Tầm mắt dần hạ xuống, lúc này cô mới phát hiện bên chân kẻ bắt cóc và bác sĩ nữ có một y tá nằm ở đó, vì có đài phục vụ của trạm y tá che lại nên không thể nhìn rõ tình hình. Hai mắt người kia đã nhắm nghiền lại, chưa biết sống chết nhưng mặt cắt không còn giọt máu, xem ra là đã mất máu khá nhiều.
Mà vũng máu dần dần tràn ra sàn như chứng nhận cho suy đoán của cô.
“Có chuyện gì thì cứ nói, đừng manh động!” Anh cảnh sát đứng trước cố gắng trấn an kẻ bắt cóc nhưng không dám tiến thêm nửa bước, trạng thái tinh thần của kẻ bắt cóc có vẻ đang không ổn định, giữ an toàn cho con tin mới là điều quan trọng nhất hiện tại.
Cô cảnh sát thì xoay người đi tới bên người đám y tá nữ vừa bị hoảng sợ đang không ngừng khóc nức nở, tra hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Các cô có biết kẻ bắt cóc kia là ai không?”
Trong đó một y tá đứng tuổi gật đầu lia lịa: “Nhìn rất quen, hắn là người nhà của bệnh nhân nào đó… nhưng dù là ai thì sao lại ra tay gϊếŧ người được chứ?”
Chẳng lẽ là vụ án tranh cãi dẫn đến ác ý đả thương người khác?
Đúng lúc này một y tá nữ khác bỗng nhiên gào lên một tiếng với người bị thương mất đi ý thức ở sau chỗ phục vụ: “Y tá trưởng! Đồng chí cảnh sát, cầu xin hai người mau cứu lấy y tá trưởng đi! Bà ấy chảy nhiều máu như thế mà cứ để đấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó.”
Anh cảnh sát nghe thế thì đầu tiên là ổn định lại cảm xúc của chính mình rồi mới cao giọng: “Người anh em, anh tên gì vậy?”
Kẻ bắt cóc nghe thế thì hơi nghiêng đầu, xuyên qua bả vai y tá nữ nhìn về phía cảnh sát, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ hung ác, có vẻ cũng không muốn trả lời.
“Người anh em, tôi tin hành động hôm nay của anh chỉ là bất đắc dĩ thôi, có nỗi khổ riêng, chỉ muốn giải quyết nhu cầu riêng mà thôi.” Anh cảnh sát nói tới đây rồi dừng một chút, biểu cảm trên mặt càng thêm bình thản: “Nhỡ có người chết thì có lẽ tính chất vụ án sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu.”
“Mày đừng có mà đứng ở chỗ đó đe doạ tao, nếu bố mày đã dám làm rồi thì còn sợ lũ chúng mày chắc?” Tuy ngoài miệng kẻ bắt cóc nói vậy nhưng cũng thò đầu ra nhìn người nhắm nghiền mắt bên chân hắn, chợt đảo mắt ác ý nói: “Chúng mày muốn cứu con mụ này? Cũng không phải là không được, mạng đổi mạng, đưa một con y tá khác qua đây làm con tin là được!”
Bên này vừa dứt lời thì các y tá đã sợ tới mức ôm chặt lấy nhau, hiển nhiên là không có ai tiến lên.
Cô cảnh sát vẫn luôn đứng ở cạnh lại không nhịn được mà nhanh chóng tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Tôi đổi! Để tôi đổi với cô ấy!”
Không ngờ kẻ bắt cóc thấy vậy thì bật cười, sau đó vừa kiềm chế bác sĩ nữ vừa âm trầm trào phúng: “Bắt cảnh sát làm con tin? Chúng mày bị điên hay tao bị điên đây?”
Gã chỉ là một người bình thường, chẳng qua là chiếm thế chủ động nên mới có thể khống chế hai nhân viên y tế làm cảnh sát phải e dè, nếu thật sự đổi con tin thành cảnh sát thì còn chưa biết là có thể khống chế được không, như thế thì còn chơi con mẹ gì!
“Anh…” Cô cảnh sát đang muốn nói gì đó thì kịp tỉnh táo lại, nuốt lời nói trở về.
Trong lúc mọi người xung quanh đang sốt ruột thì một giọng nói của nữ giới vang lên từ đám người: “Tôi đổi với cô ấy được không?”