**Nhóm dịch: Tam Kim
(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)
“Đều là người một nhà, còn muốn tiền cái gì?” Đoàn Gia Cường nhìn Đoàn Phi Phàm đi ra cũng mất hết khí lực, “Nhanh gói lại cho tôi a, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu mà anh tôi biết cô không gói bánh bao cho tôi chuẩn bị đợi bị mắng đi, anh tôi từ nhỏ là thương tôi nhất!” Đoàn Gia Cường vẫn cho là tự nhiên lải nhải, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt Hứa Linh càng ngày càng khó coi, động tác nắm đấm đang siết chặt dưới tay áo.
“Trước kia là tôi nể mặt Lục Tiểu Phân đang mang thai không tính toán với mấy người, còn cho là tôi dễ bắt nạt thật à?” nói rồi đi đến trước mặt Đoàn Gia Cường.
Đoàn Gia Cường lúc này mới nhìn thấy ánh mắt hung thần của Hứa Linh, có chút sợ hãi lùi về sau mấy bước, miễn cưỡng trấn định nói: “Cô muốn làm gì? Đàn ông không đánh phụ nữa nha! Cô còn tiến đến nữa cẩn thận tôi không khách khí với cô!”
“Tôi lại muốn xem cậu làm sao không khách khí? Cậu nói chuyện như thế với chị dâu cậu thế à?” Tiểu Phi nhìn Đoàn Gia Cường đến thái độ nói chuyện không tốt, lo lắng mẹ liền vào phòng kéo Đoàn Phi Phàm ra ngoài, đúng lúc nghe được hăm dọa của hắn.
“Anh, anh đến rất đúng lúc, em muốn hai mươi cái bánh bao, chị dâu thế mà hỏi em muốn tiền?” nói câu này âm thanh cũng cao lên không ít.
Tiểu Phi chạy đến bên cạnh dựa vào Hứa Linh, Đoàn Phi Phàm xoa xoa đầu Tiểu Phi, nói với Hứa Linh: “Không cần cô ra mặt đâu, chút chuyện nhỏ này giao cho tôi là được!”
“Muốn lấy bánh bao thì đưa tiền, chuyện này chị dâu cậu làm không sai, trước đây là lười tính toán với mấy người, làm sao ăn không đến nghiện rồi? Trước kia là ao nói bán bánh bao mất mặt? Bây giờ các người qua đây lấy bánh bao không mất mặt?” Đoàn Phi Phàm đến trước mặt Đoàn Gia Cường mặt không biểu cảm nói với hắn.
“Anh, anh làm sao cũng như vậy rồi? Chúng ta không phải người một nhà sao? Người một nhà ăn mấy cái bánh bao đến nỗi không thân như vậy không? Lại nói không phải anh thương em nhất sao? Em vừa vào xưởng muốn tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp, thì muốn mời mọi người ăn bánh bao, anh là anh trai em, không thể giúp em sao!” Đoàn Gia Cường cho là đương nhiên nói với Đoàn Phi Phàm.
“Thì ra tôi là anh cậu thì phải giúp cậu tạo mối quan hệ rồi? Ai chiều cái tật xấu đó của cậu! Tôi đem công việc của xưởng máy móc nhường cho cậu đã tận tình tận nghĩa rồi, đừng nghĩ người khác đều là kẻ ngốc vui vẻ giúp cậu! Nói cho cậu biết về sau muốn ăn bánh bao thì đưa tiền! Không đưa tiền thì cút cho tôi!” nói rồi đẩy Đoàn Gia Cường để hắn đi.
Cho dù Đoàn Phi Phàm bây giờ ốm hơn so với trước đây, nhung cũng khỏe hơn Đoàn Gia Cường không ít, Đoàn Gia Cường bị đẩy cho lảo đảo, bất khả tư nghị nhìn Đoàn Phi Phàm: “Anh! Anh!” cả nữa ngày cũng không nói ra được cái gì, tức giận giậm chân gào: “Anh xem tôi về nói với mẹ, để mẹ đến mắng anh, anh đợi đấy!” xoay người chạy đi.
“Anh em này của anh chẳng lẽ bị thiểu năng hả? Nói về mách mẹ” Hứa Linh nói với Đoàn Phi Phàm mới trở về.
“Chắc là chưa dứt sữa đi? Người bao nhiêu lớn rồi còn muốn dựa vào người khác, bị lão thái thái chiều phế rồi.” Đoàn Phi Phàm trả lời.
“Vậy lão thái thái lại đến thì phải làm sao? Đánh không thể đánh, mắng cũng không thể mắng!” Hứa Linh truy hỏi.
“Thích đến thì đến, đừng quản những chuyện phí tâm, chúng ta nên làm gì thì làm thế đấy!” Đoàn Phi Phàm không sao cả nói.
Đoàn Gia Cường giận dữ đến cơm trưa cũng không ăn liền đi làm, do trước đó hắn nói sẽ mang bánh bao cho mọi người, mọi người còn chưa ăn cơm đợi hắn kia, nhìn hắn tay không trở về còn hoang mang, “Đoàn Gia Cường, bánh bao mua chưa?”
“Đừng nhắc nữa! Bánh bao nhà anh tôi không thể ăn, anh ấy dùng thịt heo không tươi, mọi người sau này cũng đừng đi nhà anh ấy mua bánh bao nữa!” Đoàn Gia Cường tức giận bỏ lại câu này liền không quản mọi người đi thay đồ.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, được rồi, vẫn là tự mình nhân lúc còn chưa vào làm nhanh chóng đi tìm chút gì ăn thôi, Đoàn Gia Cường này cũng quá không đáng tin rồi.
Buổi tối tan ca, lão Lí trưởng ban trước kia của Đoàn Phi Phàm tìm đến hỏi Đoàn Phi Phàm, “Lão Đoàn, làm sao hôm này tôi nghe em trai cậu nói bánh bao nhà cậu dùng thịt không tươi mới vậy! Tôi nghĩ cậu không phải người như vậy đâu? Chúng ta không thể vì kiếm tiền mà làm những chuyện trái với lương tâm a!”
(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)
“Tôi nói này trưởng ban, tôi tuyệt đối không thể làm những chuyện hại người không lợi mình được, bánh bao của tôi chủ yếu là bán cho những đứa trẻ đang đi học ăn, đồ tụi nhỏ ăn tôi đều đặc biệt chú ý vệ sinh, sợ chúng nó có cái gì không tốt, với lại tôi dùng thịt không tốt không phải là tự đánh bảng hiệu nhà mình sao?” Đoàn Phi Phàm bảo đảm với lão Lí.
“Nhưng Đoàn Gia Cường là anh em ruột của cậu, hắn còn có thể nói bậy dựng chuyện cậu?” Lão Lí vẫn còn không tin tưởng hỏi.
“Thật ra chuyện là thế này, trưa hôm này nó đến nói muốn mới các anh ăn bánh bao kêu gói hai mươi cái, vốn dĩ chuyện cũng không có gì, nhưng nó không đưa tiền, bảo tôi tặng nó. Anh nói trước kia nó đến lấy chỗ tôi mấy cái thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn tôi giúp nó tặng cái nhân tình, tôi liền không đồng ý, bảo nó trả tiền, nó không đưa tiền nên nới tức giận bỏ đi.” Đoàn Phi Phàm giải thích rõ ràng với lão Lí.
“Anh nói xem nó cũng hai mươi hơn rồi, tôi cũng không thể cứ giúp đỡ nó mãi, bây giờ nó cũng là người có công việc rồi, muốn mời khách thì tự moi tiền.” Đoàn Phi Phàm lại tiếp một câu.
“Oh, thì ra là chuyện như vậy à! Tôi nói hôm qua nó tức giận chạy về liền nói bánh bao nhà cậu không ăn được, nhân tình là muốn ăn không bánh bao không thành. Chúng tôi không nghĩ sẽ ăn không của nó, nó chủ động nói mời chúng tôi ăn bánh bao, vốn còn muốn sau này lại mời nó ăn cơm trả lại đây. Anh em chúng tôi cũng không phải người thèm muốn mấy cái bánh bao đó!” Lão Lí dở khóc dở cười giải thích cho Đoàn Phi Phàm, miễn để Đoàn Phi Phàm cho là bản thân xúi giục Đoàn Gia Cường đến lấy bánh bao.
“Tôi biết trưởng ban không phải loại người chiếm tiện nghi nhỏ mà, Tiểu Cường nhà anh buổi trưa cũng không chỗ nào ăn cơm đúng không, ngày mai kêu nó qua nhà tôi ăn đi, ăn xong uống chút cháo ấm ấm, buổi chiều thì cũng có thể qua đây, tôi và Hứa Linh dự định qua năm mở lớp phụ đạo, có thể để nó đến trước thích ứng thích ứng.” Đoàn Phi Phàm vẫn là rất tin tưởng lão Lí.
“Dựa vào cậu? Có thể phụ đạo được không?” Lão Lí cảm thấy Đoàn Phi Phàm đang nói đùa.
“Dựa vào tôi a! Làm sao, không tin tưởng à? Bây giờ tôi đang tự học đó, năm sau tháng một thì bắt đầu thi rồi, nhiều nhất hai năm thì tôi có thể thi được chứng nhận đại học rồi, còn không dạy được mấy đứa học sinh tụi nó sao?” Đoàn Phi Phàm nói chuyện bản thân muốn thi đại học với lão Lí.
“Ôi! Không bị sốt mà?” Lão Lí sờ sờ trán Đoàn Phi Phàm, không sốt mà, sao hồ ngôn rồi?
Đoàn Phi Phàm đánh tay ông ra, “Anh đừng có không tin, đến lúc đó tôi lấy ra giấy chứng nhận dọa chết ông! Được rồi, ngày mai ông kêu nó qua đây đi, không nói với ông nữa, tôi phải về nhà xem sách đây.” Đoàn Phi Phàm nói mấy câu thì đi về.
Để lại lão Lí ngây ngốc một mặt hoài nghi nhân sinh lại, Đoàn Phi Phàm này làm sao đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, có công việc chính thức không muốn cứ muốn từ chức bán bánh bao, bán bánh bao thì lo bán đi, lại muốn mở lớp phụ đạo gì đó, còn muốn thi đại học? Chẳng lẽ là trúng tà rồi?
Lão Lí đem sự tình này nói với các đồng nghiệp cùng ban, mọi người mới hiểu rõ là chuyện như thế nào.
“Đoàn Gia Cường này cũng hay thật, đến anh trai ruột cũng tùy ý đặt chuyện được, loại người này chúng ta phải cẩn thận, nói không chừng ngày nào đó cũng liền đem chúng ta bán luôn.”một đồng nghiệp nói.
“Đúng vậy, làm như chúng ta đòi anh ta mua bánh bao cho vậy, chỉ là mấy cái bánh bao thôi mà, chúng ta lại không phải ăn không được. Bình thường anh ta làm chút việc cũng một mực từ chối, đã bao lâu rồi mà vẫn chưa học được nữa.” sư phụ dẫn dắt Đoàn Gia Cường lên tiếng.
“Được rồi, trong lòng mọi người có dự tính rồi, làm việc thôi!” lão Lí ra lệnh giải tán.
Hiện tại xưởng máy móc thực hiện chế độ tính theo sản phẩm, làm được nhiều thì lấy được nhiều, làm được ít thì lấy ít. Mới tới thì theo sư phụ thực tập, có người học căn bản nhanh thì có thể xuất sư tự mình làm rồi, không xuất sư được thì chỉ có thể một tháng lấy ba mươi tiền công học nghề.
(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)
Đoàn Gia Cường bản thân thì không có căn bản, còn cảm thấy việc này vừa dơ vừa mệt, trách không được anh hắn thống khoái như vậy nhường cho hắn.
Ôm cái thái độ như vậy, hiệu suất công việc của hắn không nghĩ cúng biết, cũng sắp hai tháng rồi vẫn chưa xuất sư, muốn tặng chút gì đó cho sư phụ đi, bản thân lại không nỡ, vậy mới nghĩ đến tặng bánh bao, tục ngữ nói ăn người miệng ngắn*, còn không cần bản thân ra tiền, chuyện tốt biết bao, nào biết được anh trái hắn không đáp ứng, làm hắn tức giận không thôi, tối đó liền thêm mắm thêm muối nói chuyện này cho lão thái thái, để lão thái thái đi tìm Đoàn Phi Phàm nói sau này hắn muốn lấy mấy cái thì lấy mấy cái.
(“Ăn người miệng ngắn” có nghĩa là lấy chỗ tốt của người ta thì nên tận lực nhường nhịn ba phần, du người ta có khuyết điểm hoặc sai lầm cũng không dám nói, không dám quản)
Đoàn Gia Cường vui vẻ nói với các đồng nghiệp: “Trưa hôm này đều đừng ăn cơm nha, tôi đem bánh bao cho mọi người.”
“Không phải cậu nói bánh bao nhà anh cậu không thể ăn sao?” lão Lí kỳ quái hỏi, thông qua chuyện hôm qua thì biết được nhất định vẫn là lấy bánh bao từ nhà Đoàn Phi Phàm, chẳng lẽ Đoàn Phi Phàm đồng ý rồi?
“Ăn được, hôm qua là tôi hồ ngôn, trước kia cả nhà đều ăn rồi, là thịt tươi mới, không có vấn đề.” Đoàn Gia Cường giải thích, hắn đã để mẹ hắn sáng sớm liền đi nhà anh hắn rồi, đến buổi trưa anh hắn nhất định sớm chuẩn bị tốt rồi đời hắn đi lấy thôi.
Mọi người đều nhìn Đoàn Gia Cường như nhìn kẻ ngốc, thằng nhóc này tự mình đánh mặt mình không đau sao?
Khi lão thái thái đến Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm đang bận làm nhân bánh, Đoàn Phi Phàm nhìn lão thái thái đột nhiên đến thì biết nguyên nhân bà ấy đến là gì, giả bộ không biết hỏi: “Mẹ, sao mẹ đến đây rồi?” dời cái ghế qua.
“Làm sao mẹ không thể đến được? Con cái đứa bất hiếu không đi thăm lão nương, còn không cho lão nương đích thân đến thăm con, mặt con thật không nhỏ nha!” lão thái thái đi lên liền quái gở.
Đoàn Phi Phàm nhìn Hứa Linh muốn nói chuyện, kéo kéo cánh tay cô, “Làm sao mẹ lại nói thế? Lúc đó là chính miệng mẹ nói chê con mất mặt, không để con đi thăm mẹ mà, bây giờ làm sao lại quay đầu trách con không đi thăm mẹ.” Đoàn Phi Phàm một mặt vô tội nói.
“Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng với mẹ. Hôm nay mẹ đến là vì chuyện Gia Cường lấy bánh bao chỗ con cho đồng nghiệp nó ăn, mẹ nghe nó nói con muốn lấy tiền nó đúng không?” lão thái thái không nói chuyện khác với Đoàn Phi Phàm, trực tiếp nói mục đích đến.
“Đúng là có chuyện này, mua bánh bao đưa tiền không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?” Đoàn Phi Phàm không ngừng tay đáp.
“Nhưng nó là em ruột con, con làm sao có thể lấy tiền nó được? Con làm anh trai thì nên nhường em trai, mấy cái bánh bao lại không đáng tiền, để nó lấy mấy cái thì thế nào? Được rồi, chuyện này mẹ cũng đến nói với con rồi, sau này em con đến lấy bánh bao không được lấy tiền nó, con nghe rõ chưa?” làm bộ đứng dậy muốn đi.
Đoàn Phi Phàm cũng không ngẩn đầu lên tiễn người, liền trước khi bà ra cửa mới mở miệng nói: “Mẹ, con biết mẹ chê con lớn lên không đẹp, không đẹp bằng Gia Cường, cũng không thông minh như Gia Cường. Từ nhỏ mẹ liền không thích con, thích em trai con, cái gì tốt đều để con nhường nó, nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì làm anh thì phải nhường em trai? Mẹ thiên vị cũng không thể thiên vị như vậy.”