Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 16: Hứa Linh Ra Sức Đánh Đàn Ông Nɠɵạı ŧìиɧ

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện được đăng chính thức trên trang truyenhdt.com)

Khi Hứa Yên 19 tuổi bụng lớn vào cửa Phùng gia, quen biết với Phùng Tiểu Cương lớn hơn hai tuổi khi đi làm ở nhà máy dệp trên trấn, qua lại không bao lâu thì phát hiện có thai, làm một bàn rượu trong thôn xem như qua cửa rồi.

Hứa Yên mang thai không cách nào đi làm nữa, chỉ có thể ở nhà làm mấy việc nhà, trong thai kỳ một nhà mẹ chồng đối với cô không tồi, nhưng sau khi sinh ra một bé gái, đối đãi với Hứa Linh trực tiếp bị giảm xuống, mẹ chồng cũng không giúp chăm, còn bắt cô phụ trách ăn uống của già trẻ trong nhà, giặt quần áo của cả nhà, mệt đến lưng không thẳng nổi.

Phùng Tiểu Cương không chỉ không thấy mặt, còn cùng với một cô gái cùng chuyền dây dưa không minh bạch, vậy mà còn để cô gái nhà người ta có bầu, Phùng Tiểu Cương muốn đá Hứa Yên và kết hôn với cô gái đó.

Về nhà nói chuyện ly hôn với Hứa Yên, Hứa Yên lập tức ngốc luôn, không ngờ tôi làm bảo mẫu miễn phí hầu hạ cho một nhà lớn nhỏ các người hai năm, bây giờ nói không cần là không cần nữa? Lập tức sụp đổ, lớn tiếng mắng Phùng Tiểu Cương không ra cái hạng gì, nói gì cũng không đồng ý chuyện ly hôn.

Khi Hứa Linh bọn họ đến nơi thì Phùng gia đang hỗn loạn cả lên, Hứa Yên đang đánh nhau với Phùng Tiểu Cương, bên cạnh còn có một nam một nữ đang can ngăn, trong góc có cô gái khóc nước mắt đầy mặt không ai quan tâm.

Điềm Điềm thấy bộ dạng đó miệng nhỏ vênh lên dọa đến cũng muốn khóc, Hứa Linh chỉ có thể đưa nó cho Đoạn Phi Phàm bế đứng ngoài cửa, còn bản thân thì đi vào.

Vừa lên không nói gì chỉ một chân đá vào đầu gối Phùng Tiểu Cương, “đùng” một tiếng Phùng Tiểu Cương quỳ ngay trước mặt Hứa Yên, ba người đều bị cái quỳ này của anh ta làm cho kinh hãi, đều dừng lại động tác trên tay quay đầu nhìn.

“Chết tiệt, đứa nào đá tao? Đau chết tao rồi!” Phùng Tiểu Cương ôm chân đau cứ nhe răng trợn mắt liên tục la hét.

“Hứa Linh? Em làm sao tới đây rồi?” Hứa Yên tóc tai bù xù khóe mắt bầm tím, khóe miệng còn đang chảy máu nhìn Hứa Linh đến, vội kéo cô đến bên mình hỏi.

“Chị, ai đánh chị đây?” Hứa Linh không trả lời chỉ nhìn vết thương của Hứa Yên hỏi.

“Chị không sao, em đến làm gì? Có phải xảy ra chuyện gì không? Nếu không có gì thì nhanh trở về đi, chị ở đây còn có chút chuyện, đợi chị có thời gian rồi đi thăm em nha!” Hứa Yên chỉ có một ý nghĩ để Hứa Linh đừng dây vào chuyện này, nhanh chóng trở về.

“Chính mày đá tao đúng không? Cô được lắm Hứa Yên còn tìm trợ thủ a? Nếu đã đến rồi thì đừng hòng ra khỏi đây, còn dám đá tao? Coi tao làm sao xử lý hai người các người?” Phùng Tiểu Cương không làm nữa, giãy giụa đứng dậy muốn đánh Hứa Linh.

Hứa Yên nhìn Phùng Tiểu Cương vung nắm đấm với Hứa Linh vội kéo cô ra sau mình để bảo vệ, dùng người mình chặn lại không để Phùng Tiểu Cương đánh Hứa Linh.

Hứa Linh chuyển người từ sau lưng Hứa Yên đến trước mặt Phùng Tiểu Cương, một quyền đấm vào bụng hắn, Phùng Tiểu Cương lập tức lăn ra đất.

“Hắn, hắn không sao chứ?” Hứa Yên nhìn Phùng Tiểu Cương ngã xuống lo lắng hỏi.

“Không sao, không chết được! Chị, chị nhanh đi xem xem đứa nhỏ đi.” Hứa Linh ra tay có chừng mực, để Hứa Yên đi xem đứa nhỏ đáng thương.

“Con trai! Con trai! Con sao rồi? Không sao chứ?” Phùng mẫu hoảng hốt đi đỡ Phùng Tiểu Cương đang nằm trên đất dậy.

“Ôi hô hô, đau qua a! Đau chết tôi rồi!” Phùng Tiểu Cương la lối nửa ngày mới được mẹ hắn đỡ dậy, cong người ôm bụng như con tôm bị đã chính vậy, ngồi liệt trên ghế.

Hứa Yên vội ôm đứa nhỏ đang ngồi khóc không kịp hít thở vào lòng dỗ. Như không nhận thức được hỏi Hứa Linh: “Sao em lại trở nên lợi hại thế?”



Hứa Linh lấy lý do đối phó với bà Đoạn ứng phó lại Hứa Yên, nhưng Hứa Yên rõ ràng không tin, chẳng qua trong mắt không còn truy cứu vấn đề này nữa, nên cũng không hỏi tiếp.

Mà bên kia mẹ con Phùng gia không chịu được, “Hai người chị em độc địa các người muốn đánh chết con trai tôi đúng không? Ông Triệu ông ra đây phân xử đi, còn nói chúng tôi ức hϊếp Hứa Yên cô ta, ông xem cô ta cô ta như vậy chúng tôi dám ức hϊếp không?” Phùng mẫu một bên kêu gào để ông lão lúc nãy can ngăn phân xử.

Hứa Linh nhìn ông Triệu cau mày đứng một bên không nói chuyện, cũng chỉ năm mươi tuổi hơn nhìn rất cường tráng, có thể do quanh năm làm ruộng nên lưng có chút còng, sắc mặt rất đen, nhưng mà nhìn qua khuôn mặt rất hiền hòa.

Hứa Yên bế đứa nhỏ dậy nhắm mẹ chồng nói: “Em gái tôi nếu lúc nãy không trở tay thì nằm trên đất là em gái tôi kìa, một nhà các người đánh tôi cũng thôi đi, Còn muốn kéo theo em gái tôi cùng đánh? Ức hϊếp người khác cũng không có cái kiểu ức hϊếp như vậy!” Nói nói thì nước mắt chảy xuống, mặt đầy ủy khuất tố cáo nói.

“Đánh cô thì làm sao? Tôi nói cho cô biết cô còn làm loạn tôi đánh cô tiếp, thức thời thì nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi rồi cút, tôi còn nhanh chóng đón Tiểu Lệ vào cửa nữa!” Phùng Tiểu Cương rêи ɾỉ đau còn không quên đe dọa Hứa Yên.

“Tôi không đi, tôi theo anh đã bốn năm rồi, vì cái nhà này hy sinh biết bao nhiêu? Chỉ cần tôi không đi thì các người sẽ danh không chính ngôn không thuận, tôi có chết cũng không nhường cho các người, để tiện nhân đó mãi mãi làm kẻ thứ ba.” Hứa Yên tâm trạng kích động gào, dọa cho đứa nhỏ lại khóc tiếp.

“Ô ô, cô mới là kẻ thứ ba đó! Chúng ta năm đó căn bản là không có lãnh chứng nhận, pháp luật cơ bản là không chấp nhận. Tôi với Tiểu Lệ đã lãnh chứng nhận rồi, bây giờ chúng tôi mới là vợ chồng, cô mới là người thứ ba đó! Cũng không xem xem ai mới là danh không chính ngôn không thuận.” Phùng Tiểu Cương kích động đau đến la oai oán.

“Làm sao như vậy được? Tôi mới là vợ anh mà, tôi không phải kẻ thứ ba, vậy hai năm này của tôi không phải uổng phí sao?” Hứa Yên nghe thấy lời này lập tức ngã xuống đất.

Hứa Linh giữ lấy eo Hứa Yên kéo dậy, “Chị, chị đứng dậy cùng em đi về nhà! Vì đàn ông nay không đáng để đau lòng đâu!”

“Tôi không đi! Chị không đi đâu cả! Chị không hiểu trái tim con người đều là máu thịt ra, tôi móc tim móc gan ra đối đãi với một nhà các người. Các người đối với tôi như vậy sao?” Hứa Yên không cam tâm rời đi như vậy.

“Thôi tôi xin, cô ăn cô uống đều là của nhà tôi, cô lại không kiếm tiền, chỉ nấu cơm giặt đồ thì ghê gớm lắm à? Nhà tôi nuôi mẹ con cô hai ba năm nay cũng đủ lắm rồi!” Phùng mẫu trong lòng ngoài mặt chính là không ưa Hứa Yên đứa con dâu này.

“Đúng vậy, cô nhìn cô đi bộ dạng luộm thuộm như vầy, lười như cái gì, cũng không biết chỉnh trang lại, nhà các người nghèo như thế cái gì cũng không có, Tiểu Lệ người đẹp như vậy trong nhà còn vận chuyển khô, so với nhà cô hơn nhiều rồi!” Phùng Tiểu Cương tiếp đυ.c đâm chọc vào Hứa Yên.

Thấy Hứa Yên còn muốn nói chuyện, Hứa Linh ngắt, “Chị, nghe em đi, chúng ta rời khoit cái tên bạc tình này, cùng em về nhà. Dây dưa với loại người này chính là lãng phí thời gian, không đáng.”

Nói rồi không đợi Hứa Yên trả lời thì nhìn Phùng Tiểu Cương đi tới, “Là mày đánh chị tao? Đánh mấy lần?” đứng gần trên cao nhìn Phùng Tiểu Cương hỏi.

“Không có đánh mấy lần! cô ta không nghe lời tôi còn không được đánh à?” Còn chưa nói xong “pa” một cái tát đánh lên mặt hắn.

Hứa Linh lại cho hắn ta một bạt tát, trái phải bắt đầu đánh liên tục mấy cái tát, mắt thấy mặt Phùng Tiểu Cương sưng lên.

“Cô làm gì! Làm gì mà lại đánh con trai tôi? Cô…” Phùng mẫu mới đầu không phản ứng kịp, đợi phản ứng lại thì Hứa Linh cũng đã đánh xong, nhìn cái mặt sưng phòng của Phùng Tiểu Cương vung tay muốn đánh Hứa Linh.

Hứa Linh một tay bắt lấy tay à ta, “Tôi không đánh người già, bà đừng hòng đánh tôi?” dùng lực nắm tay bà ta hất.

Xoay người lại cho một đấm vào khóe mắt Phùng Tiểu Cương, chỉ thấy Phùng Tiểu Cương mắt xoay vòng tròn chớp chớp rồi chuyển sang màu xanh, Phùng Tiểu Cương nhất thời đau đến kêu không lên tiếng, vừa đảo mắt thì choáng váng đi.

Phùng mẫu nhìn con trai choáng váng vội qua nhìn con, còn hét lớn gϊếŧ người rồi!



Hứa Linh mặc kệ bà ta, chỉ là đi đến Hứa Yên một mặt ngốc để cô đi dọn đồ theo mình về nhà.

Hứa Yên lắc lắc đầu, “Chị không có chỗ để đi. Ba mẹ chúng ta không có nhà, bà nội căn bản là không thích chúng ta, chị không có nơi đi!”

“Chị, mấy ngày đó cho đi đi. Chị nhanh đi dọn dẹp đồ đạc đi! Đi theo em về Đoạn gia, nhanh lên, em đợi chị cùng đi về!” Hứa Linh dể Hứa Yên dọn dẹp đồ đi theo mình trở về.

Hứa Yên thật sự không cố chấp qua Hứa Yên, chỉ tùy ý dọn mấy bộ quần áo, nghĩ trước ra ngoài vài ngày cũng tốt.

“Các người không thể đi! Đánh con trai tôi thành ra như vậy đâu thể đi dễ dàng vậy được?” Phùng mẫu không để hai người rời đi.

“Hắn ta không chết được, đó không phải tỉnh rồi sao? Không cho chúng tôi đi đúng không, vậy tôi đánh thêm mấy cái nữa.” Nói rồi xắn ống tay nhìn Phùng Tiểu Cương đi đến.

Phùng Tiểu Cương giả vờ chóng mặt bị dọa đến khóc, “Mẹ, nhanh để bọn họ đi, nhanh lên!” lại đánh thêm nữa hắn thật không trụ nỗi nữa.

Hứa Linh kéo Hứa Yên không cam tâm tình nguyện ra ngoài, đi mấy bước lại xoay người.

“Cô, cô còn muốn làm gì?” Phùng Tiểu Cương thấy Hứa Linh đi rồi lại quay lại căng thẳng hỏi.

“Ông Triệu, con tên Hứa Yên ở thôn Thủy Nguyệt, tụi con hôm nay tới là muốn nhờ ông dạy chúng con xây nhà kính kìa! Nhưng không nghĩ tới gặp phải chuyện này, con đưa chị về nhà trước, ngày mai lại đến tìm ông học được không?” Hứa Linh hỏi Triệu Đại Sơn.

Triệu Đại Sơn không nghĩ tới Hứa Linh quay lại tìm mình, vội đến không kịp ứng tiếp.

Đoạn Phi Phàm thấy Hứa Linh dẫn Hứa Yên đi ra, cũng không hỏi nhiều chỉ chào hỏi rồi để họ lên xe về nhà.

Một chiếc xe moto ngồi ba người lớn với hai đứa nhỏ, Đoạn Phi Phàm một đường đi cẩn thận chạy cuối cùng cũng về đến nhà.

“Hứa Linh a, mẹ chồng em có đồng ý chị ở nhà em không?” Trước khi vào nhà Hứa Yên không yên tâm kéo Hứa Linh lại hỏi.

“Bà ta không ở đây, ra ngoài làm công rồi, trong nhà còn có bà Đoạn.”

“Vậy bà nội em không đồng ý thì sao? Còn có Đoạn Phi Phàm có thể đồng ý không?”

“A! Em đồng ý a, chị nhanh vào nhà đi!” Đoạn Phi Phàm đi đằng trước nói chuyện với Điềm Điềm nghe được tên mình thì đáp.

“Chị, chị cứ yên tâm ở đây đi, không có chuyện gì cả, cứ xem như nhà mình vậy a!” Hứa Linh an ủi Hứa Yên.

Bà Đoạn nghe rồi nhớ đến đứa con gái đáng thương kia của mình, lúc đó nếu như Hứa Yên đánh tên Vương Đại Sơn kia một trận, rồi đưa con bé bề thì con bé sẽ không chết.

“Đứa bé ngoan, cứ yên yên ổn ổn ở lại đi, xem như nhà mình a!” Bà Đoạn ôn hòa nói với Hứa Yên.

Đem phòng của Vương Thúy Hồng và Đoạn Gia Vựng dọn dẹp, thay cái chăn giường đơn sạch sẽ, an ủi hai mẹ con Hứa Yên.
« Chương TrướcChương Tiếp »