Chương 6

Sau khi xác định cô không có vấn đề gì bác sĩ lại dặn dò hai câu rồi rời đi.

Tưởng Thiên Du thoải mái ngồi trên ghế nghiêng nghiêng đầu, cô quay lưng về phía cửa như suy tư gì đó.

Kỳ Tử Ngang đang đứng ở ngoài cửa.

Anh cao gần mét chín, dáng người cường tráng, tuy trên mặt râu ria lởm chởm nhưng qua đường nét ngũ quan quá xuất chúng có thể hơi hơi nhìn thấy vẻ đẹp ngày xưa, có thể tính là một người đàn ông phong trần.

Nhưng hiện tại vì quá cao nên anh phải nghẹn khuất cúi đầu nhìn qua cửa kính quan sát bóng người trong phòng, bình tĩnh hỏi: “Cô ta là bạn gái cũ Chu Nhã của nạn nhân Đinh Thiên Lãng à?”

“Đúng vậy, khi chúng tôi vừa mới xác nhận được thân phận thi thể thì Chu Nhã lại trùng hợp xảy ra tai nạn phải vào bệnh viện, lúc ấy tôi đã tới bệnh viện này điều tra rõ ràng, chính là cô ta.” Anh cảnh sát nhỏ giọng trả lời.

“Đồng chí Lục Lê hãy báo cáo lại tình hình vụ án bắt cóc con tin một lần nữa.” Kỳ Tử Ngang híp mắt nói tiếp.

Cảnh sát Lục Lê nghe vậy thì nghiêm chỉnh chỉnh đốn lại tinh thần: “Rõ, đội trưởng Kỳ!”



Qua chừng mười mấy phút phòng xử trí tạm thời mới được mở ra, Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế run run lông mi, nhanh chóng thu lại biểu tình “đã đoán trước được”, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò và khó hiểu nhìn về phía vị cảnh sát cao lớn mình vừa gặp lúc nãy ở gần trạm y tá.

“Chào cô Chu, tôi là cảnh sát tới từ Cục Cảnh Sát thành phố Giang, tôi họ Kỳ.” Kỳ Tử Ngang đi tới trước mặt cô rồi lấy một cái ghế ngồi xuống.

Tưởng Thiên Du rất lễ phép chào lại một tiếng: “Cảnh sát Kỳ, trước đấy đồng nghiệp của anh đã hỏi tôi rồi nhưng chỉ tiếc là với tình trạng hiện tại thì tôi cũng không thể cung cấp thông tin hữu dụng nào.”

Ký ức của Chu Nhã như bịt kín một tầng sương mỏng vẩn đυ.c, dù cô muốn phối hợp thì cũng không có đầu mối, không biết nên giải trình thế nào.

“Tôi hiểu, bác sĩ nói phần đầu của cô Chu bị tổn thương rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn xuất hiện tình trạng ký ức thiếu hụt hoặc hỗn loạn cũng là điều bình thường.” Sau khi Kỳ Tử Ngang nghe được lời của cô lại không hùng hổ như trong tưởng tượng, ngược lại còn móc ra một tờ giấy đưa qua.

Tưởng Thiên Du nhận lấy rồi mở tờ giấy ra, ở trên viết ba chữ to: Kỳ Tử Ngang. Chữ rất đẹp, rất có lực, mặt sau còn có một chuỗi số.

“Nếu cô Chu cảm thấy ký ức đã khôi phục lại bình thường hoặc bỗng nhiên nhớ ra cái gì thì phiền cô liên hệ tôi nhé.” Kỳ Tử Ngang nói xong rồi đứng lên, nhìn từ trên cao xuống cười mỉa nói: “Tuy quan hệ của cô với Đinh Thiên Lãng chỉ là quan hệ người yêu cũ nhưng tôi tin cô cũng hy vọng cảnh sát có thể điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của anh ta đúng không cô Chu?”

Chết rồi?

Ngón tay niết tờ giấy nhẹ nhàng giật giật, Tưởng Thiên Du cũng không ngờ được vừa mở mắt ra đã phải đối mặt với loại án mạng rối rắm thế này.

Nhưng hình như Kỳ Tử Ngang không thèm để ý phản ứng của cô sau khi biết chuyện này thì phải, vừa nói xong đã đi thẳng ra ngoài.

Nhưng ngay khi mở cửa anh dừng lại một chút rồi quay đầu lại: “Đối với một người bệnh vài ngày trước vẫn còn trong tình trạng nguy kịch thì biểu hiện của cô Chu hôm nay đúng là khiến người ta bất ngờ.”

“Có thể tự cởi trói dưới tình huống đó trong thời gian ngắn…”

“Kỹ năng tốt đến vậy… từng luyện qua à?”