Ký ức của Chu Nhã như bịt kín một tầng sương mỏng vẩn đυ.c, dù cô muốn phối hợp thì cũng không có đầu mối, không biết nên giải trình thế nào.
“Tôi hiểu, bác sĩ nói phần đầu của cô Chu bị tổn thương rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn xuất hiện tình trạng ký ức thiếu hụt hoặc hỗn loạn cũng là điều bình thường.” Sau khi Kỳ Tử Ngang nghe được lời của cô lại không hùng hổ như trong tưởng tượng, ngược lại còn móc ra một tờ giấy đưa qua.
Tưởng Thiên Du nhận lấy rồi mở tờ giấy ra, ở trên viết ba chữ to: Kỳ Tử Ngang. Chữ rất đẹp, rất có lực, mặt sau còn có một chuỗi số.
“Nếu cô Chu cảm thấy ký ức đã khôi phục lại bình thường hoặc bỗng nhiên nhớ ra cái gì thì phiền cô liên hệ tôi nhé.” Kỳ Tử Ngang nói xong rồi đứng lên, nhìn từ trên cao xuống cười mỉa nói: “Tuy quan hệ của cô với Đinh Thiên Lãng chỉ là quan hệ người yêu cũ nhưng tôi tin cô cũng hy vọng cảnh sát có thể điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của anh ta đúng không cô Chu?”
Chết rồi?
Ngón tay niết tờ giấy nhẹ nhàng giật giật, Tưởng Thiên Du cũng không ngờ được vừa mở mắt ra đã phải đối mặt với loại án mạng rối rắm thế này.
Nhưng hình như Kỳ Tử Ngang không thèm để ý phản ứng của cô sau khi biết chuyện này thì phải, vừa nói xong đã đi thẳng ra ngoài.
Nhưng ngay khi mở cửa anh dừng lại một chút rồi quay đầu lại: “Đối với một người bệnh vài ngày trước vẫn còn trong tình trạng nguy kịch thì biểu hiện của cô Chu hôm nay đúng là khiến người ta bất ngờ.”
“Có thể tự cởi trói dưới tình huống đó trong thời gian ngắn…”
“Kỹ năng tốt đến vậy… từng luyện qua à?”
Tưởng Thiên Du ngồi thẳng điềm đạm trả lời: “Vị bác sĩ kia quá sợ hãi, không thắt nút dây thừng.”
Người đàn ông nghe câu trả lời này xong thì điềm nhiên cong lên khóe môi.
“Chiều cao và thể trọng của kẻ bắt cóc kia hình như cũng không khác Đinh Thiên Lãng là bao.”
Để lại một câu đầy thâm ý xong Kỳ Tử Ngang ra khỏi phòng, sau tiếng “cạch” căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Tưởng Thiên Du lại chớp chớp mắt cẩn thận cất tờ giấy ấy vào trong túi quần bệnh nhân.
Lời Kỳ Tử Ngang mới nói càng giống như “tuyên chiến”, rất rõ ràng, trong mắt cảnh sát Chu Nhã có hiềm nghi rất lớn trong vụ án mạng với nạn nhân là Đinh Thiên Lãng.
Mà việc cô không phối hợp hôm nay không thể nghi ngờ là lại khiến sự hiềm nghi tăng thêm một bậc.
Tưởng Thiên Du thở dài rồi từ từ đi về phòng bệnh.
Năm ngày sau.
Tưởng Thiên Du mặc một bộ quần áo công sở giỏi giang dẫm lên một đôi cao gót màu đen đi ra từ thang máy, phân biệt phương hướng một chút rồi đi vào công ty “Thiết kế Trung Nguyên”.
Hai ngày trước sau khi xuất viện cô tìm hiểu được từ những người bạn của Chu Nhã chuyện của Đinh Thiên Lãng và Chu Nhã, đúng thật là hai người đã từng có một thời gian yêu đương không quá dài, hơn nữa khi chia tay nghe bảo còn cãi nhau rất khó coi.
Nhưng chỉ dựa vào mấy câu ngắn ngủi Tưởng Thiên Du vẫn không thể nhớ ra cái gì, vì vậy cô mới nghĩ tới việc đến công ty Chu Nhã làm việc để xem xem.
Có đôi khi hoàn cảnh chính là sự kí©h thí©ɧ lớn nhất đối với việc tìm lại ký ức.
Ứng phó những đồng nghiệp có quan hệ tốt với Chu Nhã chủ động tiến đến quan tâm xong cô dựa vào ấn tượng hạn hẹp tìm được chỗ làm việc của Chu Nhã.
Đây là một chỗ ngồi rất bình thường, không quá sạch sẽ cũng không quá lôi thôi bừa bộn.
Tưởng Thiên Du ngồi ở trên ghế đánh giá kỹ càng bàn làm việc, giống như cô dự đoán, công ty cũng giống như trong nhà, không có một chút dấu vết nào liên quan tới Đinh Thiên Lãng.
Cô lại móc điện thoại mở Wechat ra, lướt lướt vòng bạn bè còn chưa tới hai bài viết, tiếp đến lại mở khung thoại với Đinh Thiên Lãng ra rồi ngơ ngác trước giao diện không có một chữ nào.
Cuối cùng thì tại sao cảnh sát lại nghi ngờ Chu Nhã? Chẳng lẽ vì cô có một mối tình không tốt đẹp lắm với người chết?
Đương nhiên là không đơn giản như vậy, nhưng Tưởng Thiên Du cũng không trông mong vào việc cảnh sát sẽ nói nguyên nhân thực sự cho cô.
Cô không phối hợp với câu hỏi của cảnh sát, cảnh sát đương nhiên sẽ không chủ động nói tiến độ điều tra cho người đang bị tình nghi.
Tưởng Thiên Du bị tiếng gõ bàn phím của đồng nghiệp phía sau làm tỉnh táo lại, cô mím môi dựa vào bản năng thân thể bắt đầu dọn dẹp lại bàn.
Động tác trên tay cô cực kỳ thông thuận, như đã trải qua quá trình này vô số lần, tới khi cô lấy notebook có vẻ thường dùng ra từ ngăn kéo, sau khi mở ra cô bỗng chú ý tới cái phong bì ở trong.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở phong bì ra, ở trong quả thật có thứ gì đó.
“Hửm?”
Tưởng Thiên Du duỗi tay cầm tờ ghi chú màu xanh lá từ trong phong bì ra.
Đây là…?