Cô đơn giản uống một ly sữa bò ấm làm bữa sáng rồi ngồi ở sô pha từ từ ngơ ngẩn.
Vốn nghĩ nếu Chu Nhã thật sự là hung thủ gϊếŧ hại Đinh Thiên Lãng thì cô nhất định sẽ đi tự thú, nhưng dựa vào ký ức hiện ra lúc ở Anh Hoa Uyển tối qua thì khả năng Chu Nhã gϊếŧ người là không cao.
Cứ vậy, Tưởng Thiên Du liên tưởng tới vụ tai nạn người phụ nữ kia gặp phải trước khi cô xuyên qua.
Tuy trong đầu không có quá nhiều ấn tượng về vụ tai nạn giao thông nhưng nhiều ngày ở bệnh viện như vậy cô cũng nghe được chút tin tức từ các bác sĩ y tá ở đó.
Như Chu Nhã bị đâm ở đoạn đường nhỏ không có quá nhiều xe cộ và cách công ty không xa, như chiếc xe gây ra tai nạn không chọn báo án mà lại chạy trốn, như nếu không có người đi qua gọi 120 trong nửa tiếng sau khi xảy ra tai nạn xe thì có lẽ Chu Nhã đã sớm tắt thở rồi.
Lúc sau cô cũng dành ra thời gian đi hỏi Đoàn A Na và Triệu Toàn biết được hôm xảy ra tai nạn Chu Nhã tăng ca ở công ty tới đêm khuya, còn tại sao lại đi vào con đường nhỏ đó thì hai người không rõ cho lắm.
Tưởng Thiên Du nghĩ vậy rồi tiếc nuối thở dài một hơi, thật ra chính cô cũng không rõ linh hồn gốc của thân thể này đã đi đâu, có phải đã không chịu đựng nổi nữa mà tiêu tán trong trời đất hay không.
Tưởng Thiên Du miễn cưỡng thoát ra khỏi cảm xúc đang hạ xuống rồi uống cạn chút sữa bò còn lại.
Với thân phận người bình thường hiện tại mà đòi biết rõ ràng về vụ tai nạn thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày cả.
Vậy nên cô rất nhanh đã quyết định phải nhắc khéo vị cảnh sát họ Kỳ kia một chút, tuy rằng dù cô không nói thì cuối cùng cảnh sát cũng tra ra được thôi, nhưng ai lại không thích làm chuyện đôi bên cùng có lợi đây?
Huống hồ cô cũng sẽ được thứ mình muốn.
Cô không thể điều tra vụ tài xế gây ra tai nạn bỏ trốn nhưng việc thử đối chiếu video mấy tiếng trước cô xem được ở Cục Cảnh Sát với những dấu vết bị cô xem nhẹ trong lớp lớp ký ức như kén tằm của Chu Nhã xem có phát hiện gì mới hay không thì Tưởng Thiên Du vẫn rất lành nghề.
Dù sao thì trước đây cô cũng là cảnh sát ưu tú trong đội đặc cảnh, chút năng lực này là phải có.
Tưởng Thiên Du tìm một tư thế thoải mái trên sô pha rồi từ từ nhắm mắt lại quét sạch những suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu, cố gắng duy trì một tần suất thở đều đều, chậm rãi đi vào những ký ức thuộc về Chu Nhã.
Rất nhanh cô cảm thấy hình ảnh trước mắt chuyển động, bản thân như đã ở trong đêm xảy ra vụ án trong khu chung cư Anh Hoa Uyển, cảm giác gió khuya lướt qua cẳng chân cũng chân thật như vậy.
Đầu hơi giật giật, Tưởng Thiên Du phát hiện trên đầu gối mình để một cái laptop, mấy chữ to “Phương án thiết kế Giang Thiên Cách Lệ” trên màn hình hồ sơ có vẻ rất nổi bật.
Lúc này hình như cô đang ngồi trên một ghế dài bình thường trong Anh Hoa Uyển, xung quanh cực kỳ tối tăm, gần đó còn không có cả đèn đường, phải nhìn hơn trăm mét mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Giây tiếp theo điện thoại ở trong túi da đột nhiên vang lên.
Tưởng Thiên Du để ký ức của Chu Nhã khống chế chính mình nhận điện thoại, bên tai truyền đến âm thanh cực kỳ quen thuộc, hẳn là sếp của Thiết Kế Trung Nguyên, ông ta đang lải nhải bổ sung những yêu cầu của khách hàng với phương án.