Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 19: Đầu Tư Ngoài Dự Liệu

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức tại truyenhdt.com)

Cuối năm đang đến gần, những người ra ngoài làm việc đều dồn dập trở về nhà, mọi người bận rộn cả nửa năm cũng xử lý việc đang làm chuẩn bị cuối năm nghỉ ngơi.

Mấy người trẻ tụ tập lại cùng nhau tính sổ sách, trừ đi chi phí ban đầu mua vật liệu xây nhà kính, liệt kê phí dùng của phí hạt giống, phân bón, thuốc trừ sâu, thế mà còn thừa ra dưới năm vạn tệ nữa! Đây còn chưa tính mấy phần thưởng của thổ hào trên mạng.

“Trời ơi! Nhiều như vậy! Chúng ta thế mà kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Thật không dám tin được!” Tôn Tiểu Hải nhìn thấy kết quả bị kinh ngạc phát ngốc.

“Thế nào? So với anh chơi game có cảm giác thành tựu không!” Hứa Linh cười chê nói.

“Ừm ừm, chơi game cũng không thể kiếm được nhiệu tiền như vậy, tôi phải để ba tôi nhìn rõ bản lĩnh của tôi, so với trưởng thôn đó của ổng còn lợi hại hơn nhiều, để ổng cả ngày mắng tôi không tiến bộ, lần này hết lời nói rồi đi! Ha ha ha!” Lần này Tôn Tiểu Hải xem như có thể ngẩng cao đầu trước mặt ba hắn rồi.

“Làm sao, còn bản lĩnh lên nữa! Đây còn chưa là gì đâu? Cái đuôi của ngươi đã vểnh lên trời rồi, nếu mà kiếm thêm mấy đồng tiền nữa còn không phải là không nhận người cha này sao?” Đang nói thì trưởng thôn Tôn Hải Dương vừa từ ngoài đi vào,

“Không phải, con nào dám đâu? Ba làm sao đều là ba con!” Tôn Tiểu Hải thấy ba hắn tiến đến thì ngay lập tức thật thà.

“Hừ! Ba đến là để thôn báo người trong thôn các con có nhiều người đều muốn xây nhà kính, nhưng có nhiều người không có nhiều tiền vốn như vậy. Ta nghĩ là chúng ta vẫn là thành lập hợp tác xã tín dụng đất đai trước lấy đất ký hợp đồng rồi cùng xây nhà kín, như vậy còn có trợ cấp, các nông dân còn có thể tự mình trồng, chỉ là thu nhập của hai năm đầu đem một phần ra còn tiền xây nhà kính, cho tới khi trả hết.” Tôn Hải Dương ngồi xuống nhận lấy ly nước Đoạn Phi Phàm thì uống một hơi cạn ly, chạy ở ngoài cả ngày rồi, khát chết mất.

“Vấn đề là chúng con cũng không có nhiều vốn như vậy?” Hứa Linh bây giờ một lúc không lấy ra được nhiều tiền như vậy.

“Ta hỏi rồi chó thể đi vay, chính phủ đối với cho vay nông nghiệp lãi rất thấp, nhưng mà phải làm giấy chứng nhận xong trước, ngày mai ta gọi các con cùng đi a!” Uống xong ly nước dặn dò bọn họ xong, Tôn Hải Dương đứng dậy đi ra ngoài, còn có rất nhiều việc đợi ông đi làm nữa!

“Vậy năm sau trong thôn đều xây nhà kính, sản lượng rau củ sẽ tăng lên đáng kể, còn dùng đến cách kinh doanh bây giờ là bán không bán không đi rồi.” Hứa Linh nói ra lo lắng của mình.

“Chúng ta chuẩn bị đổi xe chở hàng, chuyên dùng cho vận chuyển rau củ, còn có nếu rau của thôn chúng ta sản lượng lớn có thể để mấy nhà phân phối trực tiếp tới đây kéo hàng.” Triệu Phi thời gian gần đây cũng tiếp xúc không ít nhà phân phối rồi, trong tay bọn họ đều có xe.

“Không bằng chúng ta trực tiếp thành lập một chợ phân phối trong thôn, đợi khi nhà kính ra rau trực tiếp gửi đến phân phối, giảm đi quá trình trung gian. Còn có chúng ta có thể trực tiếp tìm nhà mua trên mạng, thành lập cửa hàng trực tuyến đem sản phẩm nông nghiệp lên mạng bán cũng không tồi.” Sau khi nghe Triệu Phi nói, Đoạn Phi Phàm đề nghị kết hợp trược hợp thành công trước đó, có rất nhiều người bán sản phẩm nông nghiệp trên mạng rất nổi.

“Được, không lâu nữa chúng ta cũng sẽ có thương hiệu của chúng ta, mọi người làm cho tốt, để người trong thôn thấy năng lực của chúng ta!” Hứa Linh tiếp sức thêm cho mọi người.

“Xem thử đến lúc đó ai còn nói chúng ta là những thanh niên vô dụng!”



Mọi người tự phân công làm việc, ai ai cũng tràn đầy năng lượng, không còn sa sút tinh thần, lười biếng như trước.

Bây giờ Điềm Điềm khẩu vị rất tốt, cô bé nhỏ trắng trắng mập mập, mắt to bự như ngôi sao, cười lên lộ ra hai cái núm đồng tiền, đáng yêu làm người ta rất thích.

Cô bé nói chuyện sớm, miệng còn ngọt, giọng sữa non gọi Đoạn Phi Phàm “Ba ba, con mệt rồi, ôm ôm!” ngọt đến Đoạn Phi Phàm bạn không kịp bế lên thì không buông tay, đã một tuổi hơn rồi mà vẫn không biết đi.

Hứa Linh muốn dạy nó đi, nó rất không vui bĩu cái môi nhỏ tìm người giúp, kéo kéo tay Hứa Yên “Dì lớn, Điềm Điềm mệt rồi, không đi bộ.” chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Hứa Yên, Hứa Yên mà không ôm, ngay lập tức khóc đẫm lệ, Hứa Yên đau lòng nhanh chóng bế dậy, không để Hứa Linh dạy nữa.

Chính như vậy một lần, một lần bị cắt ngang, người trong nhà thương nó đều nói còn nhỏ, không phải vội. Hứa Linh cũng thuận theo tiểu quỷ thông minh này.

Trong nhà kính còn giữ lại một ít rau củ tươi tặng người ta. Hứa Linh đem từng loại rau củ xếp vào các hộp quà chuẩn bị gửi cho các bạn ủng hộ trên mạng, cảm ơn họ luôn quan tâm, ủng hộ.

Quá trình ngắt rau củ tươi xếp vào hộp quà là hiện trường livestream.

“Gửi cho các bạn ủng hộ chúng tôi chút hàng tết đây! Tự nhà trồng có rau hữu cơ, màu xanh tươi này không có thuốc trừ sâu, còn để vào trong đó mấy quả trứng gà nhà chúng tôi nuôi, trứng vịt để mọi người cùng thưởng thức. Các vị để lại địa chỉ và phương thức liên lạc, cố gắng trong hôm nay toàn bộ gửi đi.”

“Chủ thớt thật là khách sáo quá rồi! Cảm ơn chủ thớt!”

“Chủ thớt thật tốt! Sau này ủng hộ làm ăn của chủ thớt nhiều nhiều.”

“Cảm ơn chủ thớt, nói là nhà chủ thớt còn có trứng gà ngoài vườn không? Tôi muốn nhiều một chút?”

Trên mạng một loạt tiếng cảm ơn, còn có hỏi thêm trứng gà trứng vịt, đột nhiên xuất hiện âm thanh bất hòa.

“Mọi người đừng bị cô gái nàu lừa, cô ta tuổi còn nhỏ không lo học hành câu dẫn bạn học, mới mười sáu tuổi mang thai rồi, còn bị trường học đuổi nữa! Người như cô ta các người còn có thể tin tưởng? Rau cô ta gửi các ngưới dơ biết bao nhiêu a? Các người nuốt trôi sao?”

Như một nồi đổ nước vào vậy, trong chốc lát nhóm người bắt đầu bùng nổ, các loại các kiểu âm thanh cùng phát lên.

Có không tin, có khinh thường, cũng có những lời rất khó nghe.

Người này chắc chắn cùng với người lần trước nói bọn họ là kẻ lừa đảo là một người, chuyên môn đi bôi nhọ danh tiếng của bọn họ.

Mà người này chỉ nói một câu đó thì không lên mạng nữa, để lại mọi người cãi ầm ĩ.



Hứa Linh chỉ có thể mở lời giải thích: “Vừa nãy người bạn này nói là sự thật, tôi thực sự mười sáu tuổi mang thai, bây giờ đứa nhỏ cũng đã một tuổi hơn rồi.”

“Chuyện này tôi thực sự đã làm sai rồi, không nên khi còn tuổi đến trường yêu đương, còn không biết bảo vệ bản thân khiến cho bản thân mang thai bị nhà trường đuổi học. Nhưng không thể vì như vậy mà nói tôi là kẻ lừa gạt, rau trên đất là tôi cực khổ trồng được, chuyện đã xảy ra rồi tôi chỉ có thể chấp nhận, vì vậy các bạn nếu có các bạn đang đi học thì nhất định phải học thất tốt a! Nếu không thì sẽ giống như tôi mỗi ngày trồng trọt mệt sống mệt chết.” Hứa Linh không đợi người khác bôi đen, tự bôi đen mình trước.

Sau khi Hứa Linh giải thích một số người biểu hiện thông cảm, còn một số thì không hiểu, còn cãi muốn rút lại tiền thuê trước kia.

“Chuyện này sai ở tôi, là tôi làm sai rồi, xin các bạn đừng công kích vợ tôi, chuyện gì cứ nhắm vào tôi. Chúng tôi không trộm không cướp, dựa vào khả năng của bản thân kiếm ăn, có chuyện gì mất mặt chứ?” Đoạn Phi Phàm nghe không lọt tai nữa hiếm thấy không hèn nhát đứng trước mặt Hứa Linh không để bọn họ nói thêm mấy lời khó nghe nữa.

“Với lại bây giờ chúng tôi trồng rau củng không hoàn toàn vì bản thân, còn vì tất cả những đứa trẻ bị vứt lại trong thôn. Chúng tôi là vì tìm ra con đường kinh doanh mở ra thị trường bán rau củ trong thôn, như vậy mọi người mới có động lực trồng rau, người trẻ mới có thể trở về nhà trồng rau, không như hồi trước quanh năm ở ngoài làm công để mấy đứa nhỏ ở nhà cho những người gia trông, chuyện gì cũng không quản, mới xuất hiện tình trạng này của chúng tôi. Cho nên mục đính bây giờ chúng tôi làm chính là muốn những đứa trẻ sau này không đi theo con đường sai trái của chúng tôi nữa, có thể học nhiều thêm mới có thể vượt trội. Chúng tôi làm vậy có sai không? Sai ở đâu?” Đoạn Phi Phàm tâm tình kích động đem những lời trong lòng bộc phát ra ngoài hế. Thời gian dài như vậy anh tận mặt thấy Hứa Linh mỗi ngày không ngừng làm việc, cho dù thỉnh thoảng có lời oán than cũng có thể kịp thời điều chỉnh lại tâm tình bắt đầu lại, có khổ nữa, mệt nữa cũng không bỏ cuộc qua, cô ấy không đáng chịu những lời mắng chửi này.

Nghe xong lời Đoạn Phi Phàm nói đoạn người yên tĩnh lại, nhất thời không ai nói gì.

Hứa Linh cũng rất ngạc nhiên về phản ứng của Đoạn Phi Phàm, lâu nay bản thân đối với anh đều thẳng thắn bộc lộ thái độ của mình, không ngờ anh còn biết mở lời bảo vệ mình, vẫn rất cảm kích anh.

Phát sinh sự việc này phản ứng của mọi người đều là nữ sinh không biết tự trọng mới mang thai, còn đối với nam sinh thì cảm thấy là nhu cầu sinh lý bình thường phạm phải sai lầm đặc biệt của thiếu niên, Hứa Linh tuy không để ý cũng không bằng lòng chịu kiểu chỉ trích này.

“Tốt lắm! Vậy mới là dáng vẻ nên có của nam nhân! Hai người tuy trẻ nhưng rất chịu trách nhiệm và suy nghĩ, so với những người trung niên chỉ biết mắng người phát tiết được hơn nhiều! Bọn họ muốn rút tiền thì cứ rút, còn lại tính cho tôi, gửi cho tôi địa chỉ năm sau tôi đi thăm một vòng chỗ các người, xem có cần đầu tư cho các người không.” Người bạn thổ hào cho họ tiền thưởng lên tiếng.

Hứa Linh làm dịu tâm trạng một chút, tâm bình khí giải thích cho mọi người: “ Tôi biết khi nhắc đến những đứa trẻ bị vứt lại nông thôn, trong ấn tượng của các bạn chính là không tự trọng, không học hành đàng hoàng, một nhóm thanh thiếu niên học vấn thấp, kiểu tóc quá lố, trang điểm lòe loẹt. Nhưng các bạn cũng nhìn thấy rồi, có ba người mỗi ngày đến thôn tập hợp thu mua rau của các người già rồi gửi đến chợ, mấy người chúng tôi đang xây nhà kính, nhổ cỏ cuốc đất, mấy đứa nhỏ tuổi sau khi tan học đều đến giúp đỡ. Chúng nó tuy học tập không tốt, nhưng là dùng đôi vai gầy yếu của mình gánh vác chuyện trong nhà, không có học hư, làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nhìn chúng tôi! Dựa vào sức lực của mình mà sống không mất mặt!”

Giờ nhóm người không ai dám lên tiếng nữa.

Vị thổ hào kia thật sự muốn hỏi Hứa Linh địa chỉ thôn cụ thể, nói là sang năm mùng tám thì đến khảo sát thực địa, nếu thật sự có thể thì anh ta có thể giúp bọn họ thành lập nông trường lớn mà họ luôn muốn thành lập.

Bọn họ như vậy có tính là trong họa có phúc không?

Hộp quà rau củ cuối cùng vẫn như số cũ gửi đến mọi người, đón tết mà, cho mọi người quà năm mới đi.

Còn Vương Thúy Hồng đón tết không tính trở về, bà ta gọi cuộc điện thoại cho Đoạn Phi Phàm nói nhân lúc đón tết người làm ít kiếm thêm nhiều chút tiền, không về nhà đón tết nữa. Còn căn dặn anh không được cáo trạng vị trí của họ bây giờ cho Vương Đại Sơn, đề phòng Vương Đại Sơn âm hồn bất tán chạy đến tìm bà ta đòi tiền. Đến hỏi cũng không hỏi Vương Đại Sơn có đến cửa tìm mình gây phiền phức không.

Còn chưa nói lần trước Vương Đại Sơn tìm đến cửa đòi tiền bị Hứa Linh đánh đánh một trận, từ hôm đó không thấy hắn dám tìm đến nữa, chỉ gọi điện thoại cho Vương Thúy Hồng đòi tiền, Vương Thúy Hồng dứt khoát đổi luôn số điện thoại. Hắn gọi không được lại không có tiền tiêu lén tìm Đoạn Phi Phàm lấy địa chỉ của Vương Thúy Hồng, Đoạn Phi Phàm vốn không tính cho hắn ta, nhưng bây giờ nghe lời nhắc của bà ta thì thay đổi chủ ý rồi.

Tết đến rồi, để chị em bọn họ đoàn tụ đi! Tránh cho gây tai vạ cho người khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »