Chương 34

Đúng lúc này điện thoại trong túi quần lại rung lên, cô lấy ra xem thì người gọi đến là Đoàn A Na.

Hình như là cuộc họp sắp bắt đầu rồi, cuối cùng cô khắc tất cả các bức ảnh vào trong đầu rồi bước nhanh tới phòng họp.

Blood.

Đây là chữ trong tấm ảnh Đặng Tư Bác chụp trước đèn nê ông.

Thành phố Giang luôn luôn ở trong top những thành phố phát triển nhất về kinh tế ở phương Bắc nên kiến trúc của toàn bộ thành phố đều khá phát triển, sau khi màn đêm buông xuống, ánh đèn uốn lượn quanh cầu vượt làm nổi bật lên chiếc cầu như một dải lụa hoa mỹ rực rỡ vắt ngang qua con sông chính chảy khắp thành phố.

Tám giờ tối.

Thời gian này đối với thành phố Giang là khoảng thời gian không sớm cũng không muộn, trên cầu vượt vẫn là cảnh tượng ngựa xe như nước, vì trước đó có xe không tuân thủ luật giao thông tạo ra tắc đường làm tài xế taxi ấn mạnh loa hai phát, miệng cũng lẩm nhẩm lầm nhầm.

Tưởng Thiên Du ngồi ở ghế sau nghe thấy tiếng thì mở mắt, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong màn đêm nước sông đen nhánh yên tĩnh như mực.

Khoảng hơn nửa tiếng sau taxi ngừng ở ven đường, Tưởng Thiên Du trả tiền xong thì xách túi xuống xe.

Nơi này có lịch sử lâu đời hơn chỗ công ty Thiết Kế Trung Nguyên không ít, đường không chỉ nhỏ mà ven đường còn có rất nhiều ổ gà ổ voi.

Mùa xuân là mùa của những cơn mưa liên miên, chiều nay vừa mới mưa một lần khiến cái rãnh bên đường đọng đầy nước, ánh sáng từ biển hiệu của các cửa hàng hắt xuống vũng nước thành các đốm sáng đong đưa đong đưa.

Lộc cộc.

Giày cao gót va chạm với mặt đất phát ra những âm thanh nặng nề, Tưởng Thiên Du đi vài bước dọc theo con phố lại nghe được tiếng nhạc mơ hồ trong không trung.

Đi tiếp tầm mấy trăm mét nữa cô thấy một con đường gần như là bị cả đống siêu xe lấp kín, bên trong có đèn nê ông lập loè, là nơi để giới nhà giàu tiêu tiền nổi danh nhất thành phố Giang.

Tưởng Thiên Du yên lặng sửa sang lại vạt áo ngoài, miễn cưỡng làm bản thân không quá nổi bật trong đám nam thanh nữ tú đầy phố xong mới bước nhanh đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được hộp đêm ‘Blood’.

Vừa vào cửa cô đã bị thu hút bởi một bức tường, đèn nê ông lập loè trên bức tường hơi tối đúng là cái phông đằng sau bức ảnh của Đặng Tư Bác.

Cái hộp đêm này không khác với tưởng tượng của Tưởng Thiên Du là bao, sân nhảy chật kín người, khách hàng trên ghế dài đa số là nam.

Giờ đúng là lúc náo nhiệt nhất của hộp đêm, bước vào là một vùng toàn ánh sáng đủ màu chói mắt phát ra từ quả cầu disco, trên sân khấu còn có vài anh trai phiêu theo nhạc vặn vẹo uốn éo, da thịt nửa thân trên lấp lánh toả sáng.

Cũng không phải là không có khách hàng nữ nào nhưng số lượng thật sự rất ít, hơn nữa bên cạnh vài người ấy đều có bạn nam tiếp khách.

Cứ vậy làm Tưởng Thiên Du đang tuỳ ý dạo chơi bên ngoài sân nhảy trở nên chói mắt, không quá vài phút đã có vài tầm mắt thi thoảng lượn qua người cô.

Cô cũng không thèm để ý, tới tận khi cô di chuyển đến một vị trí không xa quầy bar rồi nhìn qua đám người nhộn nhạo hưng phấn thấy được hai người đang ngồi nói chuyện ở ghế dài đối diện.