Chương 46

Kỳ Tử Ngang thì lấy ra tấm hình chẳng biết từ nơi nào và đưa tới trước mặt cô.

Tưởng Thiên Du mở mắt nhìn thoáng qua, trên tấm ảnh chính là gã bắt cóc trong bệnh viện, trên người đối phương mặc trang phục thống nhất của trại tạm giam, ánh mắt gã nhìn về phía ống kính làm cho người ta có ảo giác rất hung ác.

“Là gã.” Cô khẽ gật đầu.

Trong ký ức của Chu Nhã, mặc dù không nhìn thấy đầy đủ gương mặt của người lái xe gây tai nạn nhưng các đặc điểm trên mu bàn tay của gã lại là duy nhất, không thể sao chép được.

“Người này tên là Tào Minh, trước khi bị bắt thì gã vẫn luôn làm việc vặt ở chợ lao động, gã có một cô con gái mắc bệnh bạch cầu đang nằm viện ở Bệnh viện Nhân dân số 3 thành phố Giang, cũng chính là bệnh viện mà Vương Hoằng Phương đang nhận chức, cô cũng quen thuộc.” Kỳ Tử Ngang giải thích.

“Lúc ấy Cục cảnh sát cũng đã tiến hành thẩm vấn Tào Minh, gã thẳng thắn thú nhận tội bắt cóc con tin của mình, đồng thời còn nói là muốn đe dọa bệnh viện để chữa bệnh cho con gái của gã.”

Lý do này cũng xem như hợp tình hợp lý, cho nên anh đã tạm thời gửi gã đến trại tạm giam, chờ đợi phiên tòa thẩm lý.

“Nhưng mà ngày hôm qua, khi phòng kỹ thuật ghi chép dấu vân tay trích xuất từ chiếc xe gây tai nạn cho cô vào cơ sở dữ liệu để so sánh thì phát hiện rất phù hợp, và dấu vân tay ấy lại là của Tào Minh.”

“Sau đó tôi đã dẫn người đến trại tạm giam tiến hành phiên điều trần, nhưng mà gã chỉ thừa nhận rằng gã đã ăn cắp chiếc xe Jeep kia, cũng bày tỏ rằng gã đã bán chiếc xe đó cho người khác với giá thấp vào một tháng trước.”

Tưởng Thiên Du nghe đến đây thì lập tức hiểu ra: “Cho nên bây giờ cảnh sát cần chứng cứ có thể bắt gã nhận tội.”

Hèn chi lại tìm cô, dù sao thì bây giờ cô cũng là Chu Nhã, cô là người bị hại trong vụ án gây tai nạn và bỏ trốn, đương nhiên là không có ai có thẩm quyền hơn cô cả.

“Nhưng ký ức cũng không được xem là chứng cứ, nó cũng không có quá nhiều sức thuyết phục trên tòa án.” Tưởng Thiên Du khẽ nhíu mày, cũng đừng nói đến việc vết thương lúc trước của Chu Nhã là ở vùng đầu, tương lai lỡ như luật sư bào chữa của đối phương nắm chặt điểm ấy không buông thì cảnh sát cũng không có bất kỳ biện pháp gì cả.

“Ngày cô bị đυ.ng xe thì người đầu tiên đến hiện trường là 120 và đội cảnh sát giao thông, hơn nữa cơn mưa đó cũng đã phá hủy rất nhiều dấu vết bằng chứng.” Kỳ Tử Ngang giải thích đơn giản.

Việc thu thập chứng cứ tại hiện trường của cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự không giống nhau, hơn nữa lúc ấy nhìn về ngoài thì thoạt nhìn cũng chỉ là vụ án bỏ trốn bình thường đến nổi không thể bình thường hơn được nữa mà thôi.

Thời gian đã trôi qua khoảng nửa tháng, nếu tổ trọng án muốn trở lại khu vực hiện trường để tiến hành công tác tìm kiếm chứng cứ lần nữa thì cũng có thể tưởng tượng được độ khó rồi.

Lúc này, Lục Lê vẫn luôn im lặng từ khi bước vào phỏng thẩm vấn đột nhiên lên tiếng: “Cô Chu, cô nghĩ kỹ lại về các chi tiết sau khi bị đυ.ng xe chưa? Cho dù chỉ là điểm bất thường thì có lẽ cũng có thể giúp chúng tôi chứng minh rằng Tào Minh đã từng xuất hiện trên con đường nhỏ phố Trương Hoàng!”

Tổ trọng án đã điều tra vụ án Đinh Thiên Lăng té chết lâu như vậy rồi mà vẫn đang trong vòng tròn luẩn quẩn, mặc dù bọn họ vẫn luôn nghi ngờ việc Chu Nhã bị đυ.ng nhất định có liên quan đến chuyện Đinh Thiên Lăng té lầu, thế nhưng bọn họ lại đau khổ vì không có chứng cứ gì rõ ràng cả.