Chương 32: Tôi Dọn Đi Nhà Mới Đây

**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Thật ra từ sau khi ba đứa Đoàn Binh và Vương Tiểu Minh đã qua phụ đạo của Hứa Linh, thành tích nâng cao rất nhanh, lần lược có mấy phụ huynh đem con mình gửi qua, nói là trong nhà không có người dạy, thành tích của bọn nhỏ không tốt, căn bản kém, nhờ Hứa Linh quan tâm nhiều, giúp đỡ lấy lại căn bản.

Đoàn Phi Phàm liền mua ba bộ bàn ghế thêm trong phòng lớn, mỗi ngày buổi chiều sáu đứa nhỏ mặt đối mặt làm bài tập, anh và Hứa Linh ngồi một bên xem sách làm đề, đứa nhỏ có chỗ nào không biết thì giảng, sau khi kiểm tra bài tập xong. Rồi dự vào tình hình căn bản của bọn nhỏ làm phụ đạo chuyên môn, thời gian đó Tiểu Phi và Tiểu Hồng cũng an tĩnh ngồi đó đặc biệt chuẩn bị cho hai đứa cái bàn nhỏ xem sách tranh, vẽ vẽ.

Một thời gian trong phòng rất là chật chội.

Căn nhà đang ở này là nơi ở cũ của Đoàn gia, rất nhiều năm rồi, chỉ hai gian phòng. Căn nhà cũng không lớn, người ở cũng được, nếu là làm lớp ở đây thì quá chật rồi, bắt buộc phải kiếm nhà lớn hơn.

Làm ăn của tiệm bánh bao đã rất ổn định rồi, mỗi ngày có thể bán hai trăm cái bánh bao cộng thêm cháo bát bảo, trứng gà gì đó, cũng có thể kiếm được bảy tám mươi đồng tiền, một tháng thu vào vẫn rất khả quan.

Đúng lúc trên trấn đường lớn Đông Phương cách trường học không xa mới xây một dãy cửa hàng hai tầng, trên dưới hai tầng rộng rãi sáng sửa dùng làm lớp phụ đạo quả là thích hợp không thôi, chỉ là tiền thuê đắt một chút, một năm phải hai ngàn đồng tiền, giá thuê này đắt như vậy làm dọa không biết bao nhiêu người.

Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm sau khi đi xem qua lập tức giao ba năm tiền thuê, ở hiện trường ký hợp đồng thuê nhà. Bản thân nhân viên cũng cảm thấy đắt, khuyên hai người trước giao một năm xem hiệu quả rồi quyết định có thuê tiếp hay không.

Hai người từ chối khéo hảo ý của nhân viên, khu vực và vị trí căn nhà nhất định tăng lên rất nhanh, vẫn là đóng thêm nhiều năm mới tốt.

Tiếp sau đây là trang trí, mua các loại bàn ghế này kia rồi.

Hai người buổi sáng phải bán bánh bao, buổi chiều còn phải phụ đạo tụi nhỏ, còn phải bạn mời người đến trang trí, đi khắp nơi xem bàn ghế, một thời gian bạn đến sức đầu mẻ trán.

“Chúng ta cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, sau này nhiều đứa thì sự việc cũng sẽ càng ngày càng nhiều, phải tìm mấy người giúp thôi!” Đoàn Phi Phàm chân cũng chạy sắp gãy rồi, liền nói với Hứa Linh bàn bạc tìm mấy người.

“Ừm, quả thật phải tuyển mấy người rồi. Tiệm bánh bao bên kia thì dễ tìm, chỉ cần biết gói bánh bao người đáng tin là được, chỉ là thầy cô lớp phụ đạo thì không quá dễ tìm!” Hứa Linh lo là không tìm được thầy cô.

“Chuyện thầy cô thì từ từ tìm kiếm người thích hợp, tiệm bánh bao bên kia cô chọn được người thích hợp rồi?” Đoàn Phi Phàm nghe Hứa Linh như đã có người hợp ý rồi.

“Chính là chị Lí cách vách, đoạn thời gian trước chị ấy hỏi tôi có muốn mời người giúp đỡ không, chị ấy ban ngày không chuyện có gì làm, nghĩ muốn kiếm chút tiền tiêu. Lại nói chị Lí không chỉ sạch sẽ, làm việc còn cần mẫn, cũng không phải người nói năng lung tung. Anh cảm thấy thế nào?” Hứa Linh vẫn muốn trưng cầu ý kiến của Đoàn Phi Phàm.

“Ừm, chị Lí là người không tệ, vậy để chị ấy đến làm đi. Đãi ngộ gì đó chúng ta đừng để người ta chịu thiệt.” Đoàn Phi Phàm đối với chị Lí có ấn tượng không tồi.

Hứa Linh rất nhanh bàn xong với chị Lí rồi, mỗi ngày buổi sáng bảy giờ đi làm, buổi trưa bán xong bánh bao dọn dẹp hết l*иg hấp gì đó thì có thể tan làm, một tháng chín mươi đồng tiền.

Chị lí nghe xong điều kiện đãi ngộ tốt như vậy liền sảng khoái đồng ý luôn, lập tức sắn tay giúp Hứa Linh làm việc.

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Có chị Lí giúp đỡ, ban ngày Đoàn Phi Phàm liền có thể có thời gian tìm người trang trí căn nhà, đặt mua một số bàn ghế vật phẩm làm việc.



Hiện tại trang trí dứt khoát cũng rất đơn giản, trên tường phủ lớp trắng, đỉnh phòng treo lên tấm thạch cao màu trắng, mặt đất lót gạch lát nền, còn lắp thêm cửa sổ, giống như sống ngay ngắn rồi. Còn phải tìm người lắp ráp điện nước, đảm bảo có thể sử dụng bình thường.

Suy nghĩ đến mùa hè thời tiết nóng nực, bây giờ vẫn chưa có máy điều hòa, Đoàn Phi Phàm ở mỗi căn phòng lắp hai cái quạt trần, nói sao cũng không thể nóng đến tụi nhỏ.

Mặt tường đều được sơn màu trắng, mùa đông nếu dùng lò sưởi thì mặt tường nhất định sẽ đen, anh đành phải tiêu không ít tiền lắp thiết bị sưởi ấm, như vậy không chỉ ấm còn sạch sẽ.

Trước trước sau sau dùng hết thời gian hai ba tháng mới trang trí căn phòng ra hình ra dáng, bàn ghế, bản đen… cũng đều trang bị đầy đủ, thông thông gió là có thể vào ở được rồi.

Hai người song song lấy được chứng chỉ tự thi đại học, một tấm này dẫn tới chấn động không nhỏ, phải biết trên trấn nhỏ chỗ bọn họ mỗi ngày học sinh cao trung của trường học thi lên đại học số lượng cũng không ít, càng không phải nói loại người trung niên như bọn họ đã bỏ sách vở bao nhiêu năm rồi.

Người phụ trách ban giáo dục trấn cũng đến nhà bọn họ, ban hành bằng khen “Học tập gương mẫu” cho bọn họ và mỗi người tiền thưởng là một trăm đồng, và kêu gọi mọi người đều học tập theo hai người, tích cực học tập tri thức văn hóa, nâng cao trình độ văn hóa bản thân, cũng phải chú trọng giáo dục một thế hệ.

Có hành động khích lệ này của ban giáo dục, đối với hai người cung cấp thời cơ tuyển học sinh rất tốt.

Dù sao không phải mỗi người đều có cơ bản của hai người, nhưng tụi nhỏ vẫn còn nhỏ, bắt đầu nắm bắt từ bây giờ, tương lai vẫn có rất cơ hội rất lớn sẽ có thể thi được.

Tống lão cũng rất vui vẻ giúp họ dẫn mấy tiết học, suy cho cũng tụi nhỏ có thể học nhiều chút tri thức là chuyện vui nhất của lão tiên sinh.

Sau khi bọn họ thả ra tin tức mở lớp học phụ đạo, lớp học rộng rãi sáng sủa, bàn học hoàn toàn mới. Cơm trưa đều là cơm rau đích thân mình làm, một cháo một rau còn có bánh bao ăn, buổi chiều sau khi tan học còn có thể ăn chút đồ ăn, không để bọn nhỏ bụng đói làm bài tập.

Bọn nhỏ trước phải độc lập hoàn thành bài tập, sau đó dựa theo chỗ sai giúp bọn nó giảng rõ ràng, bài không biết trên lớp chỗ nào không hiểu lại độc lập giảng qua một lần cho bọn nhỏ, phòng ngừa để sót điểm tri thức.

“Môi trường đúng thật tốt, nghe thấy cũng không tệ, chỉ là muốn lớp như vậy bao nhiêu tiền nha?” phụ huynh xem xong lớp học đề rất vừa ý, chỉ là lo giá cả sẽ rất đắt. Tuy nhiên đều biết học tập của bọn nhỏ rất quan trọng, nhưng mà nếu như quá đắt thì bọn họ cũng vẫn đau lòng.

Hứa Linh cũng biết lương công nhân hiện tại phổ biến đều không cao, nếu muốn bọn họ mỗi tháng lấy ra một nửa tiền lương cho bọn nhỏ học lớp này, sợ rằng đại da số người không nỡ.

“Là như vầy, chúng tôi cũng biết bây giờ trên tay mọi người đều không dư dả, cộng thêm chúng tôi mới thành lập, thì mỗi đứa mỗi ngày một đồng tiền, một tháng bao mươi đồng. Nếu như sau khi đi đều ba tháng cảm thấy thật sự có hiệu quả đến đó chúng ta lại thảo luận giá cả như thế nào?” Hứa Linh cũng đưa ra bậc thang cho một số phụ huynh do dự không định.

“Một ngày một đồng tiền đúng là không đắt, còn có hai bữa cơm nữa! Được, tôi báo danh!” có phụ huynh nghe rồi cảm thấy thích hợp liền giao tiền đăng ký tại chỗ luôn.

“Một ngày một đồng, một tháng liền ba mươi đồng rồi, sắp nửa tháng lương của tôi rồi, không thể rẻ hơn chút sao? Cô không phải chỉ xem xem bài tập cho tụi nó thôi sao? Làm sao còn nhiều tiền như vậy?” cũng có phụ huynh chê đắt muốn giảm giá.

“Vị phụ huynh này, không nói những chuyện khác chỉ nói một ngày hai bữa cơm này tính ra thì sắp một đồng tiền rồi, lại nói phụ đạo cho bọn nhỏ tinh lực hao phí cũng không ít, còn phải giảng chỏ tụi nhỏ hiểu vì sao sai, vì vậy ba mươi đồng tiền là không cao.” Hứa Linh giải thích cho phụ huynh biết.

“Mặc kệ chính là quá đắt, cô rẻ chút đi, rẻ chút tôi liền cho con nhà tôi báo danh thử, với lại chưa biết có tác dụng không nữa, nếu không có tác dụng tiền này không phải phung phí sao?” phụ huynh như cũ không bỏ qua dồn ép Hứa Linh giảm giá cho mình.

“Rất tiếc, chúng tôi thật sự không thể giảm giá, tất cả đứa trẻ đều đối xử bình đẳng, nếu cô thật sự không yên tâm chúng tôi cũng hết cách rồi.” Hứa Linh từ bỏ giải thích nữa với phụ huynh như vậy, dù sao rẻ nữa cũng có người cảm thấy đắt thôi.

Vị phụ huynh này thấy Hứa Linh không giảm giá, tức giận xoay người rời đi, trước khi đi còn đồn đại giá cả đắt như vậy lớp phụ đạo của Hứa Linh nhất định mở không lâu.

Với loại người này cũng không tính toán quá nhiều, còn có phụ huynh hiểu lí lẻ. Cuối cùng nhận được hai mươi đứa trẻ, đa số là ban năm năm sáu, ban năm thấp không nhiều.



Do nhân thủ thật sự có hạn, chỉ có thể chia ra hai lớp trước, Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm một người trông một lớp.

Do đó cơ bản hai người cả ngày đều phải ở lớp phụ đạo bên này rồi, dù sao phòng đủ nhiều, liền trực tiếp chuyển qua đây ở.

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Hứa Tiểu Hồng cũng đi theo qua, đứa bé này bây giờ vẫn còn theo Hứa Linh. Nửa năm trước quả nhiên Hứa Cường sinh được đứa con trai, tuy nhiên nộp ba ngàn tiền phạt, một nhà vẫn cứ rất vui vẻ.

Nhưng Hứa Tiểu Hồng bị mẹ nó lựa chọn quên lãng đi. Hứa Linh nhìn đứa nhỏ thật sự nhớ mẹ, liền đem nó gửi về ở một khoản thời gian, để nó và người nhà đoàn tụ.

Tiểu Hồng vừa đi Tiểu Phi lại buồn rầu, vốn dĩ hai người làm gì cũng cùng nhau, tốt như một người vậy, Tiểu Hồng mới đầu rời xa Tiểu Phi rất không quen, cũng không ai chơi với nó.

Hứa Linh bị quấn lấy hết cách chỉ có thể dẫn Tiểu Phi đi xem Tiểu Hồng, ai mà biết vừa về xem Hứa Linh xém chút bị tức chết.

Đứa bé vốn được nuôi trắng trắng mập mập mới ở có thời gian một tháng liền ốm đi không biết, đầu tóc tùy ý cột hai cái bím tóc lộn xộn, tay nhỏ mặt nhỏ đen xì, cũng không biết bao lâu chưa rửa rồi.

Vừa nhìn thấy Hứa Linh đến, bổ nhào vào trong Lòng Hứa Linh liền không buông tay, chỉ kêu gào nhớ cô.

“Chị xem con nít chỉ thân với cô thôi!” vợ Hứa Cường là Tôn Hiểu Mai ôm con trai chào hỏi với Hứa Linh.

“Đứa nhỏ làm sao dơ như vậy? Còn làm sao ốm nhiều như vậy? Người trong nhà đâu?” Hứa Linh cau mày hỏi.

“Ba mẹ đều đi vườn trái cây rồi, Cường tử ra ngoài làm việc rồi, chỉ có mình em ở nhà con trai còn phải uống sữa, cũng không có thời gian quản nha đầu này, dơ chút không sao, với lại nó đói rồi không phải có màn thầu sao, tự lấy ăn mấy miếng là được.” Tôn Hiểu Mai không để ý nói.

“Đứa nhỏ nhỏ như vậy ăn màn thầu lạnh được không? Mấy người cũng phải quan tâm nhiều chứ?” Hứa Linh khéo léo khuyên giải.

“Một con nhóc mà thôi, màn thầu lạnh có gì không ăn được, nào giống người trong thành cá người cưng chiều như vậy? Với lại Tiểu Bảo bây giờ phải uống sữa bột người trong nhà không thể không kiếm thêm nhiều tiền chút đó! Ai rảnh phản ứng nó chứ? Tương đối là được rồi, cũng không đói chết được!” Tôn Hiểu Mai cả miệng toàn thiếu tiền.

Hứa Linh nghe lời trong lời ngoài Tôn Hiểu Mai nói đều là không có tiền, nhưng mình cũng không có nghĩa vụ cho tiền bọn họ nha, nhất thời cũng không tiếp lời.

“Mẹ? Em gái Tiểu Hồng có thể giống trước kia cùng chúng ta về nhà không? Con muốn ở chung với em?” Tiểu Phi kéo tay Hứa Linh nhỏ giọng hỏi.

“Tình cảm tốt nha! Chị em hai đứa tuổi xấp xỉ nhau đúng lúc có thể chơi cùng, đỡ ở nhà chúng tôi cũng không quản nó.” còn chưa đợi Hứa Linh nói Tôn Hiểu Mai liền giành đáp lại, nhìn điệu bộ đó hận không thể bây giờ để Hứa Linh dẫn đứa nhỏ đi.

Hứa Linh nhìn Tiểu Hồng bẩn thỉu, rồi nhìn Tiểu Phi một mặt mong đợi, thở một hơi, cuối cùng không nhẫn tâm nhìn đứa nhỏ chịu tội, chỉ gật đầu đồng ý.

Nhưng Hứa Cường phải mỗi tháng gửi sinh hoạt phí, đỡ hai người được tiện nghi còn khoe mẽ.

Hiện tại phòng lầu hai đủ nhiều rồi, một mình Đoàn Binh một phòng, Tiểu Phi và Tiểu Hồng ngủ một phòng, hai người cũng không có lí do gì không ngủ chung rồi.

Phải biết lần này không có đứa nhỏ ở giữa rồi!