Rốt cuộc thì Chu Nhã mới ở cùng hắn ta hơn nửa năm, giờ người đứng ở đây là nguyên chủ thì cũng không dám nói là nhìn thấu hắn ta.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tưởng Thiên Du nhìn office building của đại đội cảnh sát giao thông cách chừng mười mét rồi dừng bước: “Có lẽ…”
Trước khi cô mở miệng Kỳ Tử Ngang đã nhanh chóng phản ứng đứng yên tại chỗ theo cô, mặc kệ cảnh sát giao thông và Lục Lê đi vào tòa nhà, anh còn hơi cúi đầu ra vẻ lắng nghe.
“Cảnh sát Kỳ có từng suy xét đến việc người trong diện tình nghi không chỉ có những cô gái bị Đinh Thiên Lãng tổn thương không?” Cô nhấn rất mạnh hai chữ “cô gái”, khi nói xong còn mím môi.
Chỉ trong nháy mắt Kỳ Tử Ngang đã hiểu hàm ý trong câu nói của người đối diện.
Tuy rằng trong lúc phá án có lấy một ít lịch sử trò chuyện từ các ứng dụng mạng xã hội mà Đinh Thiên Lãng thường dùng nhưng vẫn chưa phát hiện ra thứ gì kỳ lạ, cộng thêm lời của những người quen nạn nhân thì có vẻ nạn nhân là một thằng đàn ông tồi dị tính.
Đây là bí mật mà nạn nhân giấu kín?
Đồng tính?
Cũng không thể loại trừ khả năng này được.
Sau khi lấy lại tinh thần Kỳ Tử Ngang nhìn về phía Tưởng Thiên Du lần nữa, cái nhìn này có một chút phức tạp không dễ phát hiện lẫn trong đó.
Trước đây khi cảnh sát tiếp xúc với vài người bạn gái cũ hay người mập mờ với Đinh Thiên Lãng thì chưa từng đưa ra giả thuyết này, nếu không phải vì hận thù mà hồ đồ nói lung tung thì chắc chắn Chu Nhã đã nhận ra gì đó.
“Cô Chu…” Anh vừa định mở miệng đã bị Tưởng Thiên Du cắt ngang: “Cảnh sát Kỳ, cái giả thuyết nho nhỏ này không liên quan tới việc ký ức của tôi hỗn loạn sau vụ tai nạn giao thông, chẳng là tôi vừa mới phát hiện ra điều không thích hợp nên mới vội chia sẻ cho anh thôi, anh nói xem?”
Lúc nói trên gương mặt bầu bĩnh có nét trẻ con bẩm sinh lộ ra chút giảo hoạt: “Nhưng đêm qua sau khi về tới nhà tôi thật sự đã nhớ được không ít chuyện. Tôi nhớ vào đêm xảy ra án mạng sau khi cãi nhau với Đinh Thiên Lãng xong tôi đã đi ra ngoài qua cửa sau, thấy một nhân viên vệ sinh của bất động sản vẫn còn làm việc. Với cả lúc ra cửa tôi quẹo trái tìm một ghế đá bên cạnh tòa nhà rồi ngồi đó sửa phương án nhưng tới tận khi chuẩn bị về nhà tôi cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào cả. Cũng không biết là do lúc ấy quá chú tâm vào công việc hay như nào.” Nói tới đây Tưởng Thiên Du đúng lúc lộ ra biểu tình ảo não.
Vừa nói xong xung quanh lâm vào khoảng không yên tĩnh vô tận, chỉ nghe được tiếng người loáng thoáng từ trong tòa nhà với tiếng còi xe cảnh sát dần dần rõ ràng.
Kỳ Tử Ngang vẫn luôn duy trì tư thế ban đầu không đổi, cực kỳ áp bách mà đánh giá Tưởng Thiên Du một lượt, hơn nữa còn thành công bắt giữ được hai trọng điểm trong lời nói của cô.
Điểm đầu tiên, đã muộn như vậy rồi mà nhân viên vệ sinh của bất động sản vẫn còn làm việc.
Điểm thứ hai, chuyện Đinh Thiên Lãng ngã lầu có chỗ khả nghi.
“Tóm lại là tôi vẫn muốn cảm ơn các anh, cảnh sát Kỳ.” Tưởng Thiên Du kéo cái túi xách sắp trượt xuống vai lên, trên gương mặt bình tĩnh lần nữa xuất hiện chút đơn côi: “Tuy quá khứ của tôi và Đinh Thiên Lãng không vui vẻ gì cho cam nhưng tôi vẫn mong cảnh sát có thể sớm bắt được hung thủ.”
Tiếp đó cô không đợi Kỳ Tử Ngang đáp lại đã gượng cười: “Lúc nãy đồng chí cảnh sát giao thông bảo hôm nay đến đây thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước nhé?”