Chương 14: Đồng Hành Là Món Quà Tuyệt Nhất

**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện được đăng chính thức trên trang truyenhdt.com)

Bệnh xong Điềm Điềm trở nên thích khóc hơn so với trước, cũng càng dính người hơn. Chỉ cần trong phạm vi nhìn của con bé nếu không thấy Hứa Linh thì bắt đầu khóc quấy, cả người thiếu cảm giác an toàn cực độ.

Hứa Linh chỉ có thể ở cùng với con bé, cũng trong thời điểm này phát hiện Điềm Điềm đã mọc sáu cái răng rồi, mà còn biết nói “a ya a ya”, còn biết vỗ tay, có đồ gì trong tay còn biết đút vào miệng cho Hứa Linh.

Mà những chuyện này đều là Hứa Linh dạy, cô bận trồng rau kiếm tiền, bận khai hoang trồng cây, muốn nhanh chóng kiếm càng nhiều tiền để cung cấp cho đứa nhỏ môi trường sống tốt hơn, mà lơ là đi sự trưởng thành của nó. Thật ra trong thời điểm này đứa nhỏ cần nhất không phải điều kiện tốt gì cả, cần nhất là đồng hành của mẹ.

Hứa Linh khoác lát rằng mạnh hơn nguyên chủ, nhưng khi đứa nhỏ bị bệnh cô mới phát hiện bản thân chỉ xem Điềm Điềm là đối tượng nhiệm vụ mà chăm sóc, không đánh mắng, không bỏ đói đứa nhỏ, tâm tình tốt thì chơi đùa một chút, khi mệt thì không muốn quản nữa.

Nhưng đối với đứa nhỏ mà nói bản thân là cả thế giới của nó, là điểm tựa duy nhất.

Như vậy Hứa Linh mới ý thức được sai lầm của bản thân, sau này phải càng ở cùng đứa nhỏ, nói cho cùng tiền có thể từ từ kiếm, thời thơ ấu của đứa nhỏ sẽ không trở lại nữa.

Hứa Linh nói với Đoạn Phi Phàm về suy nghĩ của mình, nếu việc chuyển nhượng đất đang gặp khó khăn, vậy bọn họ không cần vội mở rộng, trước tiên xây nhà kính ở ruộng nhà mình, khai hoang có thể từ từ làm, trước tiên sắp xếp xong trên ruộng sau đó trồng dưa hấu trong năm có thể thu lợi nhuận, dâu tây, cây cherry, nho, đợi Điềm Điềm đi học rồi bọn họ cũng có thể tích được ít tiền tích góp, có thể khai phát núi nhỏ, xây cái nông trường.



Đoạn Phi Phàm không có ý kiến gì, tán thành đề nghị của Hứa Linh, giai đoạn hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất chính là Điềm Điềm, anh có thể làm nhiều một chút, để Hứa Linh có nhiều thời gian ở cùng với Điềm Điềm.

Hứa Linh hiện tại cảm thấy rất may mắn vì Đoạn Phi Phàm cùng mình xuyên đến đây, nếu như là Tiểu Đoạn Phi Phàm ban đầu, e rằng bản thân sớm đã ly hôn với hắn rồi, còn phải tự mình chăm sóc Điềm Điềm, sợ rằng hiện tại không có thuận lợi như vậy.

“Vậy mấy người giành làm ăn với chúng ta phải làm sao? Cứ cho qua vậy à?” Nghe Hứa Linh nói cả nửa ngày cũng không nhắc đến thu phục đám người đó, Đoạn Phi Phàm nhịn không được hỏi.

“Anh nói Trương Kiến Quân và Triệu Phi bọn họ? Tuy là thủ đoạn có chút bỉ ổi, nhưng so với trước đây không làm gì chỉ biết chơi game tốt hơn nhiều rồi.” Hứa Linh không nghĩ đến bọn họ, nếu đã không khôi phục lại ban đầu cả ngày chỉ biết chơi game, cũng xem như có tiến bộ.

“Cô vậy mà còn khen bọn họ, cứ tiếp tục như vậy chuyện làm ăn của chúng ta đều bị dành hết!”Đoạn Phi Phàm lo lắng la lên.

Điềm Điềm đang cuối đầu gặm đầu vịt con nghe thấy tiếng hét lớn của Đoạn Phi Phàm, dọa cho đầu con vịt từ trong miệng kêu “cạp” một tiếng rồi rớt xuống, mắt nhỏ ngơ ngơ nhìn Đoạn Phi Phàm há miệng nhỏ, “oa” khóc ra, vừa khóc vừa bò đến chỗ Hứa Linh, đợi bò qua đến giang tay muốn Hứa Linh bế.

Hứa Linh ôm con dậy, xoa xoa đầu, nhìn Đoạn Phi Phàm phàn nàn nói: “Anh kích động cái gì? Anh nói mục đích chúng ta trồng rau là cái gì? Chỉ vì kiếm tiền sao? Chúng ta tới là để hoàn thành nhiệm vụ, kiếm thêm nhiều tiền còn có tác dụng gì? Chuyện quan trọng chúng ta phải làm là nhiệm vụ dẫn dắt người dân làm giàu, mà bây giờ có người chủ động thu rau bán rau, chúng ta không nên vui mừng sao? Càng có nhiều người ra ngoài bán, càng có thể kiếm được nhiều tiền, mới có thể khích lệ nông dân tích cực trồng rau, có thể làm cho những người trẻ bên ngoài trở về, bởi vì ở nhà cũng có thể kiếm được không ít tiền.”

“Vậy cũng không thể đào góc tường nhà người khác a?” Đoạn Phi Phàm vẫn là không cam tâm, nghĩ khi đó vì tranh dành mấy ông chủ đó, anh nói không ít lời hay, phí bao nhiêu sức lực.