**Nhóm dịch: Tam Kim
(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)
Đoàn Phi Phàm mắt lạnh nhìn lão thái thái vì để mình đưa tiền đang một khóc hai nháo ba treo cổ.
Cuối cùng khi lão thái thái dùng mọi cách đe dọa Đoàn Phi Phàm lấy năm ngàn đồng đưa lão thái thái.
“Mẹ, năm ngàn đồng này chúng con phải làm bận rộn hơn nửa năm mới có thể kiếm ra được, nếu mẹ đã nói khó nghe như vậy rồi, làm con trai không đưa cũng không ra gì. Bây giờ con cho mẹ, nhưng không phải tiền cho em trai con mượn, là cho mẹ dưỡng lão! Nếu hôm nay mẹ lấy tiền này, sau này mặc kệ mẹ lại có chuyện gì con cũng không quản nữa, tình cảm mẹ con chúng ta tới đây thôi.” nhìn Lục Tiểu Phân đứng dậy cười ha ha nhận tiền Đoàn Phi Phàm không đưa cho cô, mà đưa đến trong tay lão thái thái, nhìn mắt lão thái thái nói.
“Đây……” nghe lời này Đoàn Phi Phàm nói đoạn tuyệt như vậy lão thái thái nhất thời có chút do dự, nếu mình lấy tiền này, nghe ý tứ của thằng lớn là muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình a.
Đoàn Gia Cường nhìn lão thái thái do dự không quyết, lại nhìn một chồng tiền, vội lên trước nói với lão thái thái: “Mẹ, đại ca không có hiếu mặc kệ mẹ, yên tâm con và Tiểu Phân hầu hạ mẹ.”
“Đúng vậy ạ, mẹ, bây giờ vẫn là con và Gia Cường đang chăm sóc hai người mà? Đại ca và chị dâu nào có quản qua hai người? Hai đứa con nhất định sẽ chăm sóc tốt hai người, đợi mẹ già nữa còn có cháu trai Tiểu Vũ chăm sóc mẹ nữa?” Lục Tiểu Phân cũng đứng dậy đến trước lão thái thái tranh nói lão thái thái nhận lấy tiền, chỉ cần tiền này đến tay lão thái thái cũng giống như đến trong tay mình có gì khác biệt đâu.
Lão thái thái do dự nhìn hai người thằng lớn lãnh lãnh đạm đạm đứng một bên nhìn mình, lại nhìn hai người thằng hai ân cần đứng quanh mình, quyết tâm.
“Đằng nào con cũng nói như vậy rồi, vậy được, mẹ lấy tiền này về sau có chuyện gì cũng không đến tìm con nứa! Mẹ liền coi như không có con trai này.” lão thái thái một mặt bộ dạng ủy khuất.
“Mẹ, ai cũng không phải kẻ ngốc! Nhiều năm như vậy tim con sớm tan nát rồi.” Đoàn Phi Phàm cảm thấy cũng không cần thiết nói nhiều nữa, đưa tiền, để Đoàn Gia Cường viết cái giấy đảm bảo.
Lấy được tiền Đoàn Gia Cường một khắc cũng không muốn ở lại, “Mẹ, chúng ta đi?”
Lục Tiểu Phân vội lên trước đỡ lão thái thái, “Mẹ, mẹ cẩn thận chút nha! Chúng ta tránh xa chút người đến cả mẹ ruột cũng không quản này ra.” trước khi đi còn đắc ý trừng hai người cười.
“Xin lỗi, có chuyện mà không thương lượng với côi trước tôi liền tự mình đáp ứng đưa tiền cho bọn họ.” Đoàn Phi Phàm nhìn bọn họ đi mới hướng Hứa Linh xin lỗi.
“Đưa tiền này cho họ sau này liền không có quan hệ gì với chúng ta rồi, tôi liền nghĩ bỏ tiền mua thanh tịnh tồi!” Đoàn Phi Phàm lại vội giải thích.
“Người một nhà này là chúng ta không có cách nào tránh khỏi phiền phức, như vậy ngày tháng sau này của chúng ta liền có thể thanh tĩnh rồi, thì coi như của đi thay người đi!” tuy là hiểu rõ cái đạo lí này, Hứa Linh vẫn đau lòng số tiền này, đưa như vậy như là bọn nhỏ bận làm ba tháng phí trắng nha!
Quả nhiên không bao lâu thì nghe Đoàn Gia Cường từ chức công việc xưởng máy móc, thuê một mặt tiền cửa hiệu không nhỏ muốn mở tiệm cơm.
Đến mức hắn là tự mình tìm chết còn muốn phát đại tài, Đoàn Phi Phàm đều không quan tâm, để bọn họ tự mình lăn lộn đi!
Chớp mắt bọn họ đến đây cũng hơn hai năm rồi, Tiểu Phi cũng bảy tuổi rồi, đến tuổi đi học trường mầm non rồi.
“Con ở trường phải chăm sóc bảo vệ tốt em con biết không? Đừng để bạn học khác ức hϊếp em con nha!” Hứa Linh dặn đi dặn lại Đoàn Binh cùng trường với Tiểu Phi.
“Mẹ, con biết rồi, mẹ đã nói tám trăm lần rồi, trai con sắp kén tằm rồi, yên tâm đi! Con sẽ chăm em sẽ không để ai ức hϊếp em đâu.” Đoàn Binh kéo kéo quần áo mới của mình không kiên nhẫn lẩm bẩm, vốn là mặc đồ mới đeo balo mới tâm tình rất vui vẻ đều bị phá hư rồi!
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng con, con sẽ hảo hảo hòa hợp với các bạn khác!” Đoàn Phi đeo balo giòn tan đáp.
(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)
Hứa Linh nhìn Tiểu Phi cao không ít, hai năm này ở chung với Tiểu Hồng thời gian dài vậy, hoạt bát lên không ít, cũng quen ở chung với bạn cùng tuổi rồi. Nhưng cô vẫn lo lắng chuyện trước kia sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, tuy là Tiểu Phi quá an tĩnh rồi chỉ thích vùi đầu xem sách, nếu bị ức hϊếp thì phải làm sao?
“Bắt đầu từ ngày mai mẹ dạy con chút kỹ thuật phòng thân cơ bản đi! Nếu có bạn nam nào ức hϊếp con không cần sợ có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì khóc, nói thầy! Con đừng sợ! Có chuyện gì đều có bố mẹ nâng đỡ con!” Hứa Linh lại dặn dò Tiểu Phi.
Tiểu Phi vô tội gật gật đầu, cầu cứu nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm nhìn thấy ánh mắt của đứa nhỏ lên tiếng: “Mẹ con nói đúng, nếu có ai ức hϊếp con, có thể đánh thì đánh đánh không lại thì chạy, không chịu thiệt làm nguyên tắc nha!” lại quay đầu dặn Đoàn Binh: “Ở trường đừng gây chuyện thị phi biết không?”
Đoàn Binh: Hai người tiêu chuẩn kép như vậy thật sự ổn không?
“Cô cô, chị cũng đi học rồi, chỉ còn một mình Tiểu Hồng thôi!” nhìn anh chị đeo balo đi học, Tiểu Hồng ngưỡng mộ không thôi.
“Tiểu Hồng cũng muốn đi học sao? Bây giờ con còn quá nhỏ, phải đợi hai năm mới có thể đi học được đó?” Hứa Linh cuối người xoa xoa đầu Tiểu Hồng giải thích.
Hứa Linh nhìn bộ dạng đứa nhỏ liền nghĩ trước đưa nó đến nhà trẻ tư nhân, chỉ là phí dùng cao hơn trường mầm non không ít!
Nói ý của mình với em trai Hứa Cường, em trai nghe một năm tiền phí cảm thấy không cần thiết, không phải trễ hai năm đi sao? Không có gì ghê gớm cả.
Nhưng đứa nhỏ ban ngày từ khi anh chị đi rồi liền sa sút tinh thần rõ ràng, sợ bản thân bận lên thì lơ là nó, liền đưa nó đến vườn mầm non cách nhà không xa. “Oh! Sau này không có ai chơi với Tiểu Hồng rồi?” đứa nhỏ hứng thú không cao đáp.
Như vậy ban ngày ba đứa nhỏ đều đi học, thanh tĩnh không ít.
Tiểu Phi thích ứng không tệ, mỗi ngày Hứa Linh không yên tâm dò hỏi, đều nói khá tốt, đều nói sách vở quá đơn giản rồi, xem nhạt nhẽo, có thể đem đem ít sách bé hay xem đi không.
Hứa Linh hỏi qua thầy giáo, thầy giáo không nghĩ nhiều cho là các loại sách tranh… Dù sao trường mầm non cũng không yêu cầu nghiêm khắc nào, chỉ cần lên lớp yên tâm đợi đó không chạy loạn là được.
Tiểu Phi vui vui vẻ vẻ mang sách bây giờ mình đang đọc «Luận Ngữ» đi, thế là một nhóm các bạn nhỏ đang xem sách tranh ở giữa thì cô cuối đầu say sưa đọc cổ văn.
Từ đây cuộc đời học bá của Tiểu Phi liền bắt đầu rồi!
Tuy nói từ sớm Tống lão đã cho Tiểu Phi phổ cập kiến thức quốc học, nhưng cũng phải đứa bé thật tâm thích, sau khi mình biết chữ chuyện thích nhất chính là ngồi ở ghế nhỏ cầm quển sách xem ba mẹ bán bánh bao.
Thấy đứa nhỏ thích, Tống lão cũng vui mừng, càng ra sức dạy, hai người Hứa Linh cũng đến đây mua sách cho đứa nhỏ, đương nhiên cũng có cho Đoàn Binh, chỉ là Đoàn Binh nhận được sách thật sự không vui lên nổi.
Thế mà chuyện làm cậu phiền lòng hơn còn ở phía sau cơ!
Tiểu Phi vừa đi học lúc đó Hứa Linh lo cô không thể thích ứng để Đoàn Binh đi xem nhiều chút, Đoàn Binh không có việc liền chạy qua lớp em, dặn đi dặn lại nam sinh lớp đó cách xa Đoàn Phi ra, nếu bị mình biết ai ức hϊếp Đoàn Phi, thì không khách khí với người đó!
Thế là bạn học cả lớp Đoàn Phi bao gồm cả thầy giáo đều biết Đoàn Binh. Bạn học Đoàn Binh và thầy giáo cũng biết có Đoàn Phi đứa em gái này.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng theo Đoàn Phi một đường như bật hack vậy làm mới điểm cao nhất toàn trường, sau khi giành được không ít giải thưởng cuộc thi làm văn, mọi người gặp lại Đoàn Bình đều gọi cậu là: Anh trai của Đoàn Phi rất trâu của trường chúng ta.
Ha hả! Tôi cũng có tên được không?
Chính vì vậy Đoàn Binh hoàn toàn sống dưới bóng của Đoàn Phi, bạn hỏi hắn làm sao không hảo hảo học tập?
Thành thật mà nói nha! Cậu học rồi nha, nhưng từ sau sơ trung não của hắn thật sự là không đủ dùng, cậu vẫn cảm thấy hứng thú một chút với tiệm bán bánh bao của nhà mình, tính sổ sách tính đến cực kì trôi chảy.
(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)
Hoặc là ông trời thấy cậu không đủ thảm, sau Đoàn Phi thì Hứa Tiểu Hồng cũng học một trường với mình, tuy nói không giống Tiểu Phi khoa trương như vậy, cũng là nhật vật cấp học bá thỏa đáng, diện tích bóng trên đầu cậu lại phóng to lên gấp đôi.
Ở dưới cái bóng lâu rồi cũng quen, dù gì cũng là em gái nhà mình, lại không phải người ngoài. Đoàn Binh nghĩ thông cũng tùy cậu thôi.
Đoàn Phi rất thuận lợi thi đỗ đại học kinh đô, lại một đường học nghiên cứu sinh, tiến sĩ.
Cô còn trở thành tác giả nổi danh, liên tiếp ra mấy bộ sạch nhà nhà đều biết, ở trấn trở thành danh nhân già trẻ đều biết.
Tiểu Hồng cũng thi đỗ đại học y khoa kinh đô, trở thành bác sĩ khoa tim mạch bệnh viện kinh đô.
Làm cho hai người Hứa Cường ban đầu không quan tâm nó hối hận không kịp, bọn họ thương con trai như ngọc châu qua loa lên cái trường kỹ thuật sửa xe cho người ta, cũng không làm hai người bớt lo, ba ngày hai lượt đến tìm bọn họ chút chuyện.
Đương nhiên bọn họ cũng tìm qua Tiểu Hồng để cô đưa tiền còn muốn để cô sắp xếp công việc cho em trai.
Tiểu Hồng đưa tiền cho hai người Hứa Cường, chỉ xem như báo đáp họ sinh ra mình. Còn về sắp xếp công việc cho em tra cô không có nghĩa vụ đương nhiên từ chối.
Luôn sống dưới bóng của em gái, Đoàn Binh thi được ba quyển cậu thương lượng với Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm không muốn đi học, muốn tiếp nhận làm ăn trong nhà, để hai người nghỉ ngơi.
Hứa Linh thấy Đoàn Binh thật sự cũng không muốn đi học, ngược lại cũng không miễn cưỡng, đồng ý cách nghĩ của cậu, đem quy mô nhất định của tiệm bánh bao giao lên tay cậu.
Mà Đoàn Binh cũng thật có đầu óc kinh doanh và thiên phú, không mấy năm tiệm bánh bao trên tay cậu quy mô trực tiếp trở mình hai lần, trực tiếp mở ra chuỗi cửa hàng.
Ở trong trấn trên phố mở không ít chi nhánh, làm thành thương hiệu chuỗi cửa hàng bữa sáng.
Mỗi lần gọi điện cho Đoàn Phi và Tiểu Hồng đều nói, không cần biết tụi nó lợi hại bao nhiêu, làm anh trai ở nhà đều giữ lại phòng, mệt rồi thì trở về nghỉ ngơi.
Bạn muốn hỏi Đoàn Gia Cường bây giờ như thế nào? Lúc đầu lấy tiền mở một tiệm cơm kinh doanh chưa đến một năm liền lỗ trắng luôn tiền vốn đóng cửa rồi, lại bán thêm một thời gian trái cây cũng không kiếm ra tiền, trước sau làm được mấy dạng buôn bán đều lỗ hết!
Tiền vốn buôn bán đều là lấy từ trong tay hai người lão thái thái, sau này thấy hai người không còn tiền nữa, thì mỗi ngày chỉ gà mắng chó nói bọn họ là lão bất tử, chỉ ăn cơm không làm việc. Một phân tiền cũng không cho hai người, mặc họ tự sinh tự diệt. May là ông lão còn có mấy đồng tiền về hưu có thể miễn cưỡng qua ngày. Nhưng không mấy năm ông lão liền tức chết rồi, chỉ còn lại lão thái thái nhưng không cách nào qua nỗi.
Đoàn Gia Cường trở ngại miệng lưỡi của mọi người cũng không thể trực tiếc bỏ lão thái thái đói chết, chỉ để lão thái thái ra ngoài nhặt rác đổi tiền.
Lão thái thái đã tám mươi chỉ có thể run rẩy trên phố nhặt rác, mọi người nhìn đều hiếu kỳ hỏi bà, cháu gái bà nổi tiếng như vậy làm sao không đi tìm nó? Tìm được nó còn cần nhặt rác sao?
Lão thái thái im lặng không nói, cũng không thể nói với người khác năm đó chính mình cản bản không quan tâm đến sống chết của đứa cháu gái đó? Năm đó vì năm ngàn đồng mà đoạt tuyệt quan hệ với thằng lớn? Chuyện này bà thật sự nói không ra được.
Quả nhiên có ba mẹ dạng gì thì có con cái dạng đó, Đoàn Gia Cường con trai bảo bối đó cũng giống ba hắn đều là gia tộc bám váy mẹ, lấy không được tiền liền đánh liền mắng.
Lão thái thái nhìn một nhà cả ngày gà bay chó chạy ân hận ban đầu đã làm sai! Con cái nam nữ không quan trọng, giáo dục tốt mới quan trọng a! nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi.