**Nhóm dịch: Tam Kim
(Truyện đăng chính thức tại truyenhdt.com)
Đối với Vương Thúy Hồng và Đoạn Gia Vựng không trở về chuyện này ngoài bà Đoạn có chút nhớ con trai ra thì những người khác không có ảnh hưởng gì.
Hai đứa con trai của Triệu Đại Sơn đều về nhà đón tết, lão đầu vui vẻ sớm về nhà chuẩn bị hàng tết rồi, Hứa Linh chuẩn bị cho ông một bao lì xì lớn, đôi khi lại gửi cho ít rau tươi.
Hứa Yên mới đầu còn vì lần đầu rời khỏi Phùng gia đón tết cảm thấy buồn, nhưng khi cùng Hứa Linh và Đoạn Phi Phàm làm đồ tết từng hộp tứng chuyến để trong nhà, chuyện buồn này toàn bộ háo thành chuyện phiếm rồi, liên tục chê đồ bọn họ mua vừa đắt vừa không thực dụng, đem hai người họ hạ xuống một trận, nói cái gì không để hai người họ phụ trách nữa, đích thân mình phụ trách sắp xếp hàng tết.
Hai người cũng vui vẻ nhàn rỗi, để Hứa Yên tùy ý phát huy, tránh cô rảnh rỗi thì nghĩ ngợi lung tung. Hai người thì dắt hai đứa nhỏ mỗi này ra ngoài dạo chơi, mua cho hai đứa bộ quần áo mới, đồ chơi mới, còn sắm thêm cho nhà bộ sofa, tủ lạnh, đồ điện gia dụng,…
Khi Hứa Yên nhìn hai đứa ôm con búp bê trong lòng, đằng sau theo xe chuyển sofa và điện gia dụng xuất hiện trước của nhà mình, giận đến bắt Hứa Linh lại mắng một trận.
“Không để em mua đồ tết không ngờ đến em lại trực tiếp mua đồ gia dụng trong nhà a! Đây mới kiếm mấy đồng tiền mà lãng phí như vậy, không biết tiết kiệm còn có chỗ dùng sao? Chỉ toàn mua mấy thứ vô dụng thôi!”
Hứa Linh cũng không tránh để cô đánh hai cái, “Sao em không tránh đi? Đau không, để chị xem xem.” Hứa Yên không nghĩ đến Hứa Linh không tránh, vội lo hỏi.
“Chị, chúng ta sau này càng ngày càng có tiền thôi, chị không cần ủy khuất bản thân, mua mấy thứ này cũng không lãng phí. Chị không dùng cảm thấy cảm thấy tiêu tiền là sai, yên tâm tiêu tiền là được, tiêu hết rồi chúng ta kiếm tiếp a.” Hứa Linh cảm thấy Hứa Yên là bị Phùng gia ra sức kiềm lại đặc biệt khuyên giải cô.
Hứa Yên nghe lời Hứa Linh nói đột nhiên mở miệng khóc: “Đều do chị không có bản lĩnh a, hồi trước ở Phùng gia chị mua gì mẹ chồng đều quở trách chị tiêu tiền lung tung, Phùng Tiểu Cường cũng cả ngày nói chị mù mua toàn mấy đồ lãng phí tiền. Hết cách cái gì chị cũng không giám mua, không dám tiêu một đồng tiền, dần dà liền biến thành bộ dạng của hiện tại luôn, chị biết em không có tiêu sài lung tung, nhưng chị chính là quen rồi! Hu hu hu…” nhớ về những ngày tháng trước Hứa Yên khóc càng đau lòng.
Phùng gia đáng chết này! Hứa Linh ôm lấy Hứa Yên, “Chị, không sao đâu, sau này không ai dám nói chị nữa đâu, chị muốn mua gì thì mua đó! Tiền của em đều do chị quản, chị nói là được.”
Hứa Linh trấn an được Hứa Yên rồi quay đầu nhìn thấy Tôn Hiểu Yến rón rén nằm bò trước của nhìn trộm, mà còn một bộ mặt cười trên nỗi đau người khác, bộ dạng như đang coi kịch hay vậy.
Nhìn điệu bộ của cô ta, biết được người bôi đen mình trên mạng là ai rồi! Chỉ là cô ta không để ý phần sau sao?
Phải biết là lần đầu nói bọn họ là kẻ lừa đảo khiến cho mọi người trên mạng tranh luận sôi nổi đem lại cho họ không ít lưu lượng, lần thứ hai nói bản thân câu dẫn đàn ông, ngược lại đưa vào cho bọn họ một đầu tư lớn. Cô ta nếu biết được chắc khóc ngất đi!
Sóng đen này a, đúng là trợ công tốt nhất nha!
“Được rồi đón năm mới khóc cái gì? Nhanh vô nhà đi ngoài này lạnh, khoai lang ta nướng chinh rồi, chậm là bị dành hết nha!” Bà nội Đoạn kéo hai chị em dậy đưa vào nhà.
Phụ mẫu Hứa gia ngày hai mươi ba tháng chạp từ bên ngoài trở về, Hứa Yên kéo Hứa Linh đem đồ tết về Hứa gia thăm.
Bà Hứa thấy trên tay hai người túi lớn túi bé sách vào thì trên mặt mới cười, Hứa Yên đem chuyện rời khỏi Phùng gia nói cho phụ mẫu.
Phụ mẫu Hứa gia còn chưa nói gì nữa, lão thái thái mở miệng trước rồi: “Còn không phải là đứa vô dụng cô không sinh được con trai mới bị đuổi đi à! Nếu là con trai cô xem bọn họ có đuổi cô ra ngoài không?”
Hứa phụ rầu rĩ hút thuốc không nói gì, Hứa mẫu một bên cảm giác như không tồn tại nhìn nhìn hai người cũng chỉ có thể vâng dạ đồng ý.
“Mãi mãi cũng là sinh con trai! Chúng con lại không phải là công cụ sinh sản, chị chúng ta đi!” Hứa Linh kéo Hứa Yên đứng dậy đi.
“Bà nội chúng ta chính là như vậy, em xem mẹ chúng ta bởi vì sinh ra hai chúng ta mà cả đời không ngẩn cao đầu được không?” Hứa Yên nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hứa Linh nói an ủi.
Được rồi sau này ít về nhà lại, còn không bằng lén đưa tiền cho Hứa mẫu đi, nói chung đồ cũng không tới được tay bà ấy.
Dán câu đối tết, đốt pháo, ăn sủi cảo! Cả nhà cùng tụ tập lại ăn một bữa cơm tất niên thịnh soạn.
Hứa Linh còn cho hai đứa nhỏ bao lì xì nữa? Tiền lì xì, hy vọng hai đứa có thể khỏe mạnh lớn lên.
Ăn ăn uống uống, chớp mắt đã đến mùng tám, một chiếc xe sang chạy vào trong thôn, thu hút không ít người trong thôn nhìn.
Cả người một bộ đồ đen, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm bước xuống xe, đằng sau còn có người trung niên dáng vẻ như trợ lý đi theo. Thôn trưởng vội tiến lên hoang nghênh.
“Ông là ai?” Người thanh niên khó hiểu nhìn thôn trưởng hỏi.
“Xin chào! Tôi là Hứa Linh! Đây là thôn trưởng thôn chúng tôi Tôn Hải Dương!” Hứa Linh nhìn thấy trên mặt thôn trưởng lộ ra thần sắc lúng túng liền lên trước giới thiệu.
“Oh! Thất kính thất kình!” bắt tay với thôn trưởng lại quay sang hỏi Đoạn Phi Phàm: “Vậy anh chính là Đoạn Phi Phàm rồi?”
“Tôi chính là Đoạn Phi Phàm, không biết xưng hô với anh như thế nào?” Đoạn Phi Phàm cũng giơ tay ra bắt tay với đối phương.
“Tôi là Vương Thông, năm nay hai mươi ba tuổi, bây giờ là một người thất nghiệp. Ây chúng ta đừng có khách khí nữa, cứ đi vài vòng xem xem đi.” Vương Thông dẫn đầu bước lớn đi về phía trước.
Mọi người chỉ có thể đi theo bước chân của anh ta, dẫn anh ta đi vài vòng trong thôn, nhìn qua hai nhà kín ấm của Hứa Linh.
“Chậc chậc, thật thô sơ!” Vương Thông khoanh tay đánh giá nói.
Còn phải dẫn anh ta đi xem núi bắc, anh ta từ chối luôn, do thời tiết quá lạnh đi mà anh thì mặc ít sắp đông chết rồi.
Chỉ có thể đến Đoạn gia, Vương Thông sưởi lửa ôm lấy em bé ấm áp, ăn lấy khoai lang bà nội Đoạn vừa nướng nóng mới tính là ấm trở lại.
“Khoai lang nướng này thật là ngọt a! Lát nữa gói cho tôi một ít đi.” Anh ta thật không xem như người ngoài.
Thông qua trò chuyện mới biết nhà Vương Thông là thành phố Phượng Hoàng, trong nhà là làm bất động sản rất có tiền, mà anh ta còn là một phú nhị đại không có tham vọng, miễn cưỡng lấy một tấm bằng đại học thì có thể treo một chức vụ nhàn hạ trong công ty, mà lại không có thèm khát gì xấu cả, chính là thích xem livestream, cho mỹ nữ livestream tiền thưởng, vô tình phát hiện bọn người Đoạn Phi Phàm trồng rau, phát hiện trồng rau so mới mấy tiểu tỷ tỷ làm bộ làm tịch có ý nghĩa hơn nhiều, nên muốn đầu tư một ít cho bọn họ để làm lớn hơn, mạnh hơn.
“Nãy nhìn thấy ngọn núi nhỏ xa xa kia không tồi, có thể xây ít hơn mấy căn biệt thự nhỏ, tuy đối bán được!” Thật không hổ là làm bất động sản, mở miệng là xây nhà.
“Mấy chuyện đó sau này chúng tôi mới suy nghĩ, giai đoạn đầu trước xây nhà kính trồng rau, sau sửa sang lại đất hoang, trồng cây ăn quả, trên núi cũng có thể mở rộng trồng trọt cây trồng có thể sinh trưởng.” Hứa Linh đem chủ đề kéo lại nói.
“Được đó, nghe lời cô đi, trồng rau trồng cây ăn quả cũng tốt! Trò chơi tôi thích nhất chính là trộm rau nha! Vậy trước tiên đầu tư một trăm vạn đủ không? Không đủ lại thê!” Vương Thông vui vẻ trả lời.
“Người này đáng tin không? Một trăm vạn a, làm sao như trò chơi vậy?” Thôn trưởng nhỏ giọng hỏi Đoạn Phi Phàm.
“Quản anh ta đáng không đáng tin, cho tiền không phải là xong rồi, kiểu đại thiếu gia bọn họ không thiếu nhất chính là tiền đó, đương nhiên không xem là gì rồi.” Đoạn Phi Phàm không lưu tâm.
“Xây nhà kính trồng rau không cần nhiều tiền như vậy, nhưng mà mấy vấn đề trồng trọt, cây ăn quả đợi sau này nói tiếp, tiếp theo chúng ta nói một chút cụ thể cách thức hợp tác đi.” Đoạn Phi Phàm nói đại khái chi phí nhà kính cho Vương Thông.
Cuối cùng cũng thương lượng được phương án hợp tác, nột trăm vạn đó Hứa Linh bọn họ có thể sử dụng, nhưng đến cuối năm lợi nhuận phải chia cho Vương Thông sáu phần.
Thương lượng xong chuyện hợp tác Vương Thông lại khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ ban nãy, cứ giục ăn cơm.
Thật hay vừa mới qua tết trong nhà cái gì cũng không thiếu, Đoạn Phi Phàm và Hứa Yên cùng nhau làm một lúc cũng xong một bàn yến tiệc.
“Yo! Gà này vị không tồi! Cái này ai làm vậy?” Vương Thông tán dương nói.
“Chị tôi làm đó, gà là nhà nuôi. Nếu anh cảm thấy ngon thì ăn nhiều chút.” Hứa Linh một bên chăm Điềm Điềm đứa nghịch ngợm này ăn cơm tranh thủ trả lời.
“Đứa bé mập này rất đáng yêu nha, đứa bé nhỏ kế bên cũng là của cô à?” Vương Thông chỉ Tiểu Phương hỏi.
“Đó là con của chị tôi.”
“Oh! Vậy anh rể cô đâu?”
“Chết rồi!”
“À! Oh! Chết hay đó! A không chết thì thật tiếc!” Vương Thông vội sửa lại.
Ăn xong cơm đoàn người Vương Thông cũng chuẩn bị về, đóng gói lại mấy đồ mà anh ta nhìn trúng.
“Đợi thời tiết ôn hòa rồi, khi thu hoạch rau tôi lại đến!” Vương Thông ngồi trên xe hô ra.
Người Vương Thông nhìn không đáng tin lắm, nói lời vẫn là còn giữ lời, ngày hôm sau tiền đã vào thẻ rồi.
Cùng với trưởng thôn thỏa thuận dự định thuê đất, muốn tự mình xây nhà kính có thể dùng trước tiền vốn, có lợi nhuận rồi từ từ trả lại là được, không muốn xây thì có thể thuê một ngàn đồng tiền một mẫu cho thôn, hai phương án để dân thôn lựa chọn.
Nông dân chịu khó nhìn xa đều không cần phải ra ngoài làm công rồi, phải mượn tiền xây nhà kín, cũng có người lười không muốn chấp nhận rủi ro, cảm thấy người một nhà mười mấy mẫu đất cho thuê thì là một vạn hơn đồng tiền rồi, đều đem đất đi thuê rồi.
Qua hết tháng giêng người trong thôn bắt đầu bận rộn lại, dưới sự chỉ đạo của Triệu Đại Sơn mọi người dân sôi nổi học xây nhà kính.
Tiền vốn lần này dồi dào dùng ống nano làm chất liệu xây, một bước trực tiếp đến đích rồi, giảm bớt được nhà kính bằng than trúc rồi lại thêm bước nâng cấp.
Hứa Linh còn đặc biệt mời một vị trồng trái cây là thầy Quách, đến dạy mọi người trồng cây ăn quả.
Trong nhà kính ôn hòa trồng dâu tây, dưa bở, cà chua bi, còn có nho.
Đất hoang núi bắc thực tế rắc phân nông gia, đem mầm cây táo, mầm cây đào, mầm cây hạnh, cón có cây lê, cây táo (枣树), đều trồng lên.
Bởi vì những mầm cây này trái của năm đầu tiên không được ngon, cơ bản là đem cành lá của nó toàn bộ cắt hết, chỉ giữ lại thân nhánh chính.
Như vậy một là có thể tăng thêm khả năng sống không ít, hai người Hứa Linh bận không thôi, thì để những người cho thuê đất đến phụ giúp, một ngày trả năm mươi đồng tiền, nhất thời có số người lập tức không ra ngoài làm công nữa, ở trước của nhà mình quản lý quản lý cây trồng còn có tiền, so với bên ngoài còn được hơn a.
Cha mẹ Trương Tiểu Hoa nghe vậy trực tiếp tìm đến Hứa Linh xin việc vị trí này, như vậy một có thể ở nhà chăm sóc cha bệnh, còn không làm lỡ việc kiếm tiền. Đương nhiên người vui nhất không ai khác là Trương Tiểu Hoa rồi. Cô bé còn đặc biệt chạy đến cảm ơn Hứa Linh, sau khi tan học còn chủ động đến giúp làm việc.
Có Trương gia đi đầu, lần lượt lại có mấy hộ tìm Hứa Linh kiếm việc làm, cũng muốn có thể chăm sóc gia đình còn kiếm được tiền.
Nhà kính xây cũng kha khá rồi, nhìn từ xa phía tây thôn toàn là nhà kính ôn hòa, nếu cùng một lần ra rau quả đồ sộ biết bao đây!