Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 7: Bản Lĩnh Không Phụ Người Có Lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Nhóm dịch: Tam Kim

Thôn Thủy Nguyệt đất rộng người ít, bình quân đầu người có thể phân đến hai mẫu đất, Đoạn gia có mười mẫu đất chia đến ba nơi.

Trong đó các đất tốt là mảnh đất hạng nhất cách gần sông nhỏ ở phía tây thôn, tiếp theo mẫu đất hạng hai phân ở phía đông thôn, mẫu đất hạng ba ở gần ngọn núi phía bắc thôn, trong đất có đá, cách sông xa, tưới đất là chuyện rất phiền phức.

Bây giờ mảnh đất mà bà nội trồng rau này chính là mẫu hai hạng ba, trồng hoa màu thu hoạch không tốt, còn không bằng trồng thành rau được bao nhiêu còn có thể bán được ít tiền.

Người trẻ trong thôn đều ra ngoài làm công rồi, không đủ sức lao động, nếu để mấy mảnh đất hạng ba hoang này cho mấy người già làm thì thật đau lòng, có bao nhiêu trồng ít rau cải, khoai lang, cái loại như vậy.

Nhưng mà các ông bà phổ biến trồng nhiều loại, riêng trồng rau sản lượng ít, một mẫu đất có thể trồng ba bốn loại rau cải, trông nom cũng không cần để tâm nhiều, mỗi ngày đến ngắt ít rau lên chợ gần thôn, hoặc là lên chợ trên trấn bán đi hay đổi ít nước tương, đồ gia vị gì đó, cũng không có ý kiếm nhiều tiền.

Trước mắt rau trên đất Đoan gia đã không còn nhiều rồi, nếu mỗi ngay đều đưa rau cho nhà ăn trường và các giáo viên thì căn bản không đủ.

Nếu mỗi ngày phải đi đưa rau, họ cảm thấy cần phải mở rộng thêm nhiều nhà nữa, làm sao thì cũng phải đi một chuyến, đương nhiên là càng nhiều càng thích hợp.

Như vậy thì dức người chạy xe ba bánh thì không thể đáp ứng được, phải đổi xe lớn hơn một chut, có được yêu cầu thì sản lượng cũng phải nâng cao, thì phải cần trồng càng nhiều rau.

Trồng rau cần phải có đất, ý của Hứa Linh là lấy tám mẫu đất còn lại đều trồng rau cải và cây ăn quả trong năm có thể kết trái, nhưng mà gặp phải phản đối kịch liệt của bà Đoạn, nói không thể không trồng lương thực, không thì cả nhà biết ăn cái gì, chỉ có thể giải quyết tốt nhất là trồng lương thực.

Những chuyện đổi xe trồng rau đều cần đến tiền, trong tay họ có một ngàn hai vốn có, còn có kiếm được bốn trăm mà hai ngày qua đưa rau, công lại cũng không đủ tiền mua xe ba bánh nữa. Họ vẫn phải cần kiếm thêm nhiều tiền a.

Tuy là không có tiền đổi xe thì trước tiên chạy xe ba bánh sức người này, rồi đi xem có xe ba bánh điện cũ nào thích hợp không, có thể giảm không ít tiền nha.

“Vậy hai ngày nữa là rau nhà chúng ta thu hoạch hết rồi, trồng mới thì cũng không thể lập tức lớn ngay được, làm sao đưa cho nhà ăn và giao cho các giáo viên a?” Đây là chuyện khiến Hứa Linh lo lắng nhất bây giờ.

“Nhà bà Trương còn có không ít rau kìa! Lão đầu nhà đó uống thuốc cần rất nhiều tiền, bà ấy trồng cũng nhiều, mỗi ngày đều đi ra chợ bán, chỉ là một ngày bán không được bao nhiêu, bán không kịp thì già rồi cũng không ai mua, mấy ngày này một ngày chạy ra ngoài hai chuyến, mệt tới lưng đứng không thẳng rồi, chúng ta giúp bán đi được không? Bà Đoạn nói.

“Được a.” Hứa Linh đáp.

Buổi tối Hứa Linh qua nhà bà Trương hỏi xem bà có đồng ý để họ mang lên trấn bán không?

“Thật không?” Bà Trương kinh ngạc hỏi.

“Ừm, chúng con giao rau cho nhà ăn trường trung học có thể đem giúp bà, như vậy một là bà không cần lại phải ra ngoài bán.”

“Vậy thì đương nhiên là càng tốt a, trước đây buổi sáng trời còn chưa sáng thì bà đã lên trấn bán rau rồi, Tiểu Hoa chỉ có thể ăn màn thầu lạnh, ông Trương con thì chỉ có thể đợi bà về mới có thể ăn cơm. Bà ăn xong cơm trưa thì lại lên trấn, Tiểu Hoa và ông Trương thì phải đợi tới bà về mới có thể ăn tối.” Bà Trương đang nói thì nước mắt rơi xuống, dùng ống tay áo lau đi.

“Bà ăn sớm ăn trễ không sao, đáng thương Tiểu hoa nhà ta ốm như thân trúc rồi. Ay! Bà cũng hết cách rồi a, tiền bố mẹ Tiểu Hoa kiếm đều trả nợ mua thuốc rồi, bà không bán ít rau một nhà biết ăn gì?”

“Vậy sau này chúng con đem rau đi bán giúp bà rồi đưa tiền cho bà, vậy thì bà không cần ra ngoài rồi.” Hứa Linh bày tỏ chỉ có thể giúp được chút ít này.

“Con vậy là đã giúp cho bà việc lớn rồi, các con sáng mai mấy giờ đi, bà dậy sớm đi cắt rau.” Bà Trương hỏi được thời gian để chuẩn bị sớm.

“Không cần sớm quá, tám giờ hơn là được, sáng mai tụi con giúp bà cắt rau.”

“Các con đã giúp bà bán rau rồi, sao có thể lại để tụi con giúp cắt rau! Con cần bao nhiêu?”

“Rau cần hai mươi cân, rau hẹ mười cân, rau diếp hai mươi cân, còn có cải xanh khác thì lấy vài cân như nhau. Giá cả thì rau cần, rau hẹ lấy một tệ hai, rau diếp một tệ, các rau khác dựa theo giá chợ, như thế nào ạ?” Hứa Linh nói trước giá cả với bà.

“Như vậy không phải tụi con bận rộn lắm hay sao? Cứ lấy một tệ là được, tụi con cũng không thể chạy đi không được, như này so với đám lái buôn đó giá cao không ít.” Bà Trương không thể để hai người thiệt thòi.

Định xong Hứa Linh liền về nhà, đúng lúc Tiểu Điềm Điềm đang phát cáu.

“Con bé sao vậy? Làm sao không vui vậy Điềm Điềm?” Hứa Linh nhìn con đang nhắm chặt mắt rêи ɾỉ hỏi.

“Đang phát cáu đó, ngủ dậy không thấy cô thì không vui rồi!” Đoạn Phi Phàm bế con bất lực nói.

Vừa rồi còn nhắm chặt mát nghe thấy tiếng Hứa Linh liền mở to mắt nhìn cô cười, còn giơ tay hướng cô muốn ôm.



Hứa Linh đón qua, nhận lấy con thì víu lên cổ cho nằm sấp lên vai, rất vui vẻ mà đạp chân.

Nửa tháng nay mụn trên mặt đứa trẻ đều lặng xuống rồi, mỗi ngày cho uống sữa ăn thêm thức ăn bổ sung, tuy vẫn chưa mập nhưng mà đã không ốm như trước đây rồi, gương mặt nhỏ rõ ràng phúng phính hơn, cũng trắng lên một ít.

Hứa Linh nhìn sự biến hóa của đứa trẻ và đối với ỷ lại của bản thân cảm thấy thời gian cực khổ này không có phí công., bao giờ cũng có thu hoạch.

“Đúng rồi, livestream của anh sao rồi? Người xem tăng lên chưa?” Hứa Linh ôm con hỏi Đoạn Phi Phàm.

“Hơn hôm qua nhiều, ít nhất không phải số không, có mấy người xem, nhưng hiệu quả không lớn, trong đó còn có mấy người tối qua xem cuộc điện thoại của Tiểu Mỹ với mẹ con bé.”Đoạn Phi Phàm đưa điện thoại cho Hứa Linh, để cô tự xem bình luận,

“Yo, đây không phải là chủ thớt tối qua livestream tìm mẹ à? Sao lại làm ruộng rồi? Gì vậy, đổi kiểu rồi?”

“Chủ thớt lại một trò lừa đảo nữa, còn kêu chúng tôi ra tiền thuê đất, rồi đến lúc có thể thu hoạch rau, các người thu rồi bán đi kiếm tiền thì phải làm sao?”

“Đồng ý với lầu trên, tiền bỏ ra rồi, rau thì không thu được.”

Bên dưới đại đa số đều là bàn luận thể hiện sự hoài nghi.

“Tuy đều là bình luận tiêu cực nhưng so với không có thì được hơn. Họ không tin chúng ta thì có thể hiểu nhầm, nói cho cùng bây giờ trên mạng lừa đảo quá nhiều rồi. Chúng ta để lại địa chỉ và cách thức liên lạc thực, không tin thì có thể đến hiện trường khảo sát., vậy không được sao?” Hứa Linh đối với kết quả này còn có thể chấp nhận được.

“Ay, không được ăn, cái này là điện thoại!” Nhìn thấy Điềm Điềm gặm điện thoại, Hứa Linh vội lấy điện thoại từ trong miệng Điềm Điềm ra.

“Cô xem, Điềm Điềm sắp mọc răng rồi, khó trách dạo này cứ hay cắn đồ, thì ra là ngứa răng, ngày mai cho ít đồ mài răng cắn.” Đoạn Phi Phàm xem xem miệng con rồi nói với Hứa Linh.

“Chả trách, thì ra là mọc răng rồi! Tiểu Hoa của chúng ta sắp mọc răng rồi a?” Hứa Linh nhìn Tiểu Điềm Điềm cười nói.

Đứa trẻ nhìn Hứa Linh cười với mình cũng cười theo khanh khách không ngừng.

Ngày thứ hai đến ruộng vừa nhìn thấy dưa chuột trồng đã lên mầm rồi, mầm non nhỏ màu vàng mới chui lên từ trong đất, nhìn như cô gái nhỏ xấu hổ che đôi má, hai cái là nhỏ cuộn lại chưa phát triển, nhìn thấy đáng yêu cực kì.

“Mọc mầm rồi! Đoạn Phi Phàm anh xem mọc mầm rồi!” Hứa Linh chỉ vào mầm nhỏ cho Đoạn Phi Phàm xem.

“Tôi nhìn thấy rồi, chuẩn bị đăng lên này!” Đoạn Phi Phàm đặc biệt chụp nổi bật mầm nhỏ.

“Mọc mầm khá tốt, qua vài ngày nữa rồi tưới nước, thì sẽ lớn lên nhanh thôi, một ngày một hình dạng a!” Bà Trương nhìn bộ dạng kinh ngạc của hai người tốt bụng chỉ điểm.

“Tưới nước dễ nói a.” Hưa Linh không bận tâm nói.

“Tưới nước thì rắc rối rồi, một lần phải từng thùng kéo nước lên mới có thể tưới ruộng, phải nói từ bên đó đặt ống nước thì quá xa.” Bà Trương nói với họ rắc rối nhất chính là tưới nước, đây là nguyên nhân khó tưới nước như vậy, người khác trồng rau cũng không nhiều, nhiều rồi tưới không hết được.

“Vậy tại sao không đào giếng ạ?” Hứa Linh hỏi.

“Đào giếng tốn nhiều tiền lắm, chỉ vì một ít rau này thì không đáng, nhiều tiền như vậy phải bán bao nhiêu rau mới kiếm ra được.” Bà Trương giải thích cho Hứa Linh hiểu.

Hứa Linh nghe vậy cũng không nói gì, nhưng trong lòng đã có dự định đào giếng.

Đến nhà ăn đưa rau giao cho thầy Lí, lại đưa mấy đơn rau tươi chia đã chia ra, vì không biết các giáo viên cần bao nhiều nên mỗi loại để lại một ít.

Hứa Linh đợi các giáo viên tan lớp xuống lấy rau, có giáo viên không mua được, có rau thì không ai cần, dựa vào loại tình trạng này, Hứa Linh đề nghị có thể đặt trước, các giáo viên có thể báo trước một ngày đem loại và số lượng rau cần mua gửi cho Hứa Linh, ngày mai Hứa Linh đóng gói phân ra, cũng giảm bớt việc.

Hứa Linh kết bạn với wechat của các giáo viên, lập ra một nhóm wechat, báo trước một ngày vào buổi chiều gửi ảnh rau quả tươi, muốn lấy rau thì để lại lời nhắn ghi chú mấy cân, sáng hôm sau đóng gói sẵn trực tiếp gửi qua, tiền có thể gửi hồng bao* trực tiếp.

[*红包 hồng bao: là cách thức chuyển tiền qua wechat]

Hứa Linh còn đặt biệt ghi chú nếu có thiếu cân thiếu lượng, hiện tượng hàng giả sẽ bồi thường gấp mười lần số tiền mua rau.

Các thầy giáo thời gian này không cần bước chân ra khỏi nhà có thể ăn được rau quả tươi mới rất là cao hứng, tự phát giúp hai người làm quảng cáo, lăn lộn một buổi chiều tăng thêm hai mươi người.



Từ nhà ăn đi ra thuận tiện ghé cửa hàng phụ sản mua đồ chơi và dụng cụ mài răng cho Điềm Điềm.

Trên đường trở về thì bị ông Trương trong thôn chặn lại.

“Tiểu tử Đoạn gia, tại sao con chỉ thu rau nhà bà Trương Thúy Hoa, không thu của nhà tôi, rau nhà tôi còn tốt hơn rau nhà họ nhiều, trồng cũng nhiều.”

Thì ra là ông Trương biết được hai người họ thu rau nhà bà Trương, không thu nhà ông nên không vui.

“Ông Trương, ông không chê tụi con thu của ông giá thấp a? Tụi con lấy giá so với ông tự ra ngoài bán giá tiền còn thấp hơn a.” Đoạn Phi Phàm trước tiên nói rõ giá tiền.

“Cái này ta đương nhiêu biết, tuy các người có đường bán, nhất định phải có ít nhiều kiếm được tiền chứ, cái này ta hiểu. Không sao ít một chút thì ít một chút, bớt được ta ra ngoài bán không được ta còn có thể trồng nhiều chút, như vậy một mặt vẫn kiếm được lời.” Lão gia tử nhà Trương rất là sảng khoái nói.

“Vậy được, ông Trương, tới tối ăn xong cơm con đi nhà ông với bàn cần những rau gì, được không?” Hứa Linh hỏi.

“Được a, hai con về thương lượng thương lượng đi, ta ở nhà đợi các con, nhất định tới nha, đừng gạt ta a!” Trước khi đi còn không quên dặn hai người.

Ông Trương này cũng thật thú vị, hai người tiếp tục đi về nhà.

Vừa bước vào nhà, bà nội ôm đứa trẻ ra đón, “Hai đứa cuối cùng cũng về rồi, một buổi sáng có đến ba người tới nói muốn đưa rau cho nhà chúng ta, bà cũng không dám dồng ý, cứ lun đợi đây, đợi lâu lắm rồi a, nhanh đi xem xem đi.”

Hai người đem lời nói lúc nãy với ông Trương nói lại một lược với họ, để các ông bà trở về buổi tối đợi thông báo.

Như vậy mới tiễn được mọi người về.

“Bây giờ mấy người già trong thôn mỗi ngày đều phải ra ngoài bán rau, số lượng lại không ít, đi đi về về chạy xe cũng không an toàn, chúng ta có thể thu rau của họ đem lên trấn bán, có thể giảm nhẹ gánh nặng của họ.”Đoạn Phi Phàm cảm thấy nếu phải thu thì toàn bộ thu hết.

“Như vậy cũng đúng, nếu vậy một mặt chúng ta tìm thêm mấy điểm nữa, chỉ một cái trường học thì ăn không hết nhiều rau như vậy.”Hứa Linh quyết định mai lại đi hỏi những tiệm ăn nhỏ.

Buổi hối Hứa Linh dựa theo tình hình đơn thông báo đến các hộ chuẩn bị bao nhiêu rau.

Ngày thứ hai sau khi giao xong rau hai người đi các tiệm bánh bao hai bên trường hỏi có cần giao rau tận nơi không? Rau củ tươi mới còn rẻ.

“Giá cả ngược lại không mắc, như vậy đi, rau hẹ, rau cần, rau thì là ta lấy một cân thêm ba đồng tiền cô giúp tôi nhặt rau được không?” Ông chủ tiệm bánh bao hỏi.

“Được, tôi có thể giúp anh nhặt, anh muốn bao nhiêu?” Hứa Linh nghĩ về nhà xem các ông bà có chấp nhận không.

“Trước giống nhau lấy năm mươi đi.”

“Được rồi, sáng sớm mai sẽ giao đến cho ông?”

“Không cần, buổi sáng tôi mở tiệm sớm, cô mỗi ngày buổi chiều giao đến là được, dù sao các cô đều nhặt sẵn rồi, tôi chỉ cấn rửa một chút là được.” Ông chủ bánh bao cảm thấy bớt đi không ít thời gian, hồi trước bận xong chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc nhưng còn phải nhặt rau, không thì mai sẽ không có nhân dùng.

“Được, chiều mai tôi giao đến.” Hứa Linh đồng ý vội trở về.

Các ông bà nghe được một cân hơn cộng thêm hai đồng tiền thì rất vừa ý, đến nhặt rau cũng không nói gì, dù sao ngồi rảnh vẫn là rảnh, nhặt cái rau vẫn có thể kiếm thêm ít tiền, chuyện tốt biết bao?

Được một thời gian vậy mà đều đã giành được đơn cần nhặt rau.

Đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hứa Linh, họ dựa vào dùng điểm này với các nhà và các nơi không giống nhau đồng thời giao rau cho năm sáu tiệm bánh bao.

Mà dưa chuột và cà chua trong đất cũng mọc mầm rất rốt, làm cho người ta rất hài lòng.

Mỗi ngày kiên trì livestream, lưu giữ lại trạng thái phát triễn mỗi ngày của dưa chuột, để cư dân mạng xem từ chồi non phát triển ra lá, càng lớn càng cao.

Thế mà giữ được không ít người xem, bây giờ đã có mấy người để lại bình luận.

Mỗi ngày không lên xem tiểu dưa chuột phát triển như thế nào? Cảm giác như một ngày thiếu mất thứ gì đó.

Gặp nhau ở chương sau nha. Chính chủ ở truyenhdt.com, cầu ủng hộ, cầu ủng hộ ^v^!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »