Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 17: Xắn Tay Áo Làm Việc Chăm Chỉ Nào

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện được đăng chính thức trên trang truyenhdt.com)

Hứa Linh và Đoạn Phi Phàm lại một lần nữa đứng trước của lớn nhà Triệu Đại Sơn gõ cửa, may là lần này rất nhanh có người ra mở cửa.

Sau khi vào nhà hai người nói rõ ý đến đây, muốn mời ông đi thôn Thủy Nguyệt dạy bọn họ xây nhà kính.

Không nhờ đến Triệu Đại Sơn không đồng ý, “các người tuổi trẻ như vậy sao không học hành đàng hoàng, mà lại muốn trồng rau? Trồng rau mệt lắm, người trẻ các người sợ là không kiên trì được lâu đâu, đến lúc đó xây xong nhà kính lại không dùng đến thì lãng phí tiền rồi!”

“Chúng con là làm chuyện không đúng, nhưng may là còn trẻ có cơ hội làm chút chuyện khác, trước đây ở đất nhà đã trồng rau được một khoảng thời gian rồi, nhưng mà về sau thời tiết trở lạnh rồi có rất nhiều rau không thể trồng được, nếu có nhà kính ôn hòa thì một năm bốn mua đều có thể có rau củ tươi ngon để ăn, lợi nhuận có thể tăng thêm.” Hứa Linh thấy ông Trương có chút lay động, lại mở miệng nói tiếp: “Chúng con không phải là làm trò chơi, gia đình cũng không có điều kiện để tụi con lãng phí. Ông cũng nhìn thấy tình trạng của chị con rồi, trong nhà bởi vì tụi con là con gái cũng không yêu thích gì, con muốn kiếm nhiều tiền chút, lưng có thể thẳng một chút, không cần dựa dẫm vào bất kỳ người nào.” Hứa Linh nói rõ làm lay chuyển tình cảm trước, sau nói lý.

“Con đứa trẻ này đúng là có chí khí, không giống hai đứa con trai không hữu dụng của ta, bỏ đi, dù sao ta bây giờ cũng rảnh đang không có gì làm ra ngoài dạo chơi cũng không sao, vậy đi ta chuẩn bị chuẩn bị sáng ngày mai ta tự mình đi qua là được.” Triệu Đại Sơn đồng ý rồi.

Hứa Linh và Đoạn Phi Phàm vội luân phiên cảm ơn, để lại địa chỉ rồi cáo từ rời đi.

“Yo! Không ngờ tới cô có văn có võ a! Nói mấy câu đã thuyết phục được ông Triệu rồi, không đơn giản nha!” Ra khỏi Triệu gi Đoạn Phi Phàm trêu chọc Hứa Linh.

“Đúng a! Vì vậy cần anh có tác dụng gì đây?” Hứa Linh nhẹ nhàng đáp lại một câu.

“Tôi sao không có tác dụng? Đại tỷ là tôi đưa cô đến đó được không? Trời nóng như vậy là tôi đặc biệt làm tài xế cho cô, còn không biết cảm kích. Hừ! Sớm biết vậy tôi ở nhà ngủ nướng rồi!” Đoạn Phi Phàm vừa nghe thì không vui.

“Oh, vậy cảm ơn nha! Được rồi nhanh trở về thôi, Điềm Điềm chắc là tỉnh dậy rồi.” Hứa Linh vỗ vỗ lưng Đoạn Phi Phàm để anh nhanh chóng về nhà, nếu mà Điềm Điềm dậy rồi không thấy cô không biết khóc thành dạng gì rồi.

Đoạn Phi Phàm nghe rồi cũng không ra vẻ nữa, tăng ga nhanh chóng chạy về nhà,tiểu tổ tông đó bây giờ tính khí không nhỏ, không dám chọc a!

Vội nhanh nhanh chạy về đến nhà, không nghe thấy tiếng khóc, hai người không nhịn được đồng thời thả lỏng một hơi, xem ra là chưa tỉnh dậy. Vậy mới bình tĩnh đi rửa mặt rồi vào nhà xem sao.

Nào nghĩ đến vào phòng thấy Tiểu Điềm Điềm đang chơi búp bê với chị nhỏ kia, vui đến cười ha ha không ngừng, thấy Hứa Linh đi vào cũng không phản ứng gì.

Hứa Yên thấy hai người trở về vội đứng dậy hỏi: “Còn chưa ăn cơm đúng không? Chị đi giúp hai đứa mang cơm, em trông Tiểu Phương và Điềm Điềm chút.”

Được một lúc thì mang ra một đĩa to sủi cảo và một chén giấm, “Nhanh ăn đi, cái này là sáng sớm chị mới gói sủi cảo trứng gà với hẹ, còn nóng đó!”

“Chị, mấy chị ăn chưa?” Hứa Linh nhận lấy đũa hỏi.

“Chị với bà nội, Tiểu Phương đều đã ăn rồi, cái này là đặc biệt giữ lại cho hai đứa. Điềm Điềm cũng uống sữa rồi, nó mới tỉnh dậy không thấy em khóc lớn một hồi, vẫn là Tiểu Phương lấy búp bê ra đùa nên không khóc nữa. Đứa nhỏ này có phải là yếu ớt một chút không, làm sao có thể làm ầm ĩ như vậy?” Hứa yên vừa múc cho hai người canh sủi cảo vừa nói.



“Thời gian trước con bé bị bệnh, tụi em khi đó mỗi ngày đều phải bế, cho nên dạo này tính khí có chút lớn, không sao, trẻ con không phải đều như vậy sao?” Đoạn Phi Phàm vừa ăn vừa giải thích.

“Nào, Điềm Điềm chúng ta đến bay cao cao nào!” Đoạn Phi Phàm hai ba miếng ăn hết cơm, nâng ĐIềm Điềm tung lên rồi lại tiếp lấy, ĐIềm Điềm vui đến mức cười khà khà như vịt con, vừa cười còn vừa nắm tóc Đoạn Phi Phàm, nhìn thấy bộ dạng đau nhe răng trợn mắt của Đoạn Phi Phàm càng vui hơn.

“Chậm chút, đừng để nó rớt xuống a!” Hứa Linh nhìn hai người chơi vui thành một nhóm như vậy dặn dò.

“Em xem Đoạn Phi Phàm thích Điềm Điềm biết bao nhiêu a, anh rể em chỉ ôm qua Tiểu Phương một lần, Tiểu Phương tiểu lên cả người anh ta, từ đó thì cũng không bế qua nữa, như không có đứa con gái này vậy. Haizz!” Hứa Yên nhìn Tiểu Phương giương mắt nhìn Đoạn Phi Phàm và Điềm Điềm bay cao cao, trong mắt chứa đựng sự ghen tị, cảm thán mà than thở nói.

Đoạn Phi Phàm cũng nhìn ra ánh mắt của Tiểu Phương, cuối người ôm lấy con bé vào lòng, đồng thời ôm hai đứa nó cùng xoay vòng tròn, mới bắt đầu Tiểu Phương căng thẳng không thôi, qua được một lúc cũng vui vẻ cười hề hề.

“Chị, nếu chị tức không bỏ qua được thì em cùng với chị đi kiện hắn ta, hai người thuộc về hôn nhân thực sự, hắn ta lại kết hôn là phạm phải tội trùng hôn.” Hứa Linh thấy tinh thần Hứa Yên sa sút đặc biệt khuyên bảo cô.

“Kiện gì a? Chị giờ một đồng tiền cũng không có làm gì có tiền thuê luật sư a? Với lại kiện rồi thì có thể làm được gì?” Hứa Yên nghe rồi trực tiếp lắc đầu.

“Vậy thì chị đừng nghĩ đến tên tệ bạc đó nữa, có người ba như vậy còn không bằng không có thì hơn? Sau này em và chị cùng nhau nuôi lớn Tiểu Phương, không có tiền không cần sợ chúng ta có thể từ từ kiếm, ngày tháng rồi cũng sẽ tốt lên thôi!” Hứa Linh cũng không cưỡng ép Hứa Yên nhất định phải đi kiện Phùng Tiểu Cương, cho dù thắng kiện cũng nhiều nhất đền mấy đồng tiền, thời gian ba năm đó của Hứa Yên làm sao thì cũng không quay trở về nữa rồi.

“Được rồi, đừng ồn nữa! Không chê nóng sao? Ăn xong cơm rồi thì đi chỗ Triệu Phi đó mượn xe điện ba bánh về, chúng ta cùng nhau lên trấn mua một số đồ dùng hằng ngày cho chị với Tiểu Phương.” Hứa Linh đứng dậy đón lấy Điềm Điềm nóng đến cả đầu đều là mồ hôi, đẩy đẩy vai Đoạn Phi Phàm để anh nhanh chóng đi.

Được rồi, xem ra mệnh tôi là một tài xế.

Đặt Điềm Điềm vào xe đẩy của siêu thị, mắt của con bé sắp không đủ dùng rồi, nhìn đây, nhìn kia, miệng cứ phát ra tiếng “a a ô ô”, cũng không biết đang nói gì.

Tiểu Phương nắm tay Hứa Yên cũng biểu cảm một mặt hiếu kì, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Hứa Linh mua cho Tiểu Phương và Điềm Điềm bộ đồ thoải mái thấm hút mồ hôi, cũng mua cho Hứa Yên và bà nội bộ đồ, ngoài ra còn mua cho Hứa Yên và Tiểu Phương mấy đồ dùng hằng ngày, còn mua mấy lọ mỹ phẩm cho Hứa Yên.

“Hứa Linh a, em không cần mua cho chị nhiều đồ như vậy, mấy này tốn không ít tiền đó! Chị không dùng được nhiều mỹ phẩm như vậy đâu, hai năm này chị cái gì cũng không dùng cứ qua như vậy rồi. Chị làm Chị mà lại tiêu tiền của em làm chị làm sao làm người đây!” Hứa Yên nhìn Hứa Linh bỏ từng bộ từng món đồ vào trong xe đây đau lòng kéo tay cô lại không cho mua nữa.

“Chị, chúng ta còn phải phân chia rõ ràng vậy sao? Chị năm nay mới 21 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất nên trang điểm đẹp lên, tiền kiếm được không phải là dùng để tiêu sao? Yên tâm, rau nhà chúng ta bán đi là có tiền rồi!”

“Có tiền cũng không thể tiêu như vậy, muốn mua thì mua cho em một ít đi, em dạo này đen đi không ít rồi.” Hứa Yên đem đống đồ đó đẩy cho Hứa Linh.

“Phải không? Đoạn Phi Phàm tôi đen rồi hả?” Hứa Linh căng thẳng hỏi Đoạn Phi Phàm.

“Ha ha!” Đoạn Phi Phàm tùy ý trả lời.

“Vậy không được, phải mua tuýt kem chống nắng sung.” Nói nhỏ rồi đi đến lấy kem chống nắng.



Mọi người xách một giỏ đầy đi ăn một bữa thịnh soạn rồi phòng ai người đó về nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng mai dậy làm việc.

Ngày hôm sau trời vừa sáng Hứa Yên đã dậy rồi, nhân lúc trời còn lạnh nhanh chóng đi nấu nước, nhào bột làm mì.

Khi Hứa Linh dậy phát hiện Hứa Yên đã nấu xong cơm rồi, mì cuộn, rau cải xào, trứng xào cà chua, còn có một đĩa dưa chuột trộn.

“Chị, chị không cần dậy sớm nhưa vậy, bữa sáng tùy tiện nấu mì là được, làm nhiều rau như vậy nóng biết bao nhiêu a!” Hứa Lình nhìn áo ướt đẫm của Hứa Yên đau lòng nói.

“Không sao, chị làm quen rồi! với lại tụi em phải làm việc buổi sáng mà, mì không no được. Điềm Điềm dậy chưa? Chị pha sữa cho nó nha?” Hứa Yên lau mặt muốn đi pha sữa cho Điềm Điềm.

“Chị, không cận vội đâu, đợi lát nó dậy em pha cho nó là được, chị nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Hứa Linh kéo Hứa Yên lại để cô ngồi xuống ăn cơm.

Đoạn Phi Phàm cũng đúng lúc đón Triệu Đại Sơn trở về, thấy một bàn rau Triệu Đại Sơn chỉ ăn mỗi cái màn thầu lạnh không khách khí với họ lấy chén ngồi xuống bắt đầu ăn mì.

Húp hùn hụt bát mì vào bụng, ông sờ sờ bụng nói: “Lâu lắm rồi chưa được ăn qua bữa cơm no như vậy! Chúng ta như vầy được không? Ta không cần tiền, các người một ngày lo cho ta ba bữa cơm, như thế nào?”

Ăn xong cơm hai người dẫn Triệu Đại Sơn đi xem ruộng, Triệu Đại Sơn đeo balo đi một vòng, nhìn hai người họ, “Nhìn cách các người tùy tiện trồng rau, mấy rau này vậy mà sống tiếp được, còn phát triển không tồi thật là kỳ lạ!”

Tiếp sau đây là thời gian phê bình, nói cái giá không đúng, phương pháp trông trọt đều không đúng, thứ tự bón phân cũng không đúng, tổng kết chính là đâu cũng không đúng.

Hai người cũng không phản kháng gì, đối với trồng trọt bọn họ đều là ngoài ngành, toàn bộ đều nghe Triệu Đại Sơn.

“Vụ này trước tiên như vậy đi, đợi thu hoạch vụ này rồi, dùng chút phân bón phân chuồng dưỡng dưỡng đất, tôi lại nói cho các người làm thế nào trồng, sản lượng cao sinh trưởng tốt.” Nói rồi đi đến đất phía bắc bên núi kia.

“Đất này lại khá lớn a, hướng nhà kính tốt nhất là nam bắc, nhà kính rộng năm mét, dài ba mươi đến năm mươi mét, cao không quá hai mét, nếu mà xây hai cái thì khoảng cách hai bên phải hơn một mét rưỡi, đầu cách bốn đến năm mét. Đúng rồi mấy đứa có bao nhiêu tiền vốn? Thân trúc và gỗ xây dựng thì giá thành rẻ, thời gian cũng ngắn, thời tiết có gió lớn tuyết lớn sợ bị đè, mỗi năm phải sửa chữa. Dùng ống thép để xây thì độ bền cao, chịu được gió tuyết cũng tốt nhưng mà giá cả thì cũng cao không ít.” Triệu Đại Sơn nói hai ưu nhược điểm của hai loại nhà kính để hai người dựa theo tiền vốn quyết định chọn loại nào.

Biết là ống thép tốt, nhưng tiền vốn của họ thật sự đang kẹt, nên trước tiên xây hai cái bằng thân trúc, đợi tiền vốn trong tay đủ rồi lại xây ống thép.

Tiếp theo là chuẩn bị vật liệu, Triệu Đại Sơn đích thân dẫn bọn họ đi chọn tre xanh, màng bọc nhà kính, cỏ nhân tạo, quạt cỏ, lưới che nắng, dây chuyền cáp, dây thép.

Triệu Đại Sơn với người bán vật liệu rất thân, lấy giá cũng rất thấp, còn gọi họ phân biệt loại màng bọc nào tốt, như loại đa công năng dùng lâu bền, chính là so với loại màng nhựa phổ thông dùng được lâu và bền hơn, mà còn không dễ rơi vãi, hiệu quả che phủ tốt, chi phí thấp. Chọn xong vật liệu còn để người ta dùng xe giao trực tiếp đến đầu ruộng.

Rau củ loại cây phải xây gần sau vách nhà kính, độ rộng vách ngăn không quá 50cm, còn phải thiết kế lỗ thống gió chuyện dụng, làm xong vách ngăn thì phải tiến hành làm giá vòng cung, còn phải tiến hành chôn nhựa sâu hai bên nhà kính. Tiếp đó là lắp cửa, làm mấy việc vặt cho lều vòm nhỏ.

Tôn Tiểu Hải cũng qua phụ giúp, có khi đám Triệu Phi không bận giao rau cũng qua giúp một tay, cuối cùng dưới sự nổ lực phối hợp của mọi người đã xây được cái nhà kính đầu tiên.

Làm xong Hứa Linh vừa soi gương, trời ơi! Đứa vừa đen vừa xấu này là ai? Có thể khiếu nại nhà máy xịt chống nắng không, căn bản là không có hiệu quả chống nắng mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »