**Nhóm dịch: Tam Kim
Dưa chuột phát triển rất nhanh, một ngày một dạng, lượng nước cần cũng lớn, lại cộng thêm rễ của nó không hút nước, tưới nước phải tưới ít nhưng phải thường xuyên tưới.
Như vậy một là khổ cho hai người Hứa Linh và Đoạn Phi Phàm, ngày mai lấy thùng nước lớn từ nhà đem ra ruộng, khi tưới nước còn phải dùng gáo nước từng gáo, từng gáo đổ lên dưa non.
Tưới xong dưa chuột rồi tưới cà chua, hết vòng vậy hai người đều mệt không được rồi, mà buổi chiều còn phải dựa theo đơn đặt lần lượt giao đến cửa và thông báo chuẩn bị bao nhiêu rau.
Qua mấy ngày như cậy hai người đã gầy đi một vòng lớn, Hứa Linh còn đỡ hơn nhờ tăng cường giá trị thể lực, Đoạn Phi Phàm trức tiếp mệt đổ luôn.
Nhìn Đoạn Phi Phàm nằm liệt trên giường, Hứa Linh cảm thấy buộc phải đào giếng, tuy là tốn nhiều tiền, nhưng mấu này còn trồng ngày càng nhiều, lượng nước dùng càng lớn, nhìn xa thì đào giếng thì rất cần thiết.
Hứa Linh đem nguyện vọng đào giếng cho Đoạn Phi Phàm, hỏi ý anh.
“Đào, bắt buộc đào, bây giờ ngay lập tức đào, cứ như vậy về sau thì mệt chết người a.” Đoạn Phi Phàm nằm trên giường lập tức vùng dậy nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi nói đại tỷ cô một học bá tại sao một lòng một dạ muốn trồng trọt vậy? Sống vậy mệt bao nhiêu, khổ bao nhiêu a! Với năng lực của cô làm cái gì đó không được sao a?” Đoạn Phi Phàm thật sự nghĩ không ra Hứa Linh tại sao từ bỏ công việc nhẹ nhàng không làm mà đấu tranh trồng đất bận rộn.
“Chuyên môn của tôi là ngôn ngữ học, anh nói tôi đi kể cho các cụ nghe lịch sử văn học cổ đại Trung Quốc, họ hiểu không? Bây giờ tôi duy nhất có thể nghĩ đến một con đường thích hợp để nông dân làm giàu chính là trồng trọt thôi, chẳng lẽ anh có cách tốt hơn?” Hứa Linh hỏi Đoạn Phi Phàm.
“Cái này….” Đoạn Phi Phàm không lời đáp lại.
“Sau khi tôi tốt nghiệp không biết làm gì, mẹ tôi nói tôi quá không thực tế rồi, bây giờ trồng trọt đủ thực tế chưa?”
“Đại tỷ a, cô vậy là có chút uốn nắn quá tay rồi, thực tế không phải để cô trồng trọt a! Nói cô học bằng tiến sĩ là vì cái gì?” Đoạn Phi Phàm hiếu kì hỏi.
“Umm, vì không muốn kết hôn có tính không? Trong mắt mẹ tôi chỉ cần còn đi học còn là học sinh, học sinh thì không cần vội kết hôn, vì vậy tôi cứ học tiếp lên, đây vừa tốt nghiệp thì gấp cho tôi xem mắt rồi. Đừng nói những chuyện không liên quan này nữa, đào giếng anh biết không? Hứa Linh chuyển đề tài.
“Umm, không biết….”
“Biết ngay anh không có kiến nghị, được rồi, anh nghỉ nhơi đi, tôi đi hỏi ông Truong xem.” Hứa Linh từ bỏ hỏi Đoạn Phi Phàm một ba không biết ra ngoài nghe ngóng sự tình.
“Trách tôi à? Cô cũng không biết đó sao?”
Hứa Linh trước tiên đi đến nhà ông Trương nói chuyện muốn đào giếng, ông Trương để cô đi tìm trưởng thôn nói một tiếng, suy cho cùng đào giếng không phải là đào ở nhà mình, đào ở trong đồng ruộng, vấn đề dùng điện còn có vấn đề dùng quyền.
Hứa Linh mới đầu nghĩ thật không nghĩ nhiều như vậy, nghe ông Trương nói như vậy cảm thấy có đạo lý, thì đi nhà trưởng thôn Tôn Hải Dương một chuyến.
“Tiểu Linh a, tuổi con còn nhỏ có thể nói rõ với trưởng thôn không? Hay là ta đi chung với con đi?” Ông Trương không yên tâm để Hứa Linh đi một mình.
“Không sao đâu ông Trương, con chỉ hỏi trưởng thôn một chút, yên tâm đi.” Hứa Linh cảm ơn ông Trương xong liền đến nhà trưởng thôn phía đông.
Nhà trưởng thôn là nhà ngói lớn mới đắp, sân nhà rộng rãi, cửa sắt đỏ dùng dầu lướt qu bong loáng ẩn hiện, Hứa Linh không tiện trực tiếp đi vào thì gõ gõ cửa.
Đợi cả nửa ngày vẫn không có hồi âm, thì muốn mở cửa xem xem tình hình.
Tiến vào trong sân nghe được có tiếng cãi nhau, Hứa Linh đẩy cửa phòng vừa nhìn, trong phòng có năm cậu thiếu niên đang hừng hực lửa chơi game, miệng vẫn còn chửi kháy.
Năm người tập trung toàn tinh thần cuối đầu ấn lên điện thoại đến Hứa Linh đi vào cũng không có nhận ra được.
Hứa Linh nhận ra được ngồi ở giữa là con trai trưởng thôn Tôn Tiểu Hải, lớn hơn Hứa Linh một cấp, cũng là một tên ngang bướng, sau khi tốt nghiệp cấp hai sống chết không học nữa, đi theo ba cậu chạy hai chuyến xe thì nói sao cũng không đi nữa, đi công trường làm được hai ngày trở về chê mệt.
Mỗi ngày ở ngốc trong nhà và mấy đứa tầm tuổi trong thôn uống rượu chơi game, chính là sống tạm bợ qua ngày, Đoạn Phi Phàm trước đây cũng là một thành viên trong đám người này.
“Cho hỏi, trưởng thôn có ở nhà không?” Hứa Linh nhìn họ mê mẩn chơi chỉ có thể mở miệng hỏi.
“Yo **, cô đứng đây khi nào vậy? Dọa tôi hết hồn!” Tôn Tiểu Hải đang nhập tâm chơi bất chợt nghe có tiếng người nói dọa tới xuýt rớt điện thoại xuống đất.
“Tôi muốn tìm trưởng thôn, xin hỏi ông ấy có nhà không?” Hứa Linh chỉ có thể hỏi lại một lần.
“Oh, đây không phải là Hứa Linh sao! Cô tới đây làm gì? Không ở nhà chăm chăm con chạy qua đây làm gì? Đúng rồi Đoạn Phi Phàm làm sao một thời gian không thấy rồi, bạn gì vậy? Sao không cùng chúng tôi chơi?” Tôn Tiểu Hải giờ mới nhìn rõ người tới là Hứa Linh trêu chọc không ngừng.
Não người này có lỗ à, còn không hiểu tiếng người?
“Tôi tìm trưởng thôn có chút việc, ông ấy khi nào về?” Hứa Linh không chấp nhặt với tên ngốc này.
“Tìm bố tôi a! Tìm bố tôi có chuyện gì? Nói trước cho tôi nghe đi, xem tôi có giúp được không?” Tôn Tiểu Hải vắt chéo chân vênh lên nhìn Hứa Linh cố ý nói.
“Nói với anh cũng vô dụng, anh làm không được. Tôi chỉ hỏi anh khi nào trở về, nghe không hiểu hả?” Hứa Linh cũng mất hết nhẫn nại.
“Hey yo, hết nhẫn nại rồi, tôi làm sao nghe không hiểu a? Cô giải thích cho tôi không?” Tôn Tiểu Hải cợt nhả một hồi, cố ý làm Hứa Linh khó chịu.
Còn mấy người kia cũng không chơi game nữa, cười trên nỗi đau người khác thất thố nhìn Hứa Linh, vui vẻ cười khanh khách.
Hứa Linh không muốn chấp nhặt với đám thiếu niên trung nhị này thì nghĩ buổi tối lại tới, quay đầu muốn ra ngoài.
“Yo, tôi cho cô đi chưa mà cô đi? Cô còn chưa nói chuyện gì nữa? Làm sao hả xem thường tôi à?” Tôn Tiểu Hải nhìn Hứa Linh muốn đi liền đứng dậy chặn ở cửa, lại nhìn mấy người ngồi kế bên nháy mắt.
Mấy người cũng vòng qua chặn đường Hứa Linh.
Hứa Linh ngẩn đầu nhìn Tôn Tiểu Hải, đây là ý gì?
“Tránh ra!” Hứa Linh không có thời gian để lãng phí với đám người này, trong nhà còn rất nhiều việc phải làm nữa!
“Tôi không tránh ra, cô có thể làm gì? Nói Đoạn Phi Phàm nhà cô có gì tốt, hay là cô theo tôi đi, bố tôi còn có tiền.” Tôn Tiểu Hải đối với Hứa Linh cũng không thích chỉ là muốn trêu đùa cô, có thể mắc câu thì vui biết bao nhiêu, không mắc câu cũng không tổn thất gì cả.
Hứa Linh rất ghét loại người này, bỏ xuống liền lạnh mặt, lạnh lùng nói “Né ra! Không thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Ồ! Khẩu khí không nhỏ a! Cô có thể làm gì? Không phải do cô bước vào thì tôi lên cấp rồi, đáng lý là chúng tôi không khách khí với cô mới đúng.” Vương Quân rất tức giận giành lời nói trước, đồng thời còn nắm tay bẻ răng rắc.
Xem ra là không thể tha rồi, “Cùng lên đi! Sớm đánh cho xong đi, tôi còn có việc nữa!” Hứa Linh giục họ nhanh ra tay.
“Cái này là cô kiếm chuyện đó, đừng trách chúng tôi ra tay vô tình!” Vương Quân vung nắm đấm lên trước.
Hứa Linh nghiêng người né qua một vòng, nhấc chân nhắm vào đầu gối Vương Quân đá, “bụp” một tiếng Vương Quân quỳ trên đất, đầu gối đau tới trực tiếp lăn ra.
Bạn Triệu Phi nhìn tình hình của Vương Quân cho nên anh ta cố ý nhấc chân đá Hứa Linh.
Hứa Linh lập tức nghênh tiếp đòn đá của Triệu Phi nhấc chân đá lại, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thương rồi cũng lăn ra trên đất.
“Các người cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Hứa Linh để ý mấy người nhìn ngu ra nói.
Ba người nhào vào muốn nhấn chân Hứa Linh xuống.
Hứa Linh cũng không hấp tấp, xoay người nhìn rõ kẽ hở của Tôn Tiểu Hải lại dùng một chân đá đi, còn hai người kia cũng lật ngược lăn trên đất.
Hứa Linh nhìn năm người nằm trên đất nói “Tuổi trẻ ngời ngời làm chút gì không được sao, còn chuyên đi bắt nạt phụ nữ đáng mặt đàn ông cái gì?”
Tôn Tiểu Hải ôm chằm cái chân đau không chịu được hỏi: “Cô thật là Hứa Linh? Làm sao mà lợi hại vậy?”
“Tôi không phải Hứa Linh thì là ai? Các người rảnh rỗi như vậy không bằng đi theo tôi trồng rau đi?” Hứa Linh cảm thấy năm người trước mặt so với để họ trong thôn gây chuyện thị phi không bằng tìm chút việc làm, huống chi người trẻ trong thôn cũng không nhiều.
“Chủ ý này không tồi, mấy đồ ranh con các ngươi trừ chơi game thì chính là quấy rối càn rỡ, có thể trồng trọt là không tệ rồi.” Đúng lúc Tôn Hải Dương về nhà nghe được lời của Hứa Linh.
“Ba! Ba xem con nhỏ này đánh tụi con thành dạng gì này?” Tôn Tiểu Hải vừa nhìn thấy ba ruột xuất hiện liền cáo trạng.
“Con còn mặt mũi nói, đến con gái con cũng ức hϊếp, xem ra ta đối với con còn quá tốt mà!” Tôn Hải Dương nhìn Tôn Tiểu Hải lại tức giận.
“Trưởng thôn, con tới là nói với người một tiếng là con muốn đào một cái giếng ở phía bắc thôn để thuận tiện tưới ruộng.”
“Đào giếng? Con ra tiền?” Tôn Hải Dương vừa nghe liền kinh ngạc.
“Ừm, con ra tiền đào.”
“Thực ra ta luôn muốn đào diến ở bên đó rồi, nhưng trong thôn không có tiền, để thôn dân góp vốn, còn chưa bỏ tiền thì chuyện này liền buông xuống. Nếu con đã muốn đào giếng, vậy thôn bỏ ra một nửa tiền, còn một nửa xem mấy hộ các con có thể cùng ra không?” Trong thôn nghèo, thôn trưởng cũng hết cách.
“Được, vậy thì mỗi người một nửa, đợi lát con đem tiền qua cho bác, còn về làm sao đào giếng thì con không hiểu, làm phiền trưởng thôn xem giúp chút.” Hứa Linh không còn khó xử vấn đề tiền nữa.
“Được, ta đi tìm đội đào giếng, nhanh thì có thể một ngày xong.” Tôn Hải Dương cũng không úp úp mở mở.
“Vậy thì làm phiền trưởng thôn rồi! Còn có một chuyện đất hoang xung quanh núi phía bắc thôn con muốn nhận thầu, người xem một mẫu đất bao nhiêu tiền?” Hứa Linh lại hỏi.
“Con muốn thầu hết đất hoang bên đó làm gì?”
“Trồng rau, trồng cây ăn quả.” Hứa Linh không muốn nói chi tiết, chỉ hỏi giá cả.
“Bên đó đều là đất hoang con muốn thầu hết thì tính con một ngàn đồng tiền đi?” Tôn Hải Dương không dám lên giá cao.
“Được, con bao hết, nhưng tiền con có thể trễ vài ngày đưa không? Trước tiên viết thỏa thuận được không?”
“Được, đợi lát ta viết cho con bản thỏa thuận đóng dầu của thôn lên là được, tiền thì muộn mấy ngày cũng được.” Tôn Hải Dương cảm thấy đất hoang thì cũng là hoang có thể được bao nhiêu tiền thì cũng không tồi.
“Trưởng thôn, mấy người bọn họ có thể di theo con làm việc không? Trước tiên một ngày con trả ba mươi đồng tiền, làm tốt còn có thể tăng tiền, như thế nào?” Hứa Linh chỉ mấy người nằm trên đất hỏi.
“Tụi nó tính khi rất không dễ dạy, con có thể sai khiến được tụi nó không?” Tôn Hải Dương cũng quản không được đám vô lại này.
“Bác yên tâm giao cho con là được!” Hứa Linh có lòng tin.
“Được a, con dẫn đi đi, mấy phụ huynh kia ta đi nói cho, bảo đảm không vấn đề.” Tôn Hải Dương sảng khoái đen con ruột mình đưa ra.
“Ba, ba có còn là ba ruột không? Ba mươi đồng tiền ba đem con đi bán rồi?” Tôn Tiểu Hải một mặt hoài nghi nhân sinh.
“Ba mươi đồng tiền có người chịu là không tồi rồi, nếu như là cho không ta cũng không chịu, nhanh lượn đi.” Nói rồi nhấc họ dậy đẩy ra ngoài cửa.
“Tiểu Linh a, con phải cẩn thận mấy tên vô lại này a, nếu không nghe lời con cứ ra sức đánh, còn không thì tới tìm ta.” Nhìn Hứa Linh gật gật đầu thì đóng cửa lại.
“Đi thôi, theo tôi đi làm việc đi.” Hứa Linh nhìn mấy người họ ra lệnh.
Mấy người đó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi không muốn động.
“Làm sao, muốn bị đánh? Tôi có thể thỏa mãn các người!” Hứa Linh xắn ống tay áo.
“Đi đi đi!” Họ nhanh chân đi theo.
“Đoạn Phi Phàm! Tôi tìm được người rồi!” Hứa Linh vừa đến nhà liền gọi Đoạn Phi Phàm.
“Cô nói đùa à? Dựa vào mấy người này?”