Chương 2: Ba Tôi Thích Nấu Ăn

**Nhóm dịch: Tam Kim

Biết được nguyên nhân đứa bé khóc, Đoạn Phi Phàm không nói hai lời đi thẳng xuống bếp nấu trứng gà hấp cho đứa bé ăn.

Hứa Linh nhìn anh ta thuần thục dùng đũa đánh lỏng trứng còn cho thêm ít nước, xong rồi đặt bát vào trong nồi, tiếp đến dùng vỏ ngô khô và nhánh cây nhóm lửa.

“Đợi mấy phút là xong rồi, hay là cho nó uống chút nước trước đi?” Đoạn Phi Phàm vừa nhóm lửa vừa nói với Hứa Linh.

“Ừm, được!” Chật vật lấy bình sữa từ trong phòng ra đổ ít nước nóng vào cho đứa bé, xem nó có uống không.

Đặt bình đến miệng đứa bé thì ngậm chặt uống, cuối cùng cũng ngưng khóc, Hứa Linh mới nhẹ nhỏm cả người.

Bánh hấp rất nhanh làm xong, Đoạn Phi Phàm múc ra một ít để nguội, nhìn Hứa Linh hỏi: “Cô có đói không? Nấu bát mì ăn không?”

Hứa Linh dỗ đứa bé nửa ngày rồi cũng có chút đói, gật gật đầu.

Đoạn Phi Phàm liền bắt nồi nước luộc mì, tìm trong giỏ rau chỉ thấy mấy trái cà chua, lấy cà chua xắt thành từng miếng bỏ vào xào một lúc rồi đổ nước vào nấu mì.

Hứa Linh dùng cái thìa nhỏ cẩn thận đút cho đứa bé, bỏi vì bản thân thật sự không có kinh nghiệm, không dám cho nhiều, chỉ có thể bón tần chút một, đứa bé gấp dùng tay bắt Hứa Linh hận không thể tự mình ăn.

Đoạn Phi Phàm nhìn thấy tình hình bên Hứa Linh chủ động để xuất thay cô đút “Để tôi làm cho, trước đây tôi có trông giùm đứa nhỏ nhà chị tôi.”

Hứa Linh liền giao trọng trách đút con ăn cho Đoạn Phi Phàm, bản thân phụ trách đi canh lửa.

Đoạn Phi Phàm dựng thẳng lưng ôm đứa bé vào lòng, để đứa bé ngồi lên đùi của mình, tay còn lại dùng thìa cẩn thận múc miếng bánh hấp bỏ vào miệng đứa nhỏ.

Đứa bé mở miệng nhỏ ngẩng đầu ngậm lấy thìa nhỏ, vội vã nuốt miếng bánh hấp vào trong, lại lập tức mở miệng đòi ăn.

“Bảo bối ăn từ từ thôi nào!” Đoạn Phi Phàm nhẹ nhẹ vỗ lưng phòng ngừa bé mắc nghẹn.

Sau một lúc thì cũng bón xong bánh hấp, Đoạn Phi Phàm lại ôm thẳng đứa bé dậy vỗ nhẹ sau lừng, để đứa bé ợ một iếng.

“Được rồi, mì được rồi, cô ra đây ăn trước đi.” Đoạn Phi Phàm hai tay ôm con tranh thủ gọi Hứa Linh.

Hứa Linh bận cầm bát mì, cũng không khách khí với anh, bản thân ăn trước, chứ đừng nói vị của món ăn cũng rất ngon!

Hứa Linh hai ba miếng là giải quyết xong bát mì, xong rồi ôm lấy đứa bé trong lòng anh qua để anh ăn cơm.

Đứa bé ăn xong an tĩnh hơn nhiều rồi, ngồi trên đùi Hứa Linh mắt nhỏ tròn chăm chăm nhìn Đoạn Phi Phàm ăn mì, Hứa Linh nhìn thấy chơi vui lắm, nhẹ nhẹ vỗ vỗ đứa bé và giải thích sự việc đã trải qua với Đoạn Phi Phàm.

“Chuyện tiếp đây tôi nói có thể anh cảm thấy khó tin, sau khi vụ nổ phát sinh có “Hệ thống cải tạo mẹ tồi” tìm đến tôi, nói với tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đạt được tích điểm là có thể trọng sinh trở lại thế giới ban đầu, mà nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ các đứa trẻ có thể vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên. Còn anh là hỗ trợ tôi hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành anh cũng có thể trọng sinh trở về.”

Sau khi nghe xong Đoạn Phi Phàm trầm mặt một lúc, ngước mắt nhìn Hứa Linh, bất lực nói; “Vậy ý của cô là hiện tại chúng ta chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mới được, nếu không hoàn thành được thì chính là chết đúng không?”

“Đúng!”

“Vậy còn lựa chọn nào khác không?”

Đoạn Phi Phàm duỗi tay ra nói với Hứa Linh; “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!” Hai người bắt tay nhau, nhất trí.

“Nếu đã là quan hệ hợp tác, vậy thì giới thiệu đơn giản bản thân một chút đi, tôi tên Đoạn Phi Phàm, năm nay 29 tuổi, làm kế toán tại một công ty, sở thích lớn nhất là nấu ăn, trong nhà còn có một người chị.”

“Tôi tên Hứa LInh, năm nay 29 tuổi, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chưa có việc làm. Trước đâu là do mẹ tôi ép nên hết cách mới đáp ứng đi xem mắt, hi vọng anh đừng nghĩ nhiều, vốn tôi đối với chuyện xem mắt này là tuyệt đối tẩy chay.” Hứa linh cảm thẩy trước hết vẫn là nói rõ mối quan hệ này, chỉ là quan hệ hợp tác không trộn lẫn với tình cảm khác.

“Như nhau như nhau, tôi cũng không thích xem mắt.” Đoạn Phi Phàm nghe hiểu được ý từ chối mãnh liệt của Hứa Linh.

“Vậy giờ chúng ta bàn một chút bước tiếp theo đi, chăm sóc trẻ con tuy tôi không có kinh nghiệm, nhưng có thể học từ từ chắc không có vấn đề, bây giờ quan trọng là vấn đề tiền, chúng ta làm sao kiếm tiền cải thiện điều kiện cuộc sống đây, còn có thể dẫn dắt người trong toàn thôn có thể kiếm được tiền nữa.” Hứa Linh cảm thấy hai người nếu tiếp tục thảo luận vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì, thì nhỏ giọng chuyển đề tài.

“Vốn hai người đã không học hành đàng hoàng, chỉ mới tốt nghiệp cấp hai còn quá nhỏ có thể làm được gì, chỉ có thể tới công xưởng, kiếm được đều là đồng tiền vất vả.” Đoạn Phi Phàm nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy, vậy chúng ta không ra ngoài kiếm việc làm, ở nhà trồng rau thì như thế nào?” Hứa Linh bẻ cánh tay cứng ngắc nhỏ giọng nói.

”Trồng rau? Trồng rau có thể kiếm tiền không?”

“Trồng rau sao lại không thể kiếm tiền được, rau cải là thử mỗi ngày đều phải có không được thiếu nha. Không chỉ có thể trồng rau mà còn có thể trồng cây ăn trái nữa nha, chỉ cần chúng ta chăm chỉ làm, tạo ra các sản phẩm tự nhiên không bị ô nhiễm, có nhãn hiệu của chúng ta nhất định kiếm ra tiền.”



“Xem ra cô muốn xây dựng một nông trường rồi, nhưng mà chúng ta không có nhiều tiền như vậy thì phải làm sao?” Đoạn Phi Phàm cảm thấy vấn đề khó khăn lớn nhất hiện giờ là tiền vốn.

“Ừm, trên người tôi có 200 tệ, còn là mẹ chồng nguyên chủ đưa cho, không có tiền thì chúng ta có thể huy động vốn a, chính là một mẫu đất cắt thành nhiều phần nhỏ, để các bạn trên mạng trả phí quản lý, phí thuê, sau khi thu hoạch có thể chọn gửi đến nhà hoặc chia ra bán lấy tiền; như người trong trấn thì có thể trả phí hằng năm, có thể tận hưởng dịch vụ giao đồ ăn. Cây ăn trái thì cũng có thể dùng hình thức như vậy, như vậy tiền vốn ban đầu có thể giải quyết được rồi.” Hứa Linh cố gắng nhỏ giọng giải thích.

“Tư tưởng khá giống với trò chơi nông trại vui vẻ rất nổi trước đây, nhưng khi thực hiện chỉ sợ là rất khó.” Đoạn Phi Phàm cảm thấy ý tưởng của Hứa Linh có chút ngân thơ.

“Cách thức này nghe thì có vẻ khá khó tin, nhưng việc là do người mà. Thời kì đầu chắc chắn sẽ rất khó khăn, chỉ cần chúng ta cố gắng vượt qua nó, nắm bắt được đợt khách hàng đầu tiên mở thị trường thì sẽ tốt hơn nhiều rồi.” Hứa Linh bổ sung thêm.

“Trồng rau rất mệt nha, cô có thể kiên trì giữ vững về sau không? Nếu như thua lỗ thì phải làm sao?” Đoạn Phi Phàm lại đề ra một vấn đề.

“Đất rồi cũng sẽ trồng rau, rau bán đi thì là tiền, làm sao mà thua lỗ được đây? Mở nông trường luôn là ước mơ của tôi, vì ước mơ tôi sẽ nỗ lực hết mình.” Hứa Linh cảm thấy ngập tràn tự tin.

“Được thôi, nếu cô đã muốn làm vậy thì làm đi.” Đoạn Phi Phàm từ bỏ tiếp tục nói với người phụ nữ này, còn ước mơ? Để xã hội dạy cô ta làm người đi.

“Vậy mấy chuyện này để sau rồi nói, bây giờ chúng ta phải mua sữa bột cho con, đứa bé nhỏ như vậy vẫn cần phải uống sữa a.” Đoạn Phi Phàm đánh gãy Hứa Linh đang đắm chiềm trong ước mơ.

“Ừm, cần phải mua ít sữa bột, còn phải đưa nó đi khám xem mấy mụn cơm trên người là như thế nào nữa?”

“Ừm, tôi đi thay bộ đồ khác đã! Đứa nhóc này mang đồ gì vậy này? Còn cái đầu này cũng phải cần cắt đi rồi.” Nói xong Đoạn Phi Phàm đứng lên đi thay đồ.

“Tôi tìm thấy trên người nó còn có một ngàn năm trăm tệ, cộng thêm hai trăm tệ đó của cô là toàn bộ gia sản của chúng ta rồi. Đoán chừng tiền đều dùng mua điện thoại rồi.” Thay xong đồ Đoạn Phi Phàm giơ qua giơ lại điện thoại của mình, đưa một ngàn năm trăm tệ cho Hứa Linh.

Cái đồ phá sản này, đem toàn bộ tiền tiêu hết vô đây rồi.

“Lát nữa mua sữa, khám bệnh đều phải sài tiền, dự khoản năm trăm đi, vậy còn lại một ngàn hai rồi, hay là chúng ta đem hai cái điện thoại này đi bán đi?” Hứa Linh cất tiền gợi ý.

“Cái điện thoại qua hai tay rồi bán được bao nhiêu tiền chứ, trước mắt vậy đi, thực sự hết cách rồi nới nói.” Nói xong đi đến góc nhà đẩy chiếc xe moto hỏng chạy lên thôn.

“Con còn đang ngủ kìa, nó như vậy có lạnh không, gió thổi vậy không được đâu?” Hứa Linh cảm thấy người lớn ngồi xe thì không sao, con thì không được.

“Tìm cái chăn nhỏ bọc con lại đi.” Đoạn Phi Phàm dựng xe một bên đi lấy cái chăn.

Bọc con lại xong hai người chuẩn bị đi.

“Đợi chút, hình như bây giờ con còn chưa được vô hộ khẩu đúng không? Hay là cầm hộ khẩu nhập hộ khẩu trước đã.” Hứa Linh đột nhiên nhớ ra.

Đoạn Phi Phàm chỉ có thể lại quay trở lại lấy hộ khẩu, lấy xong chuẩn bị xuất phát rồi.

“Đợi chút con bé muốn tiểu rồi chảy rồi phải làm sao giờ? Lại không có quần bỉm nữa.” Hứa Linh đột nhiên nhớ ra.

Đoạn Phi Phàm chỉ có thể lấy giấy lấy tả lót, đánh lửa, còn quay đầu hỏi Hứa Linh: “Còn gì nữa không?”

Hứa Linh lắc lắc đầu.

“Cuối cùng có thể xuất phát rồi! Phụ nữ thật phiền phức!” Đoạn Phi Phàm lầu bầu.

Đến bệnh viện sức khỏe mẹ và bé thì làm kiểm tra cho con, không có vấn đề gì lớn, mấy mụn cơm trên người là bệnh mẩn ngứa, thời tiết nóng nên dẫn đến. Bác sĩ đề nghị thay áo mỏng một chút, tắm cho con xong thoa thuốc, dưỡng một thời gian là khỏi, nữa chính là con bú ít trong thời gian dài nên so với những đứa bé cùng lứa nhỏ hơn không ít, nếu không chú ý tăng cường dưỡng chất hậu quả sau này rất nghiêm trọng.

Hai người bị bác sĩ qưở trách một hồi, trách móc bọn họ không biết làm cha mẹ, hai người cũng không tiện giải thích nên cái gì cũng nhận.

Ra khỏi bệnh viện đi đến cửa hàng phụ sản tắm cho con, sau khi tắm xong chắc là đói rồi lại khóc lên, trực tiếp mua sữa bột và bình sữa trong tiệm, nhân viên tiệm giúp hai người pha bình sữa, con ngậm lấy bình sữa bắt đầu uống, uống hết bình sữa mới tạm ngưng khóc.

Đoạn Phi Phàm tiến đến ôm con vỗ lưng cho nấc cụt, nghe được con nác cụt rồi mới ngưng. Con ăn no rồi an tĩnh nhìn Đoạn Phi Phàm, mở miệng nhìn Đoạn Phi Phàm cười.

“Cười rồi! Cô nhìn nè con cười nồi!” Đoạn Phi Phàm vui vẻ thét gọi Hứa Linh xem

Hứa Linh cũng thả lỏng một ngụm, cuối cùng không khóc rồi, lúc cười khá đáng yêu đấy chứ.

Hai người lại mua mấy bộ đồ cho con, quần bỉm, bột gạo, ra khỏi cửa hàng năm trăm tệ tiêu hết rồi.

Đoạn Phi Phàm cũng không nhuộn tóc đen lại, vì tiết kiệm trực tiếp cắt thành phẳng luôn.

Tóc Hứa Linh cũng dài ngang eo rồi, tiệm cắt tóc nhìn tóc Hứa Linh rất tốt thì hỏi cô bán ba trăm tệ không?

Hứa Linh không nói hai lời cắt bán luôn, thợ cắt còn miễn phí cắt cho tóc ngắn.



Hứa Linh vui sướиɠ cầm ba trăm tệ tiền bán tóc đi đăng ký hộ khẩu cho con.

Đăng ký hộ khẩu cần phải có tên, hai người trước đó cũng chưa nghĩ tên qua, tạm thời gọi là Đoạn Điềm Điềm, cuối cùng hộ khẩu theo Hứa Linh vậy nhập vào.

Khi hai người chuẩn bị bước vô nhà gặp bà nội Đoạn gia đang chạy xe ba gác vào nhà.

“Hai con mới ra ngoài hả? Sao đầu tóc lại ngắn như vậy? Tóc của Tiểu Linh cũng cắt luôn rồi?” Bà nội nhìn hai người túi lớn túi nhỏ nheo mắt cười hỏi.

“Dạ, bà nội, ra ngoài cắt tóc rồi nhập hộ khẩu cho đứa nhỏ, mua một ít dồ, bà đi đâu vậy?” Đoạn Phi Phàm mở miệng trả lời.

“Bà đi bán ra a, hôm nay rau bán được nhanh nên bà về sớm, bà kiếm được mười tệ này, con xem bà mua cho con cái gì nè!” Nói xong lấy từ trong xe ba gác ra một túi nhựa, bên trong đựng ba miếng bánh ngọt.

Vừa nhét vào tay Đoạn Phi Phàm vừa nói: “Món này ngon lắm đó, bà thấy người ta còn xếp hàng mua nữa kìa, con và Tiểu Linh mỗi người một cái a! Còn lại một cái cho đứa nhỏ ăn. Chỉ có điều hơi mắc! Ba cái bánh đã lấy của bà sáu tệ rồi đó! Không sao đâu, bữa khác bà nội gom trứng gà ta lại bán thì có tiền rồi!”

Hứa Linh nhìn bàn tay vừa đen vừa gầy cầm miếng bánh ngọt nhỏ, trong móng tay đầy bụi bẩn, lại ngước lên nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà nôi, tóc trắng bạc, lưng cong, trong tim gợn lên từng cơn khó chịu.

“Đứa trẻ này ngẩn ra đó làm gì, nhanh cầm lấy a! Bà biết con gả đến nhà chúng ta chịu ủy khuất rồi, bà nội cũng không có tiền mua đồ ăn ngon cho con, nhanh nhận lấy đi!” Bà nội thấy Hứa Linh ngây ra đó liền nhét vào tay cô.

Hứa Linh chỉ có thể nhận lấy hai cái bánh ngọt nhỏ, bà nội nhìn Hứa Linh nhận rồi thì vui vẻ lên, bận quan tâm hai người vào nhà.

Đợi đến khi vô trong nhà nhìn thấy hai người mua nhiều đồ như vậy, sắc mặt liền thay đổi.

“Không, hai đứa lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Mấy món này mắc lắm phải không? Cái này là gì đây?” Lấy tả bỉm hỏi Hứa Linh.

“Oh, bà nội đó là tả lót, cho con bé mang, phòng ngừa tiểu ra chăn ạ.” Hứa Linh giải thích cho bà.

“Chăn dơ rồi thì giặt là được rồi? Còn tốn tiền mua mấy thứ này làm gì? Mấy đứa còn mua thịt nữa? Còn có cá? Đây là sài hết bao nhiêu tiền rồi a?” Bà nội nhìn mấy đồ họ mua về mà đau lòng, mắng hai ngừi phá nhà a.

“Ba mẹ con một đi là bảy tám năm rồi, bình thường cũng không về nhà lấy tiền, bà nội bán rau cũng không kiếm được nhiêu tiền, Tiểu Phàm đâu, con lấy tiền đâu ra a? Chúng ta không thể làm mấy việc phạm pháp được đâu a!” Bà nội không yên tâm hỏi Đoạn Phi Phàm lai lịch số tiền này, sợ thằng nhỏ học xấu đi trộm đồ.

“Bà nội, bà yên tâm, com không trộm cũng không cướp. Thật ra số tiền này là mẹ con đưa, cứ không nở dùng nên tích góp lại.” Đoạn Phi Phàm không dám nói với bà là mẹ Đoạn không muốn cho tiền mẹ chồng, đem tiền cho nguyên chủ hết, mà nguyên chủ đều lấy đi đánh bài uống rượu hết rồi.

“Mẹ con đưa cho con? Oh….” Nghe được đáp án này trên mặt bà không còn cười nữa, rõ là trầm mặc rồi, cũng hiểu được con dâu không muốn đưa tiền cho mình.

“Già rồi mà, không được gọi rồi. Bà đi làm cơm cho mấy đứa ăn đây!” Nói rồi chân lảo đảo đi vào bếp nấu cơm.

“Bà nội, bà ngồi nghỉ ngơi đi, cơm để con nấu cho, bà xem rau mua đủ hết rồi này, bà ngồi đó nghỉ ngơi đợi ăn là được rồi.” Đoạn Phi Phàm vội vàng ngăn bà lại.

“Con biết làm gì? Đến nhà bếp còn chưa vào qua. Đừng có lãng phí nhiều thịt ngon như vậy a!” Bà nội không tin cũng sợ anh lãng phí đồ ăn.

“Bà nội, anh ấy biết làm! Trước đây chỉ là không muốn làm thôi, bà cũng mệt một ngày rồi, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Hứa Linh ôm đứa bé cũng phối hợp nói.

“Vậy để bà bế đứa nhỏ cho, con đi xem nó đi, đừng để nó lãng phí đồ ăn nha a!” Bà nội nhận đứa bé để hai người cùng đi.

Hứa Linh nói là đến bếp phụ giúp, thực tế là đi coi lửa, còn những thức khác đều để Đoạn Phi Phàm một mình làm.

“Bà nội, cũng không dễ dàng gì a, ba mẹ nguyên chủ trước giờ không cho tiền bà, bà tự thân bán ra kiếm được ít tiền sống qua ngày.”

“Răng của bà không tốt, tôi làm món thịt kho tàu, cá thì hấp đi, xào thêm món ra nữa như thế nào? Đúng rồi, nấu cho con ít cháo. Cũng không biết còn gạo không…” Nói rồi bắt đầu bận làm.

Hứa Linh nhìn anh thuần thục làm sạch cá, cắt thịt,vo gạo rửa rau.

“Được rồi, đại công cáo thành!” Nói rồi dọn món rau cuối cùng lên.

Đoạn Phi Phàm còn thuận tay rửa luôn cái nồi lớn, dao thớt dùng để nấu ăn đều rửa một lần rồi xếp lại vị trí ban đầu.

Hứa Linh chỉ đốt lửa, còn giúp múc rau, lấy chén đủa.

Bà nội nhìn thịt kho tàu và cá hấp trên bàn cười ha ha nói: “Như vậy giống như đón tết a. Có cá có thịt này, còn là cháu trai bà tự tay làm nữa nha! Cho dù bà chết đi cũng đáng a!”

“Bà nội, nói cái gì vậy? Sau này con kiếm tiền ngày nào bà cũng được ăn thịt a!” Đoạn Phi Phàm lên tiếng ngắt lời bà.

”Được được, bà đợi cháu trai lớn kiếm tiền cho bà a! Thật là tốt! Cuối cùng biết được tốt xấu rồi này!” Bà nội đối với sự thay đổi này của Đoạn Phi Phàm rất là vui mừng, trước đây đều là chơi chung với đám thanh niên trong thôn cùng nhau uống rượu đánh bài, gì cũng không làm, nói rồi vẫn không nghe, bây giờ cuối cùng biết làm việc rồi.

Một nhà hòa hợp viên mãn ăn cơm tối, Đoạn Phi Phàm và Hứa Linh dọn dép xong bát đủa thì chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mới quen biết được một ngày cùng ngủ chung một giường vậy có thích hợp không?