Chương 28: Chú Là Muốn Cơm À

**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Chiến tích không tệ, tiễn đứa bé hôm qua đặt năm cái bánh bao đi, chỉ còn dư lại bốn cái bánh, không bán nữa tự mình ăn là được. Tính như vậy một buổi trưa bán bánh bao và cháo bát bảo được ít ba mươi đồng, Hứa Linh cuối cùng cũng được thở phào một hơi.

Đoàn Phi Phàm nhìn Hứa Linh thả lỏng thở một hơi dài, cười nói: “Giờ thì yên tâm rồi đúng không! Trời không còn sớm nữa chúng ta dọn dẹp đi.”

“Ừm, Tiểu Phi có lạnh không? Con ở trong nhà xem tivi thì tốt rồi, cứ muốn ra đây chịu lạnh với ba mẹ, con xem cái mặt nhỏ cũng đỏ cả rồi, đi thôi! Chúng ta về nhà thôi! Về nhà mẹ nấu canh trứng cho con uống a!” Hứa Linh ôm cái khung dựng bánh bao và lớp vải mỏng bên trên lên, gọi Tiểu Phi vào nhà.

“Ây! Đồng chí đợi một chút, nhà cô có phải bán bánh bao không a? Có còn không? Lấy tôi hai cái đi?” Một ông bác nhìn khoảng sáu mươi gọi Hứa Linh lại.

Hứa Linh đúng lúc đang dọn dẹp nghe có người gọi mình, vội quay đầu nhìn người đến, “Chỉ còn lại bốn cái bánh bao thôi, bác lấy không?”

“Lấy lấy, tôi lấy hết, cả ngày nay tôi còn chưa ăn cơm rồi, đói chết tôi rồi!” Lão nhân gia ba nước làm thành hai bước chạy đến trước Hứa Linh.

“Được thôi, vốn dĩ là muốn để lại tự mình ăn, nếu bác cần thì bán cho bác vậy.” Hứa Linh nhìn lão nhân gia nói.

“Hô hô, cảm ơn nha! Bao nhiêu tiền vậy? Tôi đưa tiền cho cô?” Lão nhân gia vội cảm ơn Hứa Linh, giơ tay nhận lấy bánh bao thuận tiện hỏi giá tiền.

“Ba hào tiền một cái, chỉ còn lại bốn cái duy nhất thôi, vậy bác đưa một đồng tiền đi!”

“Vậy đâu có được? Vẫn là bao nhiêu tiền thì bấy nhiêu tiền đi, lão Tống tôi không có chiếm tiện nghi của ai đâu.” nói rồi lấy từ trong túi ra hai đồng tiền đưa cho Hứa Linh.

Hứa Linh nhìn hộp tiền lẻ đã dọn vào trong nhà rồi, liền để người ta vào nhà đợi một chút, tìm tiền lẻ cho ông.

Ông già tiến vào liền ngồi lên ghế cắn một miếng bánh bao, đầy miệng khen ngợi, “Thật không tồi! Vỏ dày nhân nhiều, lớp ngoài rất có độ dai, thịt nhân tươi thơm nhiều nước, không tồi!”

Đúng lúc Đoàn Phi Phàm vừa làm xong canh trứng tiến vào phòng, “Canh trứng xong rồi, có thể ăn cơm rồi.”

“Yo! Vị lão tiên sinh này là ai vậy?” Đoàn Phi Phàm đặt chén xuống mắt nhìn ông lão xa lạ trước mặt hỏi Hứa Linh.

Hứa Linh vừa hay tìm được tám hào đưa cho ông lão, “Vị lão tiên sinh này mới nãy qua đây mua bánh bao, tôi vào nhà tìm tiền lẻ thuận tiện để ông lão vào nhà nghỉ ngơi một chút.”

“Còn nữa là bánh bao lão tiên sinh mua hết rồi, chúng ta phải ăn cái khác thôi! Anh nhanh ngồi xuống nghỉ chút trông Tiểu Phi, tôi đi nấu chút mì sợi cho.” Đúng lúc Hứa Linh mang tạp dề còn chưa cởi ra liền đứng dậy đi nhà bếp.

“Lão tiên sinh làm sao trễ như vậy rồi mới ăn cơm vậy?” Đoàn Phi Phàm đem băng ghế của Tiểu Phi đặt kế bên bàn, dùng thìa quấy canh trứng gà của cô lên làm nguội, hiếu kì hỏi ông lão.

“Oh! Tôi à, thì nhất thời sửa bài tập cho mấy đứa nhỏ quên mất thời gian ăn cơm luôn, đúng lúc vừa ra ngoài tìm đồ ăn thì thấy đứa nhỏ chỉ cho bánh bao ăn rất thơm, nói là mua từ chỗ này, tôi liền qua xem coi còn không?” Ông lão hô hô giải thích.

“Ông đúng là thầy giáo chịu trách nhiệm tốt a, nói chứ tuổi này của ông đáng lẽ phải nghỉ hưu rồi chứ? Sao lại…”

“Hô hô, tôi sớm về hưu rồi, dự định về nhà dưỡng lao đây, nhưng ông bạn trước kia của tôi hiệu trưởng trường trung học trên trấn tìm tôi muốn tôi giảng mấy tiết viết mấy cái bài tập cho tụi nhỏ, thế lại tôi liền tạm giữ chức vụ, giảng về quốc học với bài tập gì đó.” Ông lão không quan tâm nhiều ăn hết bánh bao.



(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Đoàn Phi Phàm nhìn ông hai ba ngụm ăn nhanh như vậy sợ bị nghẹn, đưa cho ông một chén canh trứng để ông nuốt trôi. ”Bánh bao không còn nóng nữa, ông uống chút canh trứng cho dễ xuống đi.”

Ông lão cũng không khách khí nhận lấy canh trứng uống hai ngụm, “Ừm, mùi vị không tệ nha! Chỉ đơn giản là canh trứng gà mà làm được tươi nhưng không tanh, không dễ dàng a! Vợ chồng hai người không chỉ nhiệt tình mà tay nghè còn tốt, làm ăn nhất định phát đạt!”

“Mượn lời của ông rồi!” Đoàn Phi Phàm nhìn ông lão cảm ơn.

“Được rồi, lão đầu ta ăn no nghỉ đủ rồi, nên về lên lớp thôi, đây là tiền canh trứng gà, ngày mai tôi còn tới nữa!” nói rồi để lại ba hào liền ra ngoài ròi đi.

Hứa Linh nấu xong mì sợi nhìn người đi rồi cũng không hỏi nhiều, gọi Tiểu Phi ăn mì.

Ăn xong cơm Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm thương lượng đi bộ giáo dục trên trấn báo tên trước, cũng hỏi thi người lớn cần phải làm thủ tục gì, thuận tiện cũng mua sách đem về.

Một nhà ba người liền ra ngoài rồi, nghĩ là đi nhanh về nhanh, nhanh chóng là xong về nhà trước khi Đoàn Binh tan học về, đỡ Đoàn Binh tan học không có chỗ đi.

Đến bộ giáo dục làm qua biểu đăng ký, chụp ảnh, thu thập tin tức một lượt thủ tục, cuối cùng báo được tên, Đoàn Phi Phàm nghĩ dù gì mình cũng theo đến rồi, thì cũng báo tên luôn, hai người cùng học tập còn cạnh tranh có động lực hơn!

Chuyên ngành hai người báo giống nhau, quản lí kinh tế tài chính, chuyên ngành lúc đầu của Đoàn Phi Phàm, Hứa Linh thấy chẳng sao, chủ yếu vì mua một bộ tư liệu học tập bớt tiền.

“Tôi nói này tiểu tỷ tỷ, chúng ta tiết kiệm tiền cũng không thể tiết kiệm theo cách này a, nếu cô qua không được thì phải làm sao?” Đoàn Phi Phàm đối với cách làm tiết kiệm của Hứa Linh một trận vô lực.

Hứa Linh xoa đầu Tiểu Phi nói: “Ai nói tôi không qua được? Không tin chúng ta xem thử điểm số của ai cao? Đúng không? Tiểu Phi, mẹ lợi hại lắm đó!”

“Được được, cô lợi hại! Còn không phải lúc trước lo lắng đến mắt đỏ hoe à, đến lúc đó không qua được không được khóc!” Đoàn Phi Phàm cố ý nói lời kích động Hứa Linh.

“Ai khóc rồi? Chắc chắn tôi thi tốt hơn anh? Chúng ta có thể đánh cược!” Hứa Linh không phục nói.

“Cược thì cược, tiền đặt cược sao?”

“Ai thua thì phải đáp ứng đối phương một yêu cầu thế nào?” Hứa Linh đề nghị.

“Bất kể yêu cầu gì sao?” Đoàn Phi Phàm xác nhận.

“Ừm, bất kể yêu cầu gì.” Hứa Linh gật đầu.

“Được nào! Vậy quyết định như vậy, nhưng không được chơi xấu a!”

“Ai chơi xấu người đó là chó con!” Hứa Linh tức giận.

“Tôi phát hiện cô so với lúc mới đến làm người ta thích hơn rồi, không giống lúc trước lạnh bưng bưng không hợp tình người vậy, vẫn là như vậy đáng yêu!” Đoàn Phi Phàm nhìn Hứa Linh nói.

“Làm sao? Có phải dạo này tính khí tôi tốt rồi? Anh muốn bị đánh hả?” Hứa Linh phô trương thanh thế nói, không chú ý đến mặt đều đỏ lên.

Tiểu Phi nhìn hai người anh đến tôi lui cũng không hiểu đanh tranh cái gì, chỉ có thể kéo kéo tay Đoàn Phi Phàm, “Ba ba không được dữ với mẹ!”



Đoàn Phi Phàm nghe tiếng Tiểu Phi chủ động gọi mình, vội quỳ người xuống ôm Tiểu Phi hôn một cái, “Ba ba không có dữ với mẹ, hai chúng ta là đang nói đùa đó, vừa rồi gọi ta là ba ba rồi, nào, bảo bối gọi lại một tiếng nào, gọi một tiếng ba ba mua kẹo cho con ăn.”

Hứa Linh nhìn cha con hai người náo thành một đoàn, cảm thấy trong lòng ấm áp, Đoàn Phi Phàm này vẫn là một người không tồi đi!

Ngày tháng chầm chậm trôi, Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm hai người dậy sớm trộn bột hấp bánh bao, buổi trưa trước một giờ cơ bản là bán hết dọn quầy rồi, ăn xong cơm nghỉ ngơi được một lúc thì bắt đầu xem sách học tập.

(Truyện đăng chính thức trên truyenhdt.com” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Một số khách hàng thường đến ăn bánh bao phản hồi để bọn họ buổi sáng cũng bán bánh bao, có thể kiếm nhiều tiền chút, hai người cười đáp: “Bán bánh bao buổi sáng dậy quá sớm rồi, sáng sớm hai ba giờ phải xuống giường, bọn họ vừa dậy bọn nhỏ thì nghỉ ngơi không tốt rồi, ảnh hưởng bọn nhỏ nghỉ ngơi. Như vậy liền bán buổi trưa khá tốt, cũng không làm trễ tụi nhỏ đi học tan học, cũng không làm chậm học tập của bọn họ.”

Huống hồ đời trước Hứa Linh đã trải qua một lần rồi, tiền vĩnh viễn cũng kiếm không hết, nhưng tuổi thơ ấu của đứa trẻ là ngắn ngủi, dù kiếm ít một chút cũng sẽ chăm sóc bọn trẻ tốt được.

Đến nỗi Tống lão tiên sinh lại thường xuyên qua đây ăn bánh bao, tiếp xúc thời gian dài rồi mới biết, lão tiên sinh là nhà văn nổi danh, nhà giáo dục, từ phía trên lui về đây liền trở về quê nhà an tĩnh dưỡng lão, tùy tâm tình viết chút gì đó, thuận tiện đáp ứng lời mời lần nữa của ông bạn dạy ba tiết thứ hai cho bọn nhỏ sơ trung.

Lão tiên sinh trừ viết chút gì đó lại có một sở thích chính là ăn, từ lúc vô ý ăn bánh bao của hai người, thì thường xuyên đến cùng hai người nghiên cứu sách nấu ăn, cùng nấu ăn.

Thấy hai người đang tự học sát hạch rất là vui vẻ yên tâm, cảm thấy hai người rất có chí cầu tiến, hiểu được Hứa Linh còn có ý muốn làm lớp phụ đạo, rất là khen ngợi cách nghĩ của hai người, nói cho cùng các phụ huynh bây giờ đều vẫn chưa chú trọng học tập của bọn nhỏ lắm, cho dù có phụ huynh xem trọng bởi do điều kiện hạn chế bản thân, cũng không phụ đạo được gì cho tụi nhỏ.

Nếu lớp phụ đạo mở ra, thì có thể giải quyết tình trạng bọn trẻ có đề bài không hiểu mà không có ai giải đáp. Vì vậy rất là ủng hộ hai người, hai người nếu có khó khăn về phương diện kinh tế hoặc là thứ khác, ông có thể giúp đỡ và những gì có thể.

Hứa Linh từ chối khéo của lão tiên sinh, thì có một cái đề nghị, để lão tiên sinh mỗi tuần có thể đến lên mấy tiết học cho bọn nhỏ là được. Chung quy bản thân lão tiên sinh có tiếng ở đây, chỉ nhắm lão tiên sinh cũng có không ít phụ huynh sẽ đem con họ gửi đến.

Bình thường lão tiên sinh ăn cơm xong không có việc liền tiếp nhận giáo dục kiến thức mới của Tiểu Phi, dạy mấy ngày phát hiện năng lực đứa bé rất tốt, liền muốn dẫn dắt nó, hỏi Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm đồng ý không?

Hai người tất nhiên thập phần vui lòng, Tiểu Phi có thể được lão tiên sinh chỉ điểm nhất định có giúp đỡ đối với sau này của nó.

Về sau lão tiên sinh trọng điểm giảng nhận biết quốc học cho Tiểu Phi, Tiểu Phi nghe cũng rất nghiêm túc, hai ông cháu phối hợp rất ăn ý. Hứa Linh cũng để Đoàn Binh theo nghe hai ngày, không biết làm thế nào Đoàn Binh thật sự không nghe vào, trực tiếp kêu gào nhạt nhẽo, chỉ có thể bỏ qua.

Cuộc sống bên này của bọn họ dần bước vào nề nếp, còn Đoàn Gia Cường bên kia gần đây không được thai bình.

Lúc bắt đầu Hứa Linh để Đoàn Binh đưa qua một lần bánh bao thịt lớn cho Đoàn lão thái thái bên kia, có lẽ Lục Tiểu Phần ăn thấy ngon đi, từ sau lần đó cứ kêu Đoàn Gia Cường tới lấy bánh bao.

Một lần hai lần Hứa Linh cũng không để ý, mấy cái bánh bao thôi, cũng không phải tặng không được. Nhưng không nghỉ đến hai người này được tiện nghi còn khoe mẽ, thế mà càng ngày càng quá đáng.

Mới bắt đầu chỉ lấy một cái hoặc là hai cái. Về sau thấy Hứa Linh không mở miệng đòi tiền, vậy mà một lần lấy tám cái, còn tự mang nồi lấy một nồi cháo bát bảo, đay là trong nhà không tính làm cơm, trực tiếp qua đây lấy về.

Lần thứ nhất Hứa Linh đựng cho rồi, không ngờ đến Đoàn Gia Cường qua một ngày lại đến, nói là đồng nghiệp muốn ăn bánh bao, kêu gói mười cái hai mươi cái, anh ta dễ phân chia cho đồng nghiệp.

Hứa Linh nói được, một bánh bao ba hào, hai mươi cái bánh bao sáu đồng, đem tiền đến!

“Đây là cửa tiệm bánh bao của anh tôi, tôi còn đưa tiền gì? Nhanh gói lại cho tôi, các đồng nghiệp còn đang đợi ăn cơm kìa!” còn không kiên nhẫn thúc giục Hứa Linh nhanh lên.

Tình cảm này là bắt tôi làm nhà từ thiện a? Còn miễn phí cung cấp cơm trưa nữa? Tiểu tỷ tỷ tôi lâu lắm rồi chưa phát uy, làm mấy người thật sự xem tôi thành mèo bệnh rồi?