Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 35: Đánh Chết Con Là Sạch Sẽ Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến! Giành được khen thưởng một vạn điểm tích lũy! Hoàn thành thành công nhiệm vụ phụ tuyến, giành được khen thưởng năm vạn điểm tích lũy! Đồng thời giành được một điểm điểm kỹ năng sinh hoạt, một điểm điểm kỹ năng bản thân!” Hệ thống lại xuất hiện rồi!

Hứa Linh cảm thấy hệ thống này trừ có thể để mình xuyên việt đến những thế giới khác nhau ra cũng không có tác dụng khác nào!

“Đã cung cấp cho ký chủ cơ hội có thể trùng sinh, còn có gia tăng điểm kỹ năng, không lẽ ký chủ còn không biết đủ sao? Dựa dẫm hoàn toàn vào người khác là đáng xấu hổ lắm!” hệ thống giống như đọc được suy nghĩ trả lời nghi ngờ của Hứa Linh.

“Bây giờ ký chủ muốn chọn gia tăng điểm kỹ năng hay sau khi vào thế giới tiếp theo mới chọn sau?” Hệ thống chủ động hỏi.

Lần này hệ thống làm sao chủ động dò hỏi rồi? Chắc chắn có lừa đảo?

Hệ thống thấy Hứa Linh một mặt phòng bị, cũng không mở miệng giải thích trực tiếp đưa cô vào thế giới tiếp theo.

Đợi đến lúc Hứa Linh lại mở mắt phát hiện bản thân đang ở trong một căn nhà chật hẹp thô sơ, trên tường bong tróc chỗ trắng xám rơi trên nền đất, một chiếc giường gỗ chất lượng kém không lớn chiếm đại bộ phận không gian, ở bên chân giường đặt một nồi cơm điện, bên cạnh rải rác mấy loại gia vị, kế bên còn có cái tủ vải không lớn. Bên phải giường chất đống đồ dùng cá nhân và một chiếc xe ba bánh trẻ con ngồi, còn có một số tạp vật sinh hoạt khác, nói đến căn phòng không lớn bị nhét đầy ắp, không có cả chỗ đặt chân.

“Mẹ mẹ?” ngay lúc Hứa Linh phân tâm đánh giá căn phòng, một âm thanh nho nhỏ còn có chút khàn truyền vào trong tai Hứa Linh.

Hứa Linh mới cuối đầu nhìn bé gái trên giường, nhìn bộ dạng cũng mới hai tuổi, trắng trẻo đáng yêu, trên người cũng không có vết thương. Nhưng cơ thể bé rõ ràng không tự nhiên co rúm, mà còn khàn khàn cuống họng!

Đây là phát sốt rồi?

Hứa Linh giơ tay sờ thử trán đứa nhỏ, không nóng nha! Làm sao run lợi hại như vậy, cổ họng còn khàn nữa?

“Bảo bảo? Con bị khó chịu chỗ nào a? nói cho mẹ biết!” Hứa Linh nhìn không ra bệnh trạng, chỉ có thể hỏi thăm đứa nhỏ không thoải mái chỗ nào.

“Mẹ mẹ! Thụy Thụy đau!” Hứa Linh vừa hỏi, đứa bé liền khóc chỉ người dưới mình kêu đau.

Hứa Linh nghi hoặc không hiểu, lẽ nào là đau bụng? Nhìn đứa nhỏ vẫn còn mang quần bỉm, liền cỏi ra cho bé.

Nhưng Hứa Linh thật sự không nghĩ đến đập vào mắt mình cả tuần toàn máu và phân nướ© ŧıểυ!

Rốt cuộc đứa nhỏ gặp phải cái gì? Là ai làm ra?

Hứa Linh nhìn đứa nhỏ sợ hãi đến phát run, lời cũng không nói rõ, trực tiếp hỏi chuyện hệ thống.

“Ký chủ đợi một chút, đang truyền tải ký ức!” âm thanh hệ thống truyền đến.

Đây là tháng sau năm 2015 thành thị Thủy Tiên, nguyên chủ tên Hứa Linh, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, làm nhân viên quét dọn ở một siêu thị, còn rửa chén cho tiệm cơm, một tháng có thể có hai ngàn năm trăm đồng tiền.

Có một đứa con gái tên Đoàn Thụy, năm nay vừa hai tuổi, trước mắt theo nguyên chủ sinh sống.

Vốn dĩ nguyên chủ và chồng Đoàn Phi Phàm sinh sống không tệ, chông làm công cô ở nhà chăm con, tuy là ngày tháng qua có chút khổ nhưng cũng là thoải mái.



Sự cố phát sinh khi Triệu Mai bạn học tiểu học của nguyên chủ đến, Triệu Mai đúng lúc làm công qua ở đây liền ở nhà nguyên chủ hai ngày, nào biết nhìn thấy Đoàn Phi Phàm đối với nguyên chủ rất tốt, cô ấy vì bị bạn trai vứt bỏ rất là đố kị nguyên chủ, liền đem chuyện nguyên chủ từng bị làm nhục ra nói cho Đoàn Phi Phàm.

Nguyên chủ tự nhiên không thừa nhận chuyện này, nhưng Đoàn Phi Phàm gọi điện thoại về quê nguyên chủ, hiểu rõ tình hình năm đó, phát hiện quả thật có chuyện này, cãi nhau một trận lớn với nguyên chủ, liền bỏ lại mẹ con hai người không từ mà biệt.

Nguyên chủ chịu đã kích lớn quá độ nghĩ không thông, vẫn là chị hàng xóm hảo tâm mua cơm cho hai người khuyên giải cô, nhìn đứa nhỏ bé nhỏm nguyên chủ cắn răng dao động vực dậy đi làm công nuôi gia đình.

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Do nguyên chủ chỉ có trình độ tiểu học, chỉ tìm được công việc nhân viên vệ sinh siêu thị, công việc chỉ có một ngàn năm trăm đồng tiền, trừ tiền thuê nhà hai người đến sinh hoạt đều là vấn đề, càng không nói đến một năm đứa nhỏ còn phải đi vườn trẻ. Nguyên chủ hết cách lại ở phụ cận tìm được công việc rửa chén cho tiệm cơm, mới miễn cưỡng có thể đủ hai người sinh sống.

May là đứa bé hiểu chuyện tự lo năng lực tương đối mạnh, có thể tự mình ăn cơm đi vệ sinh, ban ngày nguyên chủ đi làm cô liền đi qua nhà hàng xóm chơi, vậy cũng chung sống hòa thuận.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, đứa nhỏ hai tuổi gặp phải hàng xóm xâm phạm, dẫn đến rách thành trực tràng và không thể tự đại tiện, nhìn thấy cả quần đứa nhỏ là đại tiện, nguyên chủ dường như nhìn thấy mình hồi nhỏ bẩn thỉu không chịu nổi.

Nguyên chủ sinh ra ở vùng núi xa xôi, ở đó lòng người ngu muội vô tri.

Mẹ nguyên chủ sau khi sinh xong nguyên chủ liền xuất huyết nhiều mà chết, ba qua hai tháng liền đi ra ngoài làm công, chỉ có bà nội bị mù một mắt dựa vào tiền mỗi tháng ba gửi qua wechat về nuôi nấng nguyên chủ lớn.

Khi nguyên chủ chín tuổi sau khi tan học ở nhà Triệu Mai làm bài tập, ông nội Triệu Mai dùng một cục kẹo dẫn dụ nguyên chủ đến nơi hẻo lánh thực hiện xâm phạm.

Nửa người dưới nguyên chủ toàn máu, đau như kim châm muối xát, dọa đến về nhà tìm bà nội. Bà nội nhìn bộ dạng của cô lại lấy gậy hướng vào chỗ chết đánh nguyên chủ, vừa đánh vừa mắng nguyên chủ không biết xấu hổ, dơ! Muốn đánh chết cô, chết rồi thì đời sau sạch sẽ rồi!

Tuy bà nội chết rồi, nhưng lời lại ở lại trong lòng nguyên chủ. Nhìn thấy con gái bị giống cô như nhìn thấy bản thân dơ bẩn thời đồng niên, cũng như bà nội năm đó cầm gậy đánh lên người đứa nhỏ.

Nhỏ như vậy gặp phải chuyện này, con đã bẩn rồi, không có nam nhân nào muốn con nữa! Thà sau này bị người ruồng bỏ, không bằng bây giờ đánh chết con, chết rồi kiếp sau lại sạch sẽ rồi!

Thế là nguyên chủ mỗi lần vung gậy lên người đứa nhỏ mới hai tuổi, cuối cùng đứa nhỏ vì cơ thể nhiều chỗ gãy xương, nội tạng xuất huyết bị nguyên chủ đánh chết rồi.

Mà nguyên chủ cũng vì chuyện này phán tử hình, kết thúc một đời đáng thương lại đáng hận.

Hứa Linh tiếp nhận xong ký ức tức giận xé luôn cái áo trong tay của đứa nhỏ luôn, nguyên chủ đáng hận này làm sao ra tay như thế? Cứ phải gây ra đau khổ mà mình phải gánh chịu lên người đứa nhỏ không?

Bởi vì không kịp thời báo cảnh sát hàng xóm đáng hận, ông nội Triệu Mai còn tiêu dao ngoài pháp luật, còn về biết rõ ông nội mình xâm phạm bạn học lại thờ ơ, thậm chí phá vỡ cuộc sống của nguyên chủ Triệu Mai cũng là rất đang hận tột cùng.

Nhiều người xấu như vậy còn chưa nhận được trừng phạt nên có, dơ bẩn là bọn họ, vì sao phải để người bị hại mang cái danh xưng khó nghe này?

“Nhiệm vụ chính tuyến của nguyên chủ là bảo vệ an toàn của đứa trẻ, để đứa trẻ có thể khỏe mạnh trưởng thành, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng một vạn điểm tích lũy. Nhiệm vụ phụ tuyến là để đứa trẻ và nguyên chủ đều không còn chịu lưu ngôn phi ngữ (tin đồn và vu khống) ảnh hưởng, có thể đi ra ánh sáng đón một cuộc sống mới, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng năm vạn điểm tích lũy!” hệ thống phát nhiệm vụ.

“Đứa nhỏ đã chịu tổn hại, làm sao có thể khỏe mạnh trưởng thành? Sao ngươi không đưa ta đến trước khi sự việc phát sinh.” lần đầu lên tiếng Hứa Linh chất vấn hệ thống.

“Xin lỗi ký chủ, chúng tôi còn không có năng lực tùy ý thay đổi điểm thời gian.” Hệ thống cũng không là vạn năng.

Hứa Linh cũng không hy vọng hệ thống nữa, “Vậy tăng thêm một điểm lực lượng, kỹ năng sinh hoạt thì vẫn là cộng nấu ăn đi.” xem ra vẫn là dựa vào bản thân đi.

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Được thôi nguyên chủ đã công thêm hoàn thành. Ngoài ra hệ thống miễn phí tặng ký chủ hai ngàn tiền vàng có thể đổi nhân dân tệ hai vạn nguyên, ký chủ có thể dùng để trị bệnh cho đứa bé.” trước khi đi hệ thống để cho Hứa Linh hai ngàn tiền vàng.



Hứa Linh đang lo âu nguyên chủ không có tiền xem bệnh cho đứa nhỏ đây, mình thì có thể kiếm, nhưng mà tình trạng đứa trẻ bây giờ quá tồi tệ rồi, không thể đợi được, đối với giúp đỡ của hệ thống Hứa Linh vẫn rất là cảm kích.

Hiện tại quan trọng nhất là báo cảnh sát, mặc kệ là ai hại Thụy Thụy, đều đừng nghĩ trốn thoát đơn giản như vậy, bọn họ nên nhận được trừng phạt thích đáng.

“Thụy Thụy đừng sợ nha! Mẹ ở đây! Mẹ luôn bên cạnh con nha! Không sao, chỉ là đại tiện thôi không mất mặt đâu a!” Hứa Linh giao tiếp với hệ thống xong, trước tiên vỗ về đứa nhỏ bị kinh sợ.

Đứa nhỏ tuy đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn gật đầu nói: “Mẹ, con đỡ hơn lúc nãy rồi, không còn rất đau nữa!” nói rồi còn kéo kéo tay Hứa Linh, muốn để mẹ ôm ôm.

Hứa Linh quỳ xuống cẩn thận ôm người Thụy Thụy lên, “Thụy Thụy không sợ nha! Có mẹ đây!”

Hứa Linh không có thay đồ cho đứa nhỏ, trướng lấy điện thoại báo cảnh sát, nói ra hết các sự tình, đối phương nghe xong cũng rất căm phẫn, cam kết lát nữa thì cử cảnh sát đến.

Hứa Linh liền không động đứa nhỏ nữa, nhẹ giọng và nói chuyện với bé, yên tĩnh đợi cảnh sát đến!

Bắt nạt bọn họ thì một người cũng đừng nghĩ chạy thoát!

Nghe thấy “ò e ò e” tiếng còi báo động, cảnh sát rất nhà đến nơi, đúng lúc là giờ ăn cơm, mọi người nghe thấy tiếng còi báo động, còn nhìn thấy xe cảnh sát chạy vào đều dồn dập bỏ bát cơm xuống đi ra xem nhà nào lại đánh nhau rồi?

Khi nhìn thấy cảnh sát đều tiến vào nhà Hứa Linh, đều còn hoang mang đây?

Hứa Linh một cô gái khá an phận nha, bình thường bận rộn đi làm, không thấy có gì bất thường mà? Chẳng lẽ còn có bí mật gì bọn họ không biết?

Mọi người vừa nghĩ cô gái trẻ độc thân dẫn theo đứa nhỏ bị cảnh sát tìm đến cửa, đều lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu, nhất thời tụ họp lại hăng say nhỏ tiếng nghị luận.

Cảnh sát nhìn thấy tình trạng vết thương của Tiểu Thụy Thụy cũng rất là chấn động, thật là súc sinh, vậy mà xuống tay với đứa nhỏ hai tuổi!

Lập tức tiến hành lập án, nhưng là dò hỏi Tiểu Thụy Thụy rốt cuộc là ai xâm phạm cô bé, đối mặt cảnh sát dò hỏi, Thụy Thụy bình tĩnh rồi lại nhớ lại sự tình đau khố liền khóc lên.

“Đồng chí cảnh sát, vết thương của đứa nhỏ đã rất nghiêm trọng rồi, tôi vốn là muốn trực tiếp đưa bé đi bệnh viện, như lại sợ phá hoại chứng cứ liên đợi mọi người qua trước. Với lại đứa nhỏ còn quá nhỏ, lúc đó nhất định bé rất sợ không nói rõ là ai rất là bình thường, cô xem thông qua vật sót lại trên người bé có thể tìm ra thủ phạm không?” Hứa Linh mở miệng nói.

“Xin lỗi, là tôi quá vội rồi, vết thương đứa bé quan trọng hơn, vậy đưa đứa nhỏ đến bệnh viện xem vết thương trước.” cảnh sát họ Lưu xin lỗi Hứa Linh.

“Tôi hiểu, chung quy là mấy người hàng xóm phụ cận làm ra.” Hứa Linh chỉ đơn giản nhắc một câu liền không nói nữa.

“Ôi, anh đi đâu vậy? Cảnh sát sắp ra rồi? Xem xem rốt cuộc có chuyện gì đi!” một người phụ nữ mập lùn kéo lại một ông trung niên cao gầy hỏi.

Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính trên sóng mũi rút tay mình từ trong ta bà ta ra, “Có cái gì đáng xem đâu? Bà rảnh không có việc gì làm à, tôi phải về dọc sách đây!” nói rồi không nhìn bà ta liền bước lớn về nhà.

“Không xem thì không xem! Ôi, người này làm sao một tay mồ hôi không?” bà ta hoài nghi sờ mồ hôi trong tay mình, đúng lúc thấy cảnh sát và Hứa Linh ôm đứa nhỏ ra, vội lên trước hỏi thăm.

“Ôi! Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?” một mặt bát quái.

“Nghe ngóng vớ vẩn gì đó? Cẩn thận bắt cô về nha!” cảnh sát trừng bà nghiêm khắc nói.

“Xí! Dọa đứa trẻ ba tuổi sao?” tuy là nói như vậy nhưng vẫn lùi về sau nhìn xe cảnh sát rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »