý chỉ muốn lên giường.

Chung Ý ở trong phòng Diệp Chiêu Minh chuyển kênh, xem thời sự một chút rồi đi tắm. Ngày mai cậu phải đi làm nên cậu muốn kết thúc chuyện trên giường đêm nay càng sớm càng tốt.

Phòng tắm trong phòng ngủ Diệp Chiếu Minh rất rộng rãi, đồ vệ sinh cá nhân của bọn họ cũng được sắp xếp gọn gàng trong tủ lớn, sạch không tì vết, có vẻ như thường xuyên có người đến dọn dẹp.

Chung Ý thầm thở dài một hơi, nhặt đồ tẩy rửa lên để chuẩn bị tẩy rửa phía sau trước khi đi tắm. Không ngờ vừa cởϊ qυầи áo xong, Diệp Chiếu Minh lẽ ra phải ở trong thư phòng làm việc giờ đây lại mở cửa phòng tắm bước vào. Chung Ý sửng sốt, có hơi bối rối.

Diệp Chiếu Minh rất tự nhiên đi tới cầm dụng cụ tẩy rửa, nói với cậu: "Để tôi giúp em."

Khuôn mặt Chung Ý nhanh chóng đỏ lên, loại chuyện này khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ. Thế nhưng cậu chưa kịp nói không Diệp Chiếu Minh đã đưa tay ra bảo cậu xoay người điều chỉnh tư thế, Chung Ý chỉ có thể nghe theo chống hai tay lên bồn rửa mặt, khom người. Diệp Chiếu Minh đưa đầu nhỏ cắm vào sau huyệt Chung Ý, đồng thời từ từ ép dịch ra ngoài, thỉnh thoảng lại vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của Chung Ý.

Sau khi rót xong một chai, Diệp Chiếu Minh bế Chung Ý ngồi lên bồn cầu, sau đó thuận tay tăng tần suất thoát khí. Chung Ý cố nhịn muốn đi tiểu, nói với Diệp Chiếu Minh: "Anh... anh có thể ra ngoài được không?" Chính mình trần như nhộng, còn Diệp Chiếu Minh ăn mặc chỉnh tề thì không nói, lại còn phải đi vệ sinh trước mặt hắn, Chung Ý cảm thấy rất khó chịu.

Diệp Chiếu Minh không có phản ứng, trái lại tiến đến sát người cậu, ôm chặt lấy cậu.

Chung Ý chợt cảm thấy buồn bực, bụng thì càng ngày càng khó chịu, cậu đành phải cúi đầu, vòng tay qua eo hắn rồi giải quyết trước mặt hắn. May là xả nước của bồn cầu và quạt hút mùi đã nhanh chóng xua tan hết mùi hôi, Chung Ý cũng bình tĩnh lại đôi chút. Diệp Chiếu Minh cầm vòi hoa sen giúp cậu rửa phía sau, sau đó cầm chai thứ hai lên tiếp tục nhét vào huyệt Chung Ý làm sạch. Cả quá trình cần phải rót vào rất nhiều lần mới kết thúc, mỗi lần là một loại nước thuốc khác nhau, mỗi lần lại sâu thêm một chút, liều lượng cũng dần tăng lên, rất phiền phức nhưng cũng rất cần thiết.

Sau khi làm sạch phía sau cho Chung Ý, Diệp Chiếu Minh cũng cởϊ qυầи áo ướt sũng trên người mình ra, theo Chung Ý bước vào bồn tắm. Chung Ý cho một ít dầu gội vào tay rồi bắt đầu gội đầu cho Diệp Chiếu Minh.

Diệp Chiếu Minh ngồi trong bồn tắm, vì Chung Ý thấp hơn hắn nên phải quỳ xuống cầm vòi hoa sen giúp hắn gội đầu. Gội đầu xong, Chung Ý lấy khăn tắm kì lưng cho hắn, nước trong bồn tắm đã đầy nên cậu đứng dậy tắt vòi nước, quay người lại thì thấy Diệp Chiếu Minh đang đổ dầu gội vào tay hắn, nói với cậu: "Để tôi giúp em gội đầu." "À, được." Chung Ý vội vàng nói, sau đó lập tức ngồi xuống bên cạnh Diệp Chiếu Minh. Diệp Chiếu Minh ngồi xuống phía sau Chung Ý, ôm cậu vào lòng.

Khuôn mặt Chung Ý bị không khí mờ ám này làm cho đỏ ửng lên, Diệp Chiếu Minh nhìn thấy thì không khỏi động lòng, hắn cúi đầu hôn lên má cậu rồi mới chuẩn bị gội đầu cho Chung Ý. Tóc của Chung Ý mềm mại, sờ vào rất êm, nghe nói những người như vậy thường có tính tình rất tốt. Diệp Chiếu Minh hơi không nỡ buông tay.

Hai người trở về phòng ngủ, lò sưởi trong phòng rất ấm, chăn ga gối đệm được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, đến gần còn ngửi được mùi hong khô, mang lại một cảm giác ấm áp. Chung Ý leo lên giường, gối đầu lên một chiếc gối lớn. Diệp Chiếu Minh đi theo phía sau cậu, tiến lại gần nhẹ nhàng hôn lên gò má cậu.

"Nhột." Chung Ý cười hắc hắc tránh khỏi đôi môi đang hôn lên tai cậu của Diệp Chiếu Minh. Ánh mắt Diệp Chiếu Minh hơi lóe sáng, quay lại giữ lấy đôi môi đỏ mọng trên gương mặt cậu rồi cẩn thận mυ"ŧ vào, đồng thời ở phía sau thò tay vào trong áo choàng tắm, sờ hai quả anh đào nhỏ trên ngực cậu, thấy được khuôn mặt Chung Ý đỏ bừng như quả táo thì hắn vô cùng thỏa mãn.

Trước ánh mắt của Diệp Chiếu Minh, Chung Ý xấu hổ cúi đầu xuống, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hai người họ bắt đầu trở nên nặng nề. Không lâu sau đó chiếc áo choàng của Chung Ý dễ dàng bị Diệp Chiếu Minh cởi xuống, Diệp Chiếu Minh cũng cởi đồ trên người mình. Chung Ý thuận thế xoay người nằm lên chiếc gối lớn, mở rộng hai chân, nâng nửa người dưới, im lặng ra hiệu cho Diệp Chiếu Minh thực hiện bước tiếp theo.

Diệp Chiếu Minh lấy dầu bôi trơn trên tủ đầu giường bắt đầu mở rộng cho cậu. Chung Ý quay lưng lại với Diệp Chiếu Minh, bắt đầu cảm giác được dầu bôi trơn bị ép từng chút một vào hậu huyệt. Ánh mắt cậu mơ màng nhìn lên đầu tủ cạnh giường, nhìn những đồ vật được bày biện ngay ngắn bên trên, phía trước là dầu bôi trơn, phía sau là mấy ống thuốc mỡ, còn có một đống khăn để thay được đặt trong hộp giữ ấm, một vài cốc giữ nhiệt đựng nước ấm hoặc đôi khi là mật ong, sau cùng là một hộp thuốc. Mỗi lần cần tới những thứ này thì Diệp Chiếu Minh sẽ dặn quản gia chuẩn bị trước. Chung Ý rũ mắt xuống, vùi mặt vào gối, thuận theo động tác của Diệp Chiếu Minh phía sau, nâng cao mông để hắn dễ dàng mở rộng.

Diệp Chiếu Minh đưa ngón giữa vào sau huyệt một lúc, rồi bóp thêm chất bôi trơn bắt đầu đưa hai ngón tay vào. Hắn kéo một chiếc gối lên kê dưới eo Chung Ý để cơ thể cậu có thể duy trì được lâu và thoải mái hơn. Chung Ý phối hợp với động tác của hắn mở rộng chân hơn, chiếc mông vểnh cao không ngừng bị Diệp Chiếu Minh vuốt ve và nắn bóp. Diệp Chiếu Minh quỳ xuống bên cạnh Chung Ý, vừa dùng tay xâm nhập vào sau huyệt và chơi đùa với mông cậu, vừa cẩn thận ngắm nhìn tấm lưng mềm mại uyển chuyển, cặp mông trắng nõn mịn màng, cùng với cửa huyệt đỏ hồng hơi hé mở, sau đó hắn không nhịn được mà hôn vào đó, chiếc lưỡi mềm mại chui vào trêu đùa làm cho cửa động ấm áp trở nên căng cứng.

Chung Ý thở hổn hển, cắn chặt môi phát ra vài tiếng rêи ɾỉ.

Sau khi hai ngón tay có thể ra vào không chút cản trở, Diệp Chiếu Minh lật người Chung Ý lại, để cậu nằm ngửa mở hai chân ra, dùng tay đẩy chân cậu rộng sang hai bên. Để duy trì tư thế, Chung Ý đưa tay giữ lấy bắp chân mình nhưng chưa được bao lâu cậu đã cảm thấy mệt mỏi, điều chỉnh một chút rồi đổi sang tư thế co chân ôm đầu gối, sau đó mới cảm thấy thoải mái. Dưới thân cậu được Diệp Chiếu Minh kê thêm một chiếc gối nữa, vừa vặn có thể nhìn thấy ba ngón tay của Diệp Chiếu Minh đang ra vào trong hậu huyệt của cậu. Không khí tràn ngập mùi dầu bôi trơn, đó là hương đào.

Nó có hương vị đậm đà và ngọt ngào, đây là hương vị yêu thích từ trước tới nay của Diệp Chiếu Minh, mang theo một cảm giác rất ấm áp.

Ánh đèn trong phòng rất chói mắt, thân dưới của Chung Ý hoàn toàn mở ra trước mắt Diệp Chiếu Minh, ngoài mấy ngón tay không ngừng ra vào sau huyệt của cậu, phân thân dưới háng cậu cũng bị Diệp Chiêu Minh nắn bóp, thậm chí hai hạt đậu còn bị hắn hôn vài cái. Chung Ý dần dần không thể ngăn được cảm giác tê dại dâng trào trong cơ thể, hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn một chút, dù có cắn môi cũng không thể ngăn lại tiếng rêи ɾỉ lúc nào cũng có thể phát ra khỏi miệng cậu.

Sau đó Diệp Chiếu Minh đè lên người cậu, bắt đầu hôn lên môi, đưa lưỡi vào quấn quýt. Mãi đến khi hơi thở Chung Ý trở nên dồn dập hơn thì Diệp Chiếu Minh mới bất đắc dĩ lui ra, sau đó trở lại liếʍ môi cậu, gặm cắn từng chút một rồi mυ"ŧ mạnh, Chung Ý lắc đầu tránh đi, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngày mai đảm bảo miệng cậu sẽ sưng đến mức không thể ra ngoài gặp ai. Diệp Chiếu Minh đành phải bỏ qua cho cậu, tiếp tục hôn loạn xạ lên cổ và hầu kết.

Phân thân của Chung Ý đã bắt đầu cứng lên, huyệt ở phía sau được cho vào thêm nhiều dầu bôi trơn hơn, tiếng ngón tay ra vào hậu huyệt ngày càng rõ ràng. Tay đã sớm không còn giữ chặt được chân nữa, chỉ có thể mềm oặt dựa vào bả vai Diệp Chiếu Minh. Tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở hổn hển của cậu ngày càng to hơn, thỉnh thoảng âm điệu còn tăng cao lên một chút.

Diệp Chiếu Minh vừa chuyển động tay, vừa cúi đầu gặm cắn đầu ngực của cậu, thổi hơi vào nó, nhìn nó đứng thẳng lên rồi mυ"ŧ mạnh vào, ngay sau đó phần xung quanh đầu ti cũng bị ngậm vào miệng, dùng miệng hút vào, hai bên núʍ ѵú Chung Ý lần nữa bị hắn dùng môi kẹp lấy kéo ra, nhanh chóng trở nên sưng đỏ đứng lên.

Cơ thể Chung Ý sốt ruột cọ cọ lên giường, muốn chạy trốn nhưng lại bị Diệp Chiếu Minh áp chế không cho động đậy. Cậu trong cơn mê man nghĩ, nếu răng của Diệp Chiếu Minh đủ sắc bén, không chừng phần thịt trước ngực cậu cũng bị hắn cắn đứt.

Động tác tay Diệp Chiếu Minh càng lúc càng nhanh, ngón tay quấy đảo bên trong huyệt đạo ấm áp của Chung Ý, một lúc sau cảm giác đã mở rộng đủ, liền đưa cự vật tím ngắt đã sớm cứng rắn giữa háng mình đâm trực diện vào người Chung Ý.

Hậu huyệt của cậu đột ngột cảm nhận được một áp lực lớn và độ trướng lạ thường, khiến giọng nói Chung Ý bắt đầu thay đổi, hai tay cậu nắm chặt ga giường, cơ thể không tự chủ được run lên. Diệp Chiếu Minh một bên duy trì tiến công, một bên an ủi phân thân Chung Ý, sau khi tiến vào được toàn bộ, hai tay Diệp Chiếu Minh giữ chặt mông cậu, bắt đầu dùng sức di chuyển nhanh hơn. Mỗi lần rút ra đẩy vào lại mạnh hơn một chút, cả căn phòng tràn ngập âm thanh va đập nhịp nhàng. Sau huyệt Chung Ý bị ép phải chịu đựng những xâm nhập đầy hung ác và mạnh mẽ của cự vật hết lần này đến lần khác, mỗi lần va chạm đều mang đến sự đau đớn và kɧoáı ©ảʍ không thể chịu nổi, cậu bắt đầu không ngăn được rêи ɾỉ lớn tiếng, âm thanh càng lúc càng lớn, xen lẫn còn có vài tiếng khóc gần như là hét lên, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt cậu, bắt đầu tạo thành những vệt nước chảy dài trên khuôn mặt Chung Ý.

Diệp Chiếu Minh cúi người xuống liếʍ mặt Chung Ý, tiếp tục đổi hướng khác đâm mạnh vào cơ thể cậu, không bao lâu sau Chung Ý bị kí©h thí©ɧ đến cao trào, rất nhanh đã giao phát súng đầu tiên trong đêm nay dưới tay Diệp Chiếu Minh. Chưa kịp đợi cậu lấy lại tinh thần sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ, Diệp Chiếu Minh đã hôn lên khóe môi cậu, tiếp tục dùng hết tốc lực hung hăng làm. Không biết đã bị làm trong bao lâu, Chung Ý cảm thấy thắt lưng của mình sắp bị bóp nát, khi bên trong cơ thể ngày càng nóng hơn, càng ngày càng không thể chịu nổi, Diệp Chiếu Minh cuối cùng cũng gầm nhẹ một tiếng, giải phóng bắn vào thật sâu, khiến hậu huyệt Chung Ý vô thức co rút không ngừng.

Diệp Chiếu Minh thở dài một hơi, tựa vào người Chung Ý một lúc mới đứng dậy, lấy khăn ấm trong hộp giữ nhiệt ra lau mặt và người cho Chung Ý, sau đó lấy một tấm y tế đặc biệt trong hộp thuốc, bóp chặt phân thân đã mềm xuống của Chung Ý khiến cậu không thể xuất tinh dễ dàng. Toàn thân Chung Ý đau nhức yếu ớt, không muốn cử động chút nào, nằm phịch trên giường thở hổn hển, dang hai chân ra mặc cho Diệp Chiếu Minh làm.

"Muốn uống nước không? Tiểu Ý?" Diệp Chiếu Minh cúi người hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ và khóe mắt, đưa tay ra phía sau xoa xoa eo cậu. Chung Ý ừ một tiếng, cậu cảm thấy cổ họng mình có hơi khô, nói: "Muốn thêm mật ong." Nếu không giữ ẩm cổ họng, cậu sợ ngày mai sẽ không nói chuyện được.

Diệp Chiếu Minh cầm ly giữ nhiệt uống thử một miếng, sau đó đỡ Chung Ý ngồi dậy, đút nước cho cậu. Uống được vài ngụm, Diệp Chiếu Minh nhìn cậu đưa lưỡi liếʍ vệt nước quanh khóe miệng, không nhịn được cúi đầu hôn cậu, đưa lưỡi vào miệng, quấn lấy chơi đùa với chiếc lưỡi bên trong, lại không nhịn được liếʍ lên đôi môi đỏ mọng, hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể Chung Ý, đôi bàn tay linh hoạt se nhẹ hai quả anh đào sưng đỏ trên ngực cậu.

Chung Ý yếu ớt bị Diệp Chiếu Minh ôm vào lòng, mềm nhũn dựa vào người hắn, buộc phải chịu những nụ hôn kịch liệt triền miên của Diệp Chiếu Minh.

Nụ hôn làm ham muốn vừa nguôi ngoai trong lòng Diệp Chiếu Minh lại dấy lên lần nữa. Lần này hắn thay đổi tư thế khác, nhấc Chung Ý lên để cậu ngồi thẳng trên người mình, khiến cự vật dưới thân hắn dựa vào trọng lượng của Chung Ý dễ dàng đâm sâu vào hậu huyệt. Chung Ý đột nhiên bị cảm giác căng trướng và áp lực lớn tác động khiến cậu không thể kiềm chế được mà hét lên một tiếng, lập tức ngồi phịch trên người Diệp Chiếu Minh, dựa đầu lên vai hắn, toàn thân run rẩy. Thế nhưng Diệp Chiếu Minh không đủ kiên nhẫn đợi Chung Ý thích nghi xong, hai tay liền bóp mạnh mông cậu bắt đầu dùng sức. Mông của Chung Ý bị hai tay Diệp Chiếu Minh nâng lên rồi lại thả xuống hết lần này tới lần khác, cự vật sau huyệt hơi rút ra rồi lại đâm mạnh vào, đón nhận những đợt thúc từ eo của Diệp Chiếu Minh, cơ thể giống như bị đâm vào sâu hơn, cảm nhận được cơn đau xen lẫn với sung sướиɠ cực hạn, hoàn toàn không thể ngăn được từng đợt sóng kí©ɧ ŧìиɧ đánh úp lên, khiến phân thân giữa hai chân cậu cứng lại, đứng lên giữa bụng hai người. Trong cơn mê mang, Chung Ý vừa định đưa tay ra an ủi thì Diệp Chiếu Minh đã kéo tay cậu ra.

"Tiểu Ý, vẫn chưa được đâu, bây giờ không phải lúc." Diệp Chiếu Minh tiến lại sát mặt cậu, ghé tai cậu thì thầm, giọng nói vô cùng trầm ấm gợi cảm, khiến Chung Ý không khỏi rơi một hàng nước mắt. Diệp Chiếu Minh di chuyển chậm lại, liếʍ đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cậu, sau đó hôn dài xuống, tiến đến mυ"ŧ cắn đầu v* và quầng vυ" của cậu, dùng sức mà liếʍ láp, mυ"ŧ cắn ra tiếng lớn, đến khi Chung Ý không chịu đựng được kêu lên đau đớn mới bỏ qua, cuối cùng còn lưu luyến lấy tay vuốt nhẹ vài cái lên làn da Chung Ý.

Sau đó Diệp Chiếu Minh xoay người Chung Ý đặt dưới thân mình, hai tay tiếp tục nâng mông cậu lên, không ngừng đâm rút vào trong cơ thể cậu, dần dần tăng cường độ và tốc độ, dường như mỗi lần đẩy vào hắn đều có thể chạm tới độ sâu mà trước đây hắn chưa từng với tới. Biên độ của Diệp Chiếu Minh càng lúc càng lớn làm cho Chung Ý muốn bật khóc, âm thanh rêи ɾỉ đã trở lên lạc điệu, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng thét, đến khi cậu gần như hét toáng lên thì Diệp Chiếu Minh mới phát tiết lần nữa.

Sau khi phóng sâu hạt giống tinh hoa vào nơi chật hẹp đầy hấp dẫn kia, Diệp Chiếu Minh thỏa mãn thở ra một hơi, rút

phân thân đã mềm ra khỏi hậu huyệt sưng đỏ của Chung Ý, cầm lấy một chiếc khăn ấm còn mới lau đi tinh hoa trắng đυ.c chảy ra từ phía sau cậu, Chung Ý mềm nhũn nằm trên giường thở gấp, vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ cơn kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi, cơ thể khẽ run lên, không rảnh bận tâm tới miếng y tế phía dưới vẫn đang quấn chặt lấy phân thân cậu.

Diệp Chiếu Minh uống một miếng nước, tiện thể dùng miệng đút cho cậu vài ngụm, dùng khăn lau mặt cho cậu rồi điều chỉnh cơ thể cậu một chút, để cậu tựa nửa người trên vào đầu giường, phía sau kê một chiếc gối lớn, sau đó hắn dùng một chiếc gối khác kê cao eo cậu, khiến nửa người dưới cậu lại lần nữa lộ ra trước ánh đèn chói mắt, không thể nào che giấu hay trốn tránh. Hắn quỳ xuống phía trước, đưa tay dang rộng hai chân Chung Ý, cự vật khổng lồ đâm vào cơ thể cậu.

Lần này cường độ của Diệp Chiếu Minh không hề suy giảm, mỗi một lần tiến vào đều duy trì sự đâm chọt rất hung ác, Chung Ý bắt đầu nghẹn ngào, rêи ɾỉ nức nở cầu xin: "A... a... không... không muốn... tôi không được... tôi không chịu đựng nổi..." Tiếng cầu xin này giống như có ma thuật kí©h thí©ɧ, khiến Diệp Chiếu Minh tựa như một con dã thú mất kiểm soát, va chạm vào hậu huyệt Chung Ý càng lúc càng hung hăng, không để cho cậu nói được một câu hoàn chỉnh. Chung Ý khóc lóc tiếp nhận, bên trong cơ thể chợt dâng lên một kɧoáı ©ảʍ khó tả, kí©h thí©ɧ cậu rêи ɾỉ thật lớn.

"Ô ô... tôi không được, anh tha cho tôi..." Chung Ý cố gắng dùng hết sức thoát khỏi kiềm chế từ tay Diệp Chiếu Minh, vùng vẫy cầu xin nương tay. Tay Diệp Chiếu Minh vòng qua chân Chung Ý, đặt tay lên phân thân sưng tấy được bọc trong bao y tế của cậu, véo vào hai túi tinh, rồi trêu đùa nhũ hoa, nói: "Tiểu Ý, nhìn xem, em đã muốn rồi này, ráng chịu đựng một chút, chờ tôi và em cùng một lúc." Sau đó hắn đâm mạnh vào mấy cái, khiến cho Chung Ý không khống chế được liên tục hét lớn.

Sau đó Diệp Chiếu Minh lật người Chung Ý lại, để cậu nằm sấp xuống, áp mặt và tay lên tường, đùi tách sang hai bên dính vào đùi hắn, quỳ gối tiếp tục dùng sức làm cậu. Thân dưới Chung Ý hơi nâng lên, eo bị một đôi tay khỏe mạnh nắm chặt, giữ nguyên tư thế như con ếch, tiếp nhận lực đẩy mạnh như đóng cọc từ người phía sau.

Tư thế lần này không còn sâu như trước, nhưng lại khiến cho Diệp Chiêu Minh dễ dàng xoa nắn mông cậu hơn, bàn tay lớn đặt bên hông cậu chuyển từ bóp chặt eo sang nhéo mông, mông thịt bị cọ xát rất mạnh bạo, đồng thời sau huyệt bị cự vật nóng hổi phình to đâm rút một cách hung ác, mỗi cú đẩy đều kèm theo tiếng gầm gừ nặng nề của Diệp Chiếu Minh, cậu trông không khác gì một con chó chết bị đè ép đến không thể nhúc nhích hay giãy dụa, chỉ có thể bất lực chịu đựng, cổ họng không thể kìm nén được mà kêu khóc không ngừng.

Chung Ý cảm thấy cậu đã hoàn toàn nằm bên bờ vực của sự sụp đổ, mỗi làn sóng kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm xen lẫn sự đau đớn tột cùng khiến cậu không thể nào không khóc lóc la hét, trong khi Diệp Chiếu Minh sau lưng giống như không biết mệt mỏi mà dùng hết sức lực va chạm vào cơ thể cậu, đâm rút như muốn phá nát cơ thể và tâm trí cậu thành từng mảnh nhỏ. Làm cho kɧoáı ©ảʍ từ tận sâu bên trong cơ thể dâng lên gần như muốn nhấn chìm lấy cậu. Toàn thân cậu vốn dĩ đã yếu đến mức muốn ngất đi, nhưng phần thân dưới vẫn cứng ngắt không phút nào buông lỏng, người phía sau thỉnh thoảng lại xoa bóp thật mạnh vào mông, khiến cậu thanh tỉnh lại đôi chút, mang đến một cảm giác rất thoải mái nhưng cũng rất hổ thẹn.

Ánh đèn trắng sáng đến chói mắt, rèm che cửa sổ sát đất hở ra một chút để lộ bầu trời tối tăm mù mịt bên ngoài, cả căn phòng đều ngập tràn tiếng rêи ɾỉ và nức nở của Chung Ý, xen lẫn vào đó là tiếng la hét cầu xin cùng với âm thanh lốp bốp khi Diệp Chiếu Minh va chạm vào cậu và tiếng thở gấp đứt quãng, khiến cho đêm tối tĩnh mịch càng thêm mê loạn và điên cuồng.

Không biết qua bao lâu, miếng bao y tế trên phân thân Chung Ý cuối cùng cũng được cởi ra, được Diệp Chiếu Minh khéo léo vuốt ve, trải qua một lúc lâu sau Diệp Chiếu Minh cuối cùng cũng phóng ra trong cơ thể cậu, bên trong huyệt đạo nhận được một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy nóng bỏng khiến cậu không khỏi co giật, cuối cùng cậu cũng phóng ra dịch trắng đã kìm nén rất lâu vào tay Diệp Chiếu Minh.

Diệp Chiếu Minh nghỉ ngơi một lát rồi ôm Chung Ý nửa tỉnh nửa mê vào phòng tắm, tẩy rửa sơ qua một chút rồi quay lại giường. Hắn thuần thục bôi thuốc cho Chung Ý, cuối cùng lấy một ống thuốc mỡ mát lạnh bôi lên cơ thể đầy vết thương của Chung Ý, dùng khăn nóng đắp lên mắt cậu, sau đó vẫn chưa thấy thoả mãn mà hôn lên mặt cậu, dưới ánh đèn chăm chú nhìn ngắm vẻ mặt đang ngủ của Chung Ý một lúc rồi mới tắt đèn ôm cậu chìm vào giấc ngủ.