Chương 2: Huyết Sắc Lãng Mạn (2)

Sau một trận ồn ào là tiếng bước chân hỗn độn, hoà trộn với tiếng khóc kêu cầu cứu mơ hồ.

Chỉ vài giây sau hai vị cảnh sát vốn đang đứng ở cuối giường đã phi ra ngoài.

Sau đó những người có thể cử động ở trong phòng bệnh đều tụ tập ở cửa nhòm ra ngoài, sau khi đã xác định được bên này không có gì nguy hiểm thì tụm năm tụm ba bàn tán ở hành lang.

“Có chuyện gì vậy?”

“Người ở bên kia quá nhiều, chúng ta cũng không nhìn thấy được nha, cơ mà nghe người vừa nãy chạy về nói thì bên kia có người cầm dao đâm người khác!”

“Trời ạ!”

“Thật hay giả thế?”

“Thật, máu chảy lênh láng dưới đất…”

Cùng với tiếng thét đứt quãng, Tưởng Thiên Du nghiêng đầu nhìn qua ông cụ vẫn đang hôn mê ở giường bên cạnh vì quá lớn tuổi rồi mím môi. Sau đó cô xuống giường, động tác không hề có vẻ cứng nhắc vì nằm lâu ngày.

Đợi khi tới hành lang, cô nhìn về phía trạm y tá cách hai trăm mét và xuyên qua đám người có thể thấy được dáng người mơ hồ của hai vị cảnh sát kia.

Tưởng Thiên Du mặc quần áo bệnh nhân xen lẫn trong đám người náo nhiệt có vẻ không mấy thu hút, hơn nữa tầm mắt của mọi người đều bị tình huống ở trạm y tá hấp dẫn nên không có người rảnh rỗi chú ý cô.

Cứ vậy cô thuận lợi chen tới hàng trước, lúc đó bảo vệ của bệnh viện đang thực hiện hết trách nhiệm chặn lại quần chúng hóng hớt tránh phát sinh nhiều chuyện không may, làm người khác trở tay không kịp hơn.

“Lui về sau! Tất cả mọi người đều lui ra sau đi!”

Cùng với tiếng bảo vệ cật lực gào rống Tưởng Thiên Du duỗi cổ cuối cùng cũng thấy rõ được tình hình.



Sau trạm y tá có một người đàn ông đứng dựa vào tường đang bắt cóc một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng, dao găm bén nhọn đã cắt qua cần cổ non mịn của bác sĩ nữ kia, miệng vết thương khá nhỏ ứa ra vài giọt máu chói mắt.

Đương nhiên là bác sĩ nữ rất sợ hãi nhưng lại không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể mặc cho kẻ bắt cóc lôi mình ra trước người hắn, toàn thân đều trong tình trạng không khống chế được mà run nhẹ, nước mắt giàn dụa đầy mặt.

Tưởng Thiên Du thấy thế thì nhíu mày, ngón tay phải rũ bên người không tự chủ được mà xoa nhẹ hai cái, rất nhanh cô đã phán đoán ra vị trí ngắm bắn tốt nhất nhưng chỉ tiếc là trong tay cô bây giờ lại không có súng.

Tầm mắt dần hạ xuống, lúc này cô mới phát hiện bên chân kẻ bắt cóc và bác sĩ nữ có một y tá nằm ở đó, vì có đài phục vụ của trạm y tá che lại nên không thể nhìn rõ tình hình. Hai mắt người kia đã nhắm nghiền lại, chưa biết sống chết nhưng mặt cắt không còn giọt máu, xem ra là đã mất máu khá nhiều.

Mà vũng máu dần dần tràn ra sàn như chứng nhận cho suy đoán của cô.

“Có chuyện gì thì cứ nói, đừng manh động!” Anh cảnh sát đứng trước cố gắng trấn an kẻ bắt cóc nhưng không dám tiến thêm nửa bước, trạng thái tinh thần của kẻ bắt cóc có vẻ đang không ổn định, giữ an toàn cho con tin mới là điều quan trọng nhất hiện tại.

Cô cảnh sát thì xoay người đi tới bên người đám y tá nữ vừa bị hoảng sợ đang không ngừng khóc nức nở, tra hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Các cô có biết kẻ bắt cóc kia là ai không?”

Trong đó một y tá đứng tuổi gật đầu lia lịa: “Nhìn rất quen, hắn là người nhà của bệnh nhân nào đó… nhưng dù là ai thì sao lại ra tay gϊếŧ người được chứ?”

Chẳng lẽ là vụ án tranh cãi dẫn đến ác ý đả thương người khác?

Đúng lúc này một y tá nữ khác bỗng nhiên gào lên một tiếng với người bị thương mất đi ý thức ở sau chỗ phục vụ: “Y tá trưởng! Đồng chí cảnh sát, cầu xin hai người mau cứu lấy y tá trưởng đi! Bà ấy chảy nhiều máu như thế mà cứ để đấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó.”

Anh cảnh sát nghe thế thì đầu tiên là ổn định lại cảm xúc của chính mình rồi mới cao giọng: “Người anh em, anh tên gì vậy?”

Kẻ bắt cóc nghe thế thì hơi nghiêng đầu, xuyên qua bả vai y tá nữ nhìn về phía cảnh sát, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ hung ác, có vẻ cũng không muốn trả lời.

“Người anh em, tôi tin hành động hôm nay của anh chỉ là bất đắc dĩ thôi, có nỗi khổ riêng, chỉ muốn giải quyết nhu cầu riêng mà thôi.” Anh cảnh sát nói tới đây rồi dừng một chút, biểu cảm trên mặt càng thêm bình thản: “Nhỡ có người chết thì có lẽ tính chất vụ án sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu.”

“Mày đừng có mà đứng ở chỗ đó đe doạ tao, nếu bố mày đã dám làm rồi thì còn sợ lũ chúng mày chắc?” Tuy ngoài miệng kẻ bắt cóc nói vậy nhưng cũng thò đầu ra nhìn người nhắm nghiền mắt bên chân hắn, chợt đảo mắt ác ý nói: “Chúng mày muốn cứu con mụ này? Cũng không phải là không được, mạng đổi mạng, đưa một con y tá khác qua đây làm con tin là được!”