Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 39: Khổ, Mẹ Thay Con Chịu

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Chuyện Thụy Thụy bị xâm phạm lộ ra ánh sáng, truyền thông đều tranh nhau đăng báo, tiêu đề như “Kinh ngạc! Cô bé hai tuổi thế mà bị xâm phạm!” “Giáo viêng bất lương xâm phạm nữ học sinh!” bài văn lần lược chiếm cứ tiêu đề đầu tiên trên mạng.

Mà người nhà hai nữ học sinh bị Trương Toàn xâm phạm cũng vì tiêu đề bài báo, không thể chịu đựng mọi người chỉ điểm và dư luận, lần lược đưa con rời đi, cũng đều chọn không truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ yêu cầu bồi thường dân sự.

Trương Toàn vừa xem xét chỉ bị phán tám năm, vì hắn ở trên tòa án thay đổi khẩu cung, nói những đứa bé đó vì nâng cao thành tích học tập tự nguyện phát sinh quan hệ với hắn, không có hành vi cưỡng ép. Mà hắn xâm phạm Thụy Thụy là dưới tình huống say rượu thần trí không rõ ràng xảy ra, đợi hắn phát hiện tình huống không đúng kịp thời ngừng động tác và không tạo thành xâm phạm thực chất với đứa bé, khẩn cầu tòa án nhìn thái độ nhận tội tốt, trong nhà còn con nhỏ giảm nhẹ hình phạt.

Tuổi Thụy Thụy quá nhỏ rất nhiều chuyện cũng không nói rõ ràng, lúc đo trong nhà chỉ có con trang Trương Toàn ở phòng ngủ ngủ, hắn và Đới Vân đều nói buổi trưa Trương Toàn ở nhà uống không ít bia đang ngủ trưa, căn bản không rõ Thụy Thụy đến nhà hắn lúc nào.

Cuối cùng dưới sự biện hộ của luật sư Trương Toàn ngụy biện, toàn án chỉ phán Trương Toàn tù có thời hạn tám năm.

Hứa Linh đối với phán quyết của tòa án biểu thị không phục, nói muốn tố cáo.

Cô muốn liên hợp với những đứa bé bị Trương Toàn xâm phạm khởi tố lần nữa, nhưng dựa theo địa chỉ cảnh sát cung cấp đến tìm người phát hiện người đều đã rời đi rồi, điện thoại cũng gọi không được.

Đối với lựa chọn của họ Hứa Linh biểu thị hiểu cũng đành chịu, dù gì mỗi người đều có quyền lựa chọn của bản thân, cô cũng không có quyền can thiệp.

Tùy theo lựa chọn khởi kiện của Hứa Linh, truyền thông trước sau liên hệ Hứa Linh muốn phỏng vấn cô, Hứa Linh đều cự tuyệt, nhưng mà ký giả thế mà tìm đến nơi một nhà Hứa Linh ở trọ, muốn khai thác sâu hơn để đưa ra những bài báo bùng nổ.

Không chịu nỗi quấy rầu Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm chỉ có thể lần nữa dẫn Thụy Thụy dọn nhà, công việc của Đoàn Phi Phàm cũng mất luôn.

Một nhà cần phải sống, tình huống của Thụy Thụy cũng không lạc quan, hiện tại bé đại tiểu tiện không thể tự chủ, thời tiết càng ngày càng nóng, cả ngày mang quần bỉm bí hơi đến cả mông đều đỏ lên, nếu không thay quần bỉm kịp thời vết nướ© ŧıểυ và phân sẽ làm bị nhiễm vết thương, mỗi lần đi bệnh viện dọn dẹp vết thương bị nhiễm một lần ra, đứa nhỏ đều bị nước tiêu độc kí©h thí©ɧ vết thương đau khóc đến đau xé ruột gan.

Nhìn vết thương đứa nhỏ rất đỏ sưng không chịu nỗi, bộ dạng khóc xé ruột xé gan, Hứa Linh liền hận không gϊếŧ Trương Toàn, đơn giản nói một câu say rượu thần trí không rõ liền phán tám năm, sau tám năm Thụy Thụy mới mười tuổi, sau khi hắn ra thì sao? Thụy Thụy phải làm sao?

Khởi kiện cần phải tìm luật sư biện hộ, bây giờ hai người đều không có công việc, Thụy Thụy còn phải kiểm tra định kỳ, còn có mấy tháng nữa chuẩn bị phẫu thuật lần hai cho Thụy Thụy, đây đều cần tiền.

Ban ngày buổi tối Thụy Thụy đều không rời người, sau khi không dùng quần bỉm nữa Hứa Linh chỉ có thể chuẩn bị nhiều quần giặt thay, có thời gian một ngày phải rửa mười mấy cái quần, thời gian còn lại đều vây quanh con, không thể đi tìm công việc, chỉ có thể dựa vào Đoàn Phi Phàm ra ngoài đến công trường làm lợp ngói kiếm mấy đồng.

Nhưng tiền lương công trường không phải dựa theo tháng phát, có nhiều lúc là ba tháng phát một lần, đối với gia đình mỗi ngày đều phải tiêu tiền mà nói rất khó duy trì cuộc sống, ông chủ công trường sau khi hiểu rõ tình trạng của bọn học phá lệ ứng trước cho Đoàn Phi Phàm ba tháng tiền lương.

Sau sự kiện của Thụy Thụy bị báo chí biết, cũng có các bạn mạng nhiệt tình quyên tiền, quyên đồ cho bé, bệnh viện cũng tiến hành giảm giá phí trị bệnh co Thụy Thụy, thậm chí có người phát động huy động cộng đồng, kêu gọi những nhân sĩ nhiệt tình quyên tiền cho Thụy Thụy.

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)



Có một vị luật sư họ Ngô hiểu tình hình của Thụy Thụy, cũng liên hệ Hứa Linh nói có thể miễn phí làm luật sư đại diện cho họ, giúp họ trận kiện tụng này.

Đối với nhiều người hảo tâm giúp đỡ như vậy Hứa Linh phát từ nội tâm cảm ơn, những ngày rồi cô vì giúp đứa nhỏ mà sứt đầu mẻ trán mấy lần sụp đổ, là tấm lòng yêu thương của mọi người khích lệ cô, để cô có thể có tự tin tiếp tục kiên trì.

“Tôi đến bế con cho, cô nghỉ ngơi chút đi, cô xem vành mắt cô sắp như gấu trúc rồi.” Đoàn Phi Phàm từ công trường tăng ca về tắm rửa đơn giản nhìn Hứa Linh ôm Thụy Thụy liền chủ động đến nhận lấy.

“Vẫn là tôi bế đi, con bé căn bản không muốn anh bế!” bây giờ mỗi lần Thụy Thụy ngủ yên đều sẽ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc khóc lớn, bác sĩ nới là nguyên nhân bị chịu kinh sợ, Hứa Linh chỉ có thể ôm bé trong phòng từ từ đi lòng vòng, đợi đứa nhỏ ngủ lần nữa.

Đoàn Phi Phàm cũng muốn thay Hứa Linh ôm Thụy Thụy, để cô nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Đoàn Phi Phàm vừa ôm Thụy Thụy, bé sẽ khóc càng lợi hại hơn, đành chịu chỉ có thể từ bỏ.

“Vậy tôi đi làm chút đồ ăn khuya cho cô, cô bé Thụy Thụy chắc chắn cũng đói rồi!” Đoàn Phi Phàm nói rồi liền đi nhà bếp nấu mì cho Hứa Linh.

“Tôi không đói, anh cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi!” Hứa Linh không dám nói lớn tiếng nhỏ giọng gọi Đoàn Phi Phàm.

“Không sao, tôi quen rồi! Lát nữa sẽ xong!” Đoàn Phi Phàm đã bắt đầu nấu nước rồi!

Đánh đều trứng gà đến nổi bong bóng, đợi chảo nóng cho trứng vào, rang đến đổi màu nhè nhẹ, nhẹ nhàng vớt lên, cà chua bỏ vỏ cắt miếng nhỏ, dầu nóng bỏ hành xuống nồi, bỏ cà chua vào đảo qua lại, lại xào cho nước trong cà tiết ra, thêm nước đun sôi, bỏ mì sợi vào.

Mì sợi nấu chính bỏ vào bát, đổ thêm canh cà chua đỏ đỏ lên, lấy trứng đặt lên mặt, mì cà chua trứng ra lò.

Thụy Thụy cũng ngủ rồi, Hứa Linh cẩn thận đặt bé xuống giường, khép cửa lại để lại một khe nhỏ, đi ra ăn mì.

Căn nhà nhỏ bọn họ ở là một phòng một sảnh, Hứa Linh và Thụy Thụy đang ngủ trong phòng ngủ, Đoàn Phi Phàm chỉ có thể dựng cái giường ngủ ở phòng khách, mỗi ngày dậy sớm rồi thu dọn cái giường nhỏ lại.

“Cảm ơn anh Đoàn Phi Phàm! Thật sự nếu không phải anh ở cùng chúng tôi, tôi thật sự không biết nên chịu như thế nào nữa!” Hứa Linh ăn cà chua của Đoàn Phi Phàm xuống có loại cảm giác muốn chảy nước mắt, vội cuối đầu uống canh che giấu mình.

Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ lưng Hứa Linh, “Cảm ơn cái gì? Hai người chúng ta không cùng nhau sao? Từ ngày đến đây cực khổ cô rồi, Thụy Thụy rất bài xích tôi, trọng trách chăm sóc con bé đều là cô một mình gánh vác, cô chịu khổ rồi!”

“Không phải anh cũng mỗi ngày đi công trường xây tường sao? Anh trước kia làm gì làm qua việc này nha? Ở công trường làm việc cả một ngày, về đến còn phải nấu cơm giặt đồ, buổi tới còn ngủ không yên ổn, anh mới cực khổ đó!” Hứa Linh nhìn cả người Đoàn Phi Phàm đen thui hai tay thở dài.

“Yo! Tay anh làm sao vậy? Sao ngón tay anh sưng lợi hại như vậy! Móng tay đều đen rồi! Làm sao bị vậy?” Hứa Linh nhìn tay anh mới chú ý ngón tay cái bên phải và ngón trỏ của Đoàn Phi Phàm vừa sưng vừa đỏ, móng cũng màu xanh tím luôn, như là bị vật nặng đập vào.

Đoàn Phi Phàm muốn đem tay rút lại, đành chịu không co rút, mới giải thích với Hứa Linh: “Không sao, chỉ bị gạch đạp trúng thôi, không sao! Đàn ông mà, chút thương nhỏ này không sao!”

“Làm sao không sao? Mười ngón liền tâm đó, đây đau biết bao! Anh phải cẩn thận, tôi bôi thuốc cho anh.” nói rồi không ăn mì nữa, đi lấy hộp thuốc.

“Không sao, vết thương nhỏ này bôi thuốc chi a! qua mấy ngày thì tốt rồi! Cô nhanh làm việc đi, ăn mì nhanh lên, không lát nữa chất đống thì không ăn được rồi.” Đoàn Phi Phàm nói thẳng không cần bôi thuốc, đàn ông nào yếu đuối như vậy.



Cố chấp không qua Hứa Linh, Đoàn Phi Phàm chỉ có thể để cô bôi thuốc cho mình, vì nguyên nhân Thụy Thụy bị bệnh, nên trong nhà thuốc bôi cũng đầy đủ, Hứa Linh cẩn thận dùng nước cồn tiêu độc cho Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm nhìn bộ dạng Hứa Linh cuối thấp đầu bôi thuốc cho mình, cảm thấy mình bị thương này khá đáng đấy, đau chút cũng không có gì!

Luật sư Ngô dựa theo hẹn đến nhà tìm Hứa Linh, Hứa Linh mới gặp người thật.

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Luật sư Ngô· khoảng bốn mươi tuổi hơn, một nữ sĩ rất điềm đạm, chủ yếu là án tố tụng dân sự, trước tiên cô ấy hỏi Tiểu Thụy Thụy tình hình ngày hôm đó.

Lại đi đến nơi trọ cũ của Hứa Linh hỏi thăm hàng xóm Trương Toàn, do Đới Vân vì mời luật sư cho Trương Toàn và bồi thường tiền cho cô gái bị hại, đã sớm bán căn nhà ở đây đi. Vì vậy khi luật sư Ngô hỏi khi đó Trương Toàn có uống rượu không, đều nếu cho luật sư Ngô, Đới Vân căn bản không cho phép Trương Toàn uống rượu.

Có người buổi trưa gặp qua Trương Toàn rất tỉnh táo căn bản không có uống rượu, còn có người nói Trương Toàn vì Đới Vân cứ luôn cãi nhau với hắn xem thường hắn, tính cách phi thường u ám, có lúc có mèo lang thang đi qua hắn hắn đều có thể gϊếŧ chết mèo, phát tiết tâm tình của chính hắn.

Luật sư Ngô lại đến trường học Trương Toàn tìm hiểu một chút tình hình công việc của Trương Toàn, người phụ trách trường học nói với luật sư Ngô, Trương Toàn không thích nói chuyện, lên lớp còn tính là nghiêm túc, thường thường có học sinh phản ánh có hiện tượng phạt về thể xác, bạn học nữ cũng có phản ánh thầy Trương Toàn đánh mông bọn họ, trường học nghĩ đứa nhỏ có chỗ nào giáo viên không đánh, cũng không cho là gì, nào nghĩ đến hắn có thể làm ra chuyện thương thiên hại lí như vậy. Nhà trường đã khai trừ hắn rồi!

Khi tòa án hai luật sư Ngô đưa ra những chứng cứ này cho tòa án.

Cho là Trương Toàn làm giáo viên dạy thay không có lòng yêu thương đối với học sinh, tùy ý đánh mắng sỉ nhục học sinh, quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữ học sinh, ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo làm ra hành vi xâm phạm với bé gái hai tuổi, dẫn đến thành trực tràng âʍ ɦộ bị rách, tinh thần chịu đã kích quá lớn, không cách nào bình thường sinh hoạt. Tình tiết cực kỳ xấu xa như vậy, còn không có ý thức hổi cải phải chịu trừng trị nghiêm khắc của pháp luật!

Cuối cùng tòa án nhận định sự thật rội trạng của Trương Toàn, pháp quyết Trương Toàn tù có thời hạn mười lăm năm.

Đối với kết quả này luật sư Ngô nói đã là hình phạt rất nặng rồi, kiện thêm lần nữa cũng duy trì phán quyết đầu thôi.

Hứa Linh cảm ơn sự giúp đỡ của luật sư Ngô, bế Thụy Thụy và Đoàn Phi Phàm ra khỏi tòa án.

Ở ngoài cửa nhìn thấy Đới Vân cũng đang ôm đứa bé.

“Cô đã vừa lòng chưa? Mười lăm năm đó! Đợi Trương Toàn ngồi tù ra đã mười lăm năm con tôi cũng hai mươi ba rồi! Có thể tìm vợ luôn rồi! Cô hại nhà chúng tôi gia đình tan vỡ có chỗ gì tốt? Con nhóc đó nhà cô không phải đã dơ rồi sao? Cô xem sau này ai dám lấy nó?” Đới Vân nhìn Hứa Linh hận hận chỉ Hứa Linh chửi rủa.

“Pa!” một tiếng, Hứa Linh tát vào mặt Đới Vân!

“Tỉnh táo chưa? Kết quả của các người bây giờ là tôi gây ra sao? Con nhà cô là bảo bối, con nhà người khác thì là cỏ phải không? Thì đáng bị các người ức hϊếp phải không? Mới phán có mười lăm năm! Mười lăm năm có thể bù đắp Thụy Thụy nhà chúng tôi và mấy bé bị chịu tổn thương không? Không thể! Vĩnh viễn cũng không thể!” Hứa Linh nói đến nước mắt cũng chảy xuống, dùng tay lau đi nước mắt, chỉ Đới Vân lại nói.

“Hai mẹ con các người đáng thương là cái sai của Trương Toàn đừng trách lên người người khác! Giới hạn lớn nhất tôi có thể làm là không giận cá chém thớt các người, đừng để chúng tôi nhìn thấy các người nữa!” nói rồi bế Thụy Thụy và Đoàn Phi Phàm rời đi.

Đới Vân ôm con vùi đầu khóc nức nở, vậy nên trách ai đây? Chỉ có thể đáng thương đứa nhỏ vô tội!
« Chương TrướcChương Tiếp »