- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Trọng Sinh
- Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi
- Chương 21: Ánh Dương Rực Rỡ, Hoa Quả Phảng Phất
Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi
Chương 21: Ánh Dương Rực Rỡ, Hoa Quả Phảng Phất
**Nhóm dịch: Tam Kim
(Truyện đăng chính thức trên Dtruyeen)
“Xuân rồi, cây ăn trái nở hoa rồi, cây táo nở hoa rồi, lê nở hoa rồi, đào cũng nở rồi, thôn chúng ta biến thành một một đại hoa viên rồi.”
“Mùa thu, cây kết trái rồi, táo chính rồi, lê chính rồi, thôn chúng ta lại biến thành một khu vườn trái cây rồi.”
Đoạn Điềm Điềm cấp một đang đứng trên bục đọc to bài văn của mình cho mọi người.
“Cô ơi bạn ấy nói dối, bài văn của bạn ấy là chép từ trong sách ra!” nói rồi chỉ lên đoạn văn không khác mấy trên sách cho cô xem.
“Mình không có nói dối, tôn chúng mình chính là trồng rất nhiều cây ăn trái, đúng rồi còn có rất nhiều động vật nhỏ!” Đoạn Điềm Điềm nghe chất vấn của bạn học rất không vui.
“Mình không tin, đó đều là trên sách thôi!” Các bạn học ồn ào lắc đầu không tin.
“Là thật đó! Thôn chúng mình chính là có đại nông trường! Không tin mình dẫn các bạn đến nhà mình xem xem!” Đoạn Điềm Điềm nghe bọn họ vẫn không tin mình thì lo lắng.
“Được rồi, nếu thôn bạn học Đoạn Điềm Điềm có nông trường, vậy vui xuân tuần sau của chúng ta đến thọn họ tham quan được không?” Cô giáo ngắt đoạn tranh luận của tụi nhỏ.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chủ nhật tuần sau bạn học lớp chúng con sẽ đến nông trường của chúng ta tham quan! Hừ! Ai biểu bọn họ không tin, đến xem rồi thì biết con không có nói dối!” Tan học Đoạn Điềm Điềm chạy lon ton xông vào tòa nhà nhỏ của mình, như gió lốc xông vào long Hứa Linh, báo cáo tình hình cho Hứa Linh.
“Được a! Hoan nghênh họ đến tham quan a! Vừa hay nhà kính số một dâu tây kem chính rồi, con có thể để các bạn học đến đó tự mình hái. Chị Tiểu Phương con đâu? Không đi cùng con sao?” Hứa Linh tiếp đón lấy khí hừ hừ của cô bé nhỏ hỏi.
“Dì nhỏ, con ở đây, nó chạy nhanh quá rồi, con vừa xuống xe thì không thấy người đâu rồi!” Hứa Tiểu Phương chống tay thở hổn hển.
“Nói với con biết bao lần rồi, chậm một chút chậm một chút, lỡ giống như lần trước ngã thì biết làm sao?” Hứa Linh chỉ đầu nhỏ Điềm Điềm nói.
Cô bé nhỏ hề hề cười cũng không nói gì, Hứa Linh hết cách với cô, đứng dậy lấy đồ ăn cho hai người.
“Dì nhỏ, mẹ con đâu?” Tiểu Phưởng bỏ cặp xuống hỏi Hứa Linh.
“Chắc đi trang viên rồi!” Hứa Linh lấy một mâm điểm tâm nhỏ cho hai người.
“Chú Vương lại đến tìm mẹ con đi? Bọn họ còn chưa quyết định làm hay không làm hôn lễ sao?” Tiểu Phương than thở nói.
Hứa Linh cười xoa đầu cô, “Làm sao, con không đồng ý hai người họ đến với nhau hả?”
“Haizz! Tùy là chú vương người này có chút ngốc, nhưng ông ấy đối xử với mẹ cháy đúng là rất tốt! Con lo chính là hai người họ nếu thật kết hôn rồi, mẹ con không phải nuôi hai đứa trẻ sao? Nghĩ thôi cũng đã mệt!” Tiểu Phương nằm bò trên bàn làm ra vẻ buồn phiền.
“Đứa bé này, hiểu chuyện không ít! Yên tâm đi! Chú Vương đó của con thông minh lắm đấy! Nhanh ăn xong đi rồi làm bài tập!” Hứa Linh giục Tiểu Điềm Điềm chậm chạp.
“Ừm, biết rồi.”
Chớp mắt sáu năm trôi qua rồi, thôn Thủy Nguyệt bây giờ đã là chợ buôn rau củ trái cây lớn nhất trấn Phượng Hoàng, núi bắc đã bị khai phá thành trang viên nghỉ dưỡng, mỗi ngày đều có khách du lịch tìm đến địa điểm nổi tiếng du ngoạn, căn biệt thự dưới chân núi thành nơi bán chạy nhất, hai năm trước xây xong sớm bị tiêu thụ hết sạch, rất nhiều người đến mua dưỡng lão, suy cho cùng nơi này không khí trong lành, môi trường đẹp đẽ, sống cũng thuận tiện.
Các hộ gia đình trong thôn đều xây thêm một lầu, tất cả các thiết bị hiện đại như lò sưởi, than dốtđều có sẵn, bây giờ không còn ai ra ngoài làm việc nữa, người thành phố dồn dập chạy về thôn kiếm việc làm nữa.
Vương Thông lúc đầu vô ý đầu tư thu được lợi nhuận kết xù, từ phú nhị đại không có tiếng tăm chuyển mình biến thành độc thân hót hít, khiến cho vô số mỹ nhân thi nhau giành giựt, nhưng anh ta một mực thích Hứa Yên, mặt dày mãnh liệt theo đuổi cuối cùng để Hứa Yên đồng ý gả cho anh ta.
Cũng không biết anh tà làm thế nào để ba mẹ anh ta sảng khoái chấp nhận mối hôn sự này, nói chung mọi thứ đều rất thuận lợi, còn về làm hôn lễ hay không làm hai người họ xảy ra tranh chấp. Hứa Yên cho rằng bả thân là tái hôn không thích hợp làm lớn, Vương Thông lại cảm thấy nên cho cô điều tốt nhất, muốn để cô nử mày nở mặt xuất giá, hận không thể nói cho cả toàn thế giới biết!
Bữa tối “Ba ba, tuần sau các bạn muốn đến tham quan nhà chúng ta!” Điềm Điềm một bên say sưa ăn đùi gà một bên nói chuyện với Đoạn Phi Phàm mới rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
“Được a! Có muốn ba làm hướng dẫn viên du lịch cho các con không a!”
“Muốn ạ, muốn ạ, tính khí mẹ quá không tốt rồi, con sợ mẹ dọa đến các bạn .” Điềm Điềm miệng thì cắn đùi gà gật gật đầu úp úp mở mở nói.
“Nhìn đi, mắt của đứa trẻ sáng trong chưa!” Đoạn Phi Phàm cười ha ha hướng Hứa Linh nói.
Hứa Linh liếc ngang hai bố con còn chưa kịp nói gì thì nhìn thấy Vương Thông nắm tay chị cô bước vào đi đến.
“Thông báo với mọi người một tin tốt! Tuần sau chúng tôi muốn tổ chức hôn lễ tại trang viên rồi ha ha ha!” Đúng là hướng lên trời cười dài a.
“Nhưng tuần sau các bạn còn đến tham quan nữa?” Điềm Điềm không vui rồi.
“Vậy thì cùng đến tham quan hôn lễn đi! Để bọn họ nhìn xem tân lang đẹp trai nhất thành phố này và tân nương đẹp nhất!”Vương Thông vỗ tay một cái, còn không xem là gì.
Tiếp theo đây là có việc để bận rồi, tuy là Vương Thông trước đã sớm chuẩn bị, nhưng mà hôn lễ chuyện lớn như vậy còn có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, nhất thời không có người đều bận đến người ngã ngựa đổ.
Nháy mắt thời gian cuối tuần đến rồi, mới sáng sớm cả nhà để dậy mặc đồ mới, Hứa Linh giúp Hứa Yên trang điểm mặc đồ cưới, Đoạn Phi Phàm và Điềm Điềm đi cổng thôn đón các bạn.
“Con không thể giúp dì lớn là phụ dâu rồi! Váy đẹp biết bao nhiêu a! Haiz!” Vì phải đi đón các bạn nên nhân vật dâu phụ này phải để chị Tiểu Phương làm nên Điềm Điềm rất là thất vọng.
“Váy con đang mang cũng rất đẹp a!” Đoạn Phi Phàm khen ngợi váy hoa trên người tiểu cô nương.
“Con muốn mặc loại váy dài dài kia, không phải loại này!”
“Loại kia rất bất tiện, con làm sao dẫn các bạn học con đi tham quan a?” Đoạn Phi Phàm không hiểu lắm tâm tư yêu cái đẹp của tiểu cô nương.
“Đều trách dượng lớn nhất định chọn ngày này!”
“Được rồi, lấy lại tinh thần nào, các bạn học đến rồi!” Đoạn Phi Phàm lên trước chào hỏi với thầy giáo.
Tiểu cô nương vừa nãy cả mặt toàn là không vui nháy mắt cả mặt đều kiêu ngạo đi nghênh đón các bạn.
“Các bạn nhỏ! Hoan nghênh đến với nông trường Vui Vẻ Thôn Thủy Nguyệt, tiếp theo chú dẫn mọi người đi tham quan một chút nông trường chúng ta.” Đoạn Phi Phàm dẫn đám nhỏ trước tiên đi vườn trái cây xem xem.
“Woa! Thật nhiều hoa a! Thật đẹp!” Các bạn nhỏ đến vườn trái cây nở đầy hoa kinh ngạc khen ngợi nói.
“Nhìn đi, mình không có lừa các bạn! Thật chính là vườn hoa lớn, đợi mùa thu nơi này sẽ biến thành vườn quả lớn đó, táo, lê, nho, táo lớn rất nhiều trái cây ngon!” Bạn nhỏ Đoạn Điềm Điềm một mặt kiêu ngạo nói.
“Vậy mùa thu chúng mình có thể đến ăn trái cây không?” Các bạn nhỏ hỏi.
“Đương nhiên có thể rồi! Đi mình bây giờ dẫn các bạn đi hái dâu tây, dâu tây kem rất ngọt luôn!” Nói rồi dẫn đầu đưa mọi người đi hái dâu tây.
“A! Bạn xem ở đây có một cái ao lớn a, trong còn có rất nhiều cá nữa!” Một bạn nhỏ kinh ngạc chỉ những con cá đang bơi qua bơi lại trong ao nói.
“Các bạn nhỏ tránh xa ao một chút a, mùa hè còn sẽ có hoa sen lớn, có thể ngắt hạt sen ăn, đến lúc đó hoan nghênh các con lại đến a!” Đoạn Phi Phàm để các bạn nhỏ tránh xa ao một chút, sợ vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn thì không tốt.
“Vịt con, còn có gà con, cái kia là cái gì? Hươu con sao?” Bạn nhỏ chỉ hươu con hỏi.
“Là hươu con, ba mình nuôi á, còn có rất nhiều động vật nhỏ khác ở trong vườn bên phải kìa, đợi lát hái xong dâu tây mình dẫn các bạn đi.”
Các bạn nhỏ ngao du một vòng cũng mệt rồi Đoạn Phi Phàm liền dẫn bọn họ đến đại sảnh hôn lễ ngồi, để bọn họ trước ăn chút điểm tâm, uống chút nước ngọt ngồi nghỉ xíu,
“Hôm nay là hôn lễ của dì lớn Điềm Điềm, các bạn nhỏ đồng ý tham gia tiệc cưới không?”
“Đồng ý!” Trăm miệng một lời đáp.
Âm nhạc vui mừng nổi lên, tân lang tân nương bước vào sân khấu rồi.
Song thân phụ mẫu cũng lên sân khấu nhận kính rượu của tân lang tân nương, không khí náo nhiệt cực kì.
Cùng với nông trường hai chị em Hứa Linh càng làm càng lớn, ba mẹ Hứa càng ngày càng được người trong thôn ngưỡng mộ, mẹ Hứa khom rồi, lưng nửa đời cuối cùng có thể đứng thẳng rồi, không cần nhẫn nhịn trách móc nặng nề của bà nội Hứa, chủ động giúp đỡ chị em hai người Hứa Linh.
Mà còn Vương Thúy Hồng mẹ chồng Hứa Linh nữa, khi tranh chấp cùng với em trai Vương Đại Sơn bị Vương Đại Sơn đẩy đến đường lộ xe đến xe đi bị xe tống trúng liệt chân nằm trên giường, Hứa Linh xuất từ đạo nghĩa gọi một nhân viên chăm sóc đến chăm, cũng tính là chung sống hòa thuận.
Trên sân khấu khán giả đang cười náo để tân lang hôn một cái, hô hào không đứt.
Nhìn người đàn ông một thân đen ốm nhìn chằm chằm tân nương gương mặt đang cười hạnh phúc, cả người xinh đẹp đến phát sáng, trên mặ toàn vẻ hối hận. Người này không ai khác chính làPhùng Tiểu Cương chồng cũ của Hứa Yên.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Thế nào, hối hận rồi? Hối hận cũng muộn rồi! Anh xem xem đàn ông người ta tìm bây giờ rồi xem lại anh, cũng là lúc đó tôi mắt mù thế mà nhìn trúng anh một cái đồ bỏ đi!” Tiểu Mỹ ôm đứa nhỏ chỉ đầu Phùng Tiểu Cương mắng.
“Ầm ĩ cái gì? Còn chê không đủ mất mặt sao?” Nhìn thấy mọi người đều nhìn đến mình, hắn vội kéo mẹ con Tiểu Mỹ đi ra ngoài.
“Được a! Phùng Tiểu Cương bây giờ anh chê tôi mất mặt rồi! Khi đó là ai khóc la đòi cưới tôi cho bằng được? Anh cái thằng khốn! Xem tôi đánh chết anh không!” Nói rồi cũng không ngoảnh lại nhìn đứa nhỏ đang khóc rất lợi hại kia, hai người liền kéo vào đánh nhau.
Đối với cảnh tượng này người trong thông đều đac quen quá hóa thường, cũng không ai lên trước can ngăn.
“Ở đây thật đẹp! Rau cũng rất là ngon a!” Bạn học nhỏ cảm thán nói.
“Đoạn Điềm Điềm mẹ cậu cũng rất xinh đẹp a, ba cũng rất soái nữa, nhà cậu còn có rất nhiều đồ tươi rau củ ăn, bạn thật là hạnh phúc đó!” Bạn học trước đó nói Đoạn Điềm Điềm lừa người kia chính thức xin lỗi bé.
“Đúnga! Thôn các bạn thật đẹp a! Như nơi ở của thần tiên vậy, mình thật ngưỡng mộ cậu a!” Các bạn học cả mặt hướng về nói.
“Ha ha ha! Mình cũng cảm thấy bản thân là bạn nhỏ hạnh phúc nhất rồi! Có ba mẹ yêu mình nhất! Còn có người thân nữa!” Bạn nhỏ Đoạn Điềm Điềm một mặt búng sữa cười như đóa hoa tươi nở sáng rực.
Ánh sáng ngoài kia thật đẹp, phảng phất hoa quả!
“Chúc mừng ký chủ! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thế giới thứ nhất, thưởng một vạn tích phân, hoàn thành nhiệm vụ ẩn dấu, thưởng năm vạn tích phân, hoan nghênh tiến vào thế giới tiếp theo!” Âm thanh hệ thống vang lên.
Nương theo âm thanh hệ thống biến mất, Hứa Linh cảm thấy trước mắt lại mọt mảng tối đen, không biết lại bị đưa đến chỗ nào?
- 🏠 Home
- Hệ Thống
- Trọng Sinh
- Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi
- Chương 21: Ánh Dương Rực Rỡ, Hoa Quả Phảng Phất