Chương 10: Thiên tài công nghệ (10)

Tang Cửu Trì đại sát tứ phương, vui sướиɠ rời đi.

Khi cậu đi ra sân thi đấu, nhóm tài xế sớm đã chờ lâu ngày. Mà ở chính giữa chiếc xe bên cạnh còn có bóng người mờ nhạt tưởng chừng không phải người.

“Anh như thế nào đã trở lại? Không phải có hội nghị ở nước ngoài sao?” Tang Cửu Trì đi đến trước mặt nam nhân ngửa đầu nhìn khuôn mặt tinh tế đoan trang đối phương.

Nam nhân tới vội vàng, thoạt nhìn có chút phong trần mệt mỏi, nhưng như cũ vẫn không che giấu được thân tây trang mạnh mẽ.

Mang Lạc Lâm cũng không nói thêm cái gì, “Hội nghị hủy bỏ, không có gì sự tình tôi liền trở về, em hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tồi.”

Tang Cửu Trì tươi cười nhiễm khóe mắt, “Nhìn thấy anh, tâm tình càng tốt.”

Ngay sau đó, tang Cửu Trì từ túi ngực chính mình lấy ra đóa tường vi màu lam kiều diễm ướŧ áŧ thần bí , cắm vào túi áo màu đen trên trong Mang Lạc lâm, “Đi thôi.”

Mang Lạc Lâm bỗng nhiên ngẩn ra, chờ phục hồi tinh thần lại khi mới phát hiện Tang Cửu Trì đã chui vào hàng phía sau xe, cũng ở bên trong hướng tới anh vẫy tay.

Mang Lạc Lâm cúi đầu nhìn lam tường vi vừa rồi còn ở trên người thanh niên tuấn mỹ, liều mạng áp xuống cảm giác kinh hoàng trái tim mang lại.

Ý nghĩa của lam tường vi, thần bí, mộng ảo mỹ lệ, tựa như thanh niên tuấn mỹ giống nhau.

Cách nơi này không xa, tụ tập rất nhiều người.

Ở dưới đèn flash lập loè, Mang Lạc Lâm chân thon dài bước vào ghế sau, chiếc xe ngay sau đó ở trước mắt bao người nghênh ngang mà đi.

Bên trong xe, Mang Lạc Lâm ngồi đến đoan chính.

Tang Cửu Trì liếc nhìn người bên cạnh, nguyên bản ô tô còn rộng giờ phút này lại có vẻ có chút chật chội.

Bên tai có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở phập phồng nhẹ nhàng chậm chạp của thanh niên, ngẫu nhiên còn có thể nghe hương bạc hà như có như không đến từ trên người cậu.

Mang Lạc Lâm ngồi nghiêm chỉnh, hai tay gắt gao nắm chặt đặt ở trên đùi.

Mang Lạc Lâm không dám nhìn Tang Cửu Trì, Tang Cửu Trì lại không kiêng nể gì mà đánh giá Mang Lạc Lâm.

Nam nhân từ trên xuống dưới tản ra dã tính mị lực, một góc cạnh rõ ràng trên gương mặt tuấn dật phi phàm. Che giấu ở phía dưới tây trang chính là cơ bắp mạnh mẽ, đặc biệt là vùng hông.

Tang Cửu Trì ánh mắt da^ʍ tà đánh giá Mang Lạc Lâm từ khuôn mặt cho đến phía dưới, đôi mắt thâm thuý, mũi cao thẳng, cuối cùng dừng ở trên môi anh.

Mang Lạc Lâm môi so với cậu hơi sâu một ít, gãi đúng chỗ ngứa mà phác họa ra độ cung gợi cảm.

Tang Cửu Trì đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, theo bản năng lăn lộn yết hầu, dựa vào bản năng đến gần Mang Lạc Lâm.

Bên môi đột nhiên có hơi thở ấm áp làm Mang Lạc Lâm bỗng nhiên cứng đờ, tiếp theo anh liền nghe được một đạo âm thanh cực nhỏ ở bên tai mình.

Thanh âm ái muội triền miên, giống như tiếng ca hải yêu Siren giấu kín dưới biển sâu, dụ hoặc lui tới người đi đường.

Cậu nói: “Đem miệng mở ra.”

Mang Lạc Lâm do dự một giây, nghe lời mà mở miệng.

Trong nháy mắt, hơi thở thanh niên mềm mại nóng cháy tức khắc lấp đầy anh, bên trong xe nhiệt độ không khí đột nhiên lên cao, hồng nhạt dính nhớp sương mù không biết từ chỗ nào mờ mịt khắp khu vực.

Ngón tay thanh niên trắng nõn mảnh dài xẹt qua gương mặt anh, cậu đầu ngón tay thực mềm, mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo. Nhưng một loại nóng cháy nổ tung không rõ lại theo đầu ngón tay.

Đầu ngón tay dạo quanh gương mặt anh, mũi, mặt, cuối cùng ngừng ở miệng.

Phanh! Phanh! Phanh!

Trái tim ở ngực đập nhanh kinh hoàng, phảng phất giây tiếp theo liền từ trong miệng của anh nhảy ra.

Mang Lạc Lâm căng chặt thân thể, một cử động cũng không dám, hắn khắc chế, tùy ý thanh niên muốn làm gì thì làm. Nhưng hắn lại như thế nào khắc chế, bản năng thân thể cũng không lừa được người.

"Nó" nóng lòng muốn thử.

Thanh niên tựa hồ cũng cảm nhận được hắn cứng đờ, bỗng nhiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó cắn khóe miệng hắn một ngụm, “Chỉ là hôn môi cứ như vậy?”

Tanh ngọt mang theo hương vị rỉ sắt tức khắc từ khóe miệng tràn ra, mà cái hương vị kia phảng phất phóng thích tín hiệu dã thú, Mang Lạc Lâm gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc khống chế không được chính mình, đảo khách thành chủ đem thanh niên chặt chẽ ôm vào trong lòng ngực.

Hơi thở hung hãn cuồng dã tức khắc bao bọc lấy thanh niên tuấn mỹ, liễm diễm không kiêng nể gì mà hôn khóe mắt.

Hồi lâu, Mang Lạc Lâm mới buông ra cậu.

Thanh niên tuấn mỹ giờ phút này gương mặt hơi hơi phiếm hồng, ngày thường sáng ngời hai đôi mắt nhiễm hơi nước, mờ mịt lộ ra vẻ mê mang cùng thất thần.

Một lát sau, cậu chưa đã thèm liếʍ liếʍ nước miếng dính ở khóe môi, dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn từ trên xuống dưới đảo qua Mang Lạc Lâm mỗi một tấc, cuối cùng như ngừng lại một chỗ.

Mang Lạc Lâm cả người cứng đờ, liền nghe được cậu nói: “Đi nhà anh hay nhà em?”

Lý trí lúc này, tại đây hết thảy tất cả đều hóa thành hư ảo.

Hơn mười phút sau, Mang Lạc Lâm đẩy cửa biệt thự.

Biệt thự thật lớn cũng không có trang hoàng dư thừa, chỉ có trắng đen hôi tam sắc cực giản dị, phong cách cộng thêm một chút cây xanh. Ở bên ngoài biệt thự còn có một mảnh cỏ thật lớn, bể bơi ở dưới ánh trăng đang phát ra xanh thẳm quang huy.

Nhưng mà Tang Cửu Trì lại không có tâm tư thưởng thức này tòa biệt thự xa hoa, hai người mới vừa vào cửa liền lăn đến trên mặt đất, ai cũng không nhường ai.

Tang Cửu Trì thực tự nhiên mà tiếp nhận vị trí chính mình, hai người đều từng là vương giả, tùy ý làm bậy mà công thành đoạt đất.

Bóng đêm, dài lâu.

Ngày hôm sau, Tang Cửu Trì thân người đau nhức tỉnh lại, Mang Lạc Lâm kéo cái sô pha lại đây, giờ phút này đối phương đang ngồi ở trên sô pha biểu tình phức tạp lại ảo não mà nhìn chính mình.

Không cần dùng sức Tang Cửu Trì có thể ngửi được mùi thuốc lá bạc hà trên người nam nhân, thấy Tang Cửu Trì tỉnh lại Mang Lạc Lâm trong ánh mắt chảy qua một tia trốn tránh không dễ phát hiện.

Nhìn Mang Lạc Lâm đáy mắt trốn tránh, Tang Cửu Trì không nhịn được mà bật cười.

Cậu từ trên giường ngồi dậy, dùng tiếng nói khàn khàn thấp giọng: “Yên tâm, mọi người đều là người trưởng thành, em không cần anh phụ trách.”

Mang Lạc Lâm tiểu tâm nhảy nhót lại cẩn thận biểu tình bỗng nhiên ngơ ngẩn, nhăn lại mi nhìn về phía Tang Cửu Trì.

Hồi lâu, hắn từ trong cổ họng bài trừ mấy chữ: “Anh là lần đầu tiên, còn có nụ hôn đầu tiên.”

Cùng mối tình đầu.

Tối hôm qua điên cuồng lúc sau hắn một đêm không ngủ, ở trong phòng tắm ước chừng nhiều giờ giặt sạch một cái rồi mới tắm, lại dùng một giờ mới yên áp xuống cuồng loạn trong lòng.

Lúc sau hắn liền nhẹ nhàng nâng đem tiểu sô pha lại đây, nhìn Tang Cửu Trì một đêm.

Đêm nay hắn suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng hai người khi nào ở cùng một chỗ, khi nào nấu cơm cho em ấy ăn, cho em ấy mua tất cả quần áo, đưa cho em ấy lễ vật, đi chỗ nào chụp ảnh cưới, đi chỗ nào kết hôn, đi chỗ nào hưởng tuần trăng mật, già rồi lúc sau đi chỗ nào cùng hưởng quãng đời còn lại……

Hắn từ bắt đầu vẫn luôn ảo tưởng tới rồi kết thúc, lòng tràn đầy vui mừng mà chờ Tang Cửu Trì tỉnh lại cùng hắn chia sẻ này hết thảy.

Lòng đã tĩnh mịch đã lâu tới nay lần đầu tiên vì một người mà mở ra, không hề giữ lại mà đem em nhốt vào trong lòng mình.

Kết quả, liền này?

KhHắông cần trách nhiệm?

Mang Lạc Lâm kéo xuống mặt, “Em không cần anh phụ trách, nhưng anh yêu cầu em phải phụ trách với anh.”

Dùng xong liền quăng hắn?

Này mẹ nó người làm việc?

Tra nam!

Tang Cửu Trì lảo đảo một cái, chăn lại rớt xuống vài phần.

Cậu thật sự không nghĩ tới Mang Lạc Lâm 27-28 tuổi thế nhưng vẫn là xử nam, tuy rằng cậu cũng là lần đầu tiên, nhưng kia không giống nhau a.

Cậu ngày đó lúc thành niên đã bị phong ấn, tưởng chừng yêu đương cùng hôn môi cũng không có cơ hội. Hiện tại cậu thật vất vả từ phong ấn đi ra, lại gặp một nam nhân hợp khẩu vị như vậy, tự nhiên là tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng Mang Lạc Lâm tuổi trẻ nhiều tiền, anh tuấn soái khí, vây quanh ở bên người anh oanh oanh yến yến hẳn là nhiều đếm không xuể, hắn thế nhưng liên tiếp cũng chưa tiếp nhận?

Tang Cửu Trì cau mày đảo qua tiểu "Mang Lạc Lâm, "nó" cường ngạnh đem cậu tối hôm qua đã tự mình cảm nhận được, kia cũng không phải có bệnh gì.

Cậu cho rằng chính mình là cao thủ tình trường, kết quả cậu ngủ cùng hòa thượng?

Thấy Tang Cửu Trì nghi ngờ nhìn qua, Mang Lạc Lâm mặt lại đen vài phần: “Anh không bệnh.”

Tang Cửu Trì thở dài, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào đầu giường mềm mại, “Em nhưng thật ra rất thích anh, tối hôm qua biểu hiện của anh em cũng thực vừa lòng. Anh cùng em yêu đương em đương nhiên rất vui lòng, nhưng anh vừa rồi không phải thực rối rắm sao? Chuyện của em anh hẳn cũng biết, em thanh danh không thế nào tốt, song phi lạm giao cái gì đều có, căn bản không xứng với anh.”

Nghe thấy Tang Cửu Trì như vậy làm thấp chính mình, mặt Mang Lạc Lâm đã hắc thành đáy nồi, “Anh trước nay không để ý quá loại chuyện này, em cần gì phải đem chính mình nói được như vậy. Anh thích chính là em hiện tại, không phải em trong quá khứ. Liền tính em trong quá khứ anh cũng nguyện ý cùng em cùng nhau đối mặt, lại nói anh nhận thức Tang Cửu Trì này cùng Tang Cửu Trì trong lời đồn hoàn toàn không giống nhau, anh không tin những sự tình là em làm. Anh rối rắm là bởi vì……”

Mang Lạc Lâm tạm dừng một chút, có chút thẹn thùng mà ho nhẹ một tiếng: “Là bởi vì anh quá không biết nặng nhẹ, đem em làm đau. Anh rối rắm suy nghĩ về sau hẳn là đem chính mình khắc chế như thế nào.”

Tang Cửu Trì thu hồi nụ cười bất cần đời, một đôi tinh mắt nghiêm túc nhìn về phía Mang Lạc Lâm, “Vậy anh muốn thế nào?”

Mang Lạc Lâm bị hỏi đến nghẹn họng, hắn khẩn trương mà dùng đôi tay xoa xoa ống quần, “Anh muốn làm người yêu.”

Tang Cửu Trì: “Người yêu? Chu Lễ Xuyên cái loại này sao? Tôi không cần.”

Hắn nhớ tới Tang Cửu Trì đã từng chịu khuất nhục ở Chu Lễ Xuyên, trong lòng tức khắc vừa lạnh.

Hắn không trách Tang Cửu Trì không muốn lại đặt tình yêu, bốn năm làm bạn đổi lấy phản bội, nếu là đổi thành hắn khả năng chỉ có hơn chứ không kém.

Tang Cửu Trì không muốn, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.

Nếu hắn không muốn cùng mình trở thành người yêu, hắn liền lại lần nữa lui trở lại phía trước quần chúng, đảm đương hậu thuẫn kiên cố nhất của Tang Cửu Trì, làm cậu rốt cuộc chịu không đến một chút thương tổn.

Trong mắt mất mát cùng khó chịu, Mang Lạc Lâm gian nan mà kéo kéo khóe miệng: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây……”

Tang Cửu Trì ngẩng đầu lên, “Bất quá em yêu cầu một vị kỵ sĩ, có thể làm bạn cùng em, vĩnh viễn sẽ không phản bội em, chẳng sợ thế giới đều vứt bỏ công kích em, hắn cũng sẽ đứng ở bên người bảo hộ em, tin tưởng em.”

Mang Lạc Lâm “Đằng” mà một chút một lần nữa tỉnh lại lên, trong mắt mất mát một đi không trở lại, giờ phút này không thấy đáy màu đen âm u đồng thời giờ phút này minh diễm lóe sáng, giống ngoài cửa sổ có ao nước màu xanh thẳm giống nhau thấu triệt.

Hắn từ trên sô pha đứng dậy đi đến trước mặt Tang Cửu Trì, nhẹ nhàng cầm tay đối phương, ở mu bàn tay đối phương thành kính lại quý trọng hôn lên: “Từ hôm nay trở đi, anh sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh em, vĩnh không phản bội.”

……

An toàn đại tái internet cả nước tổng cộng liên tục năm ngày, ngày đầu tiên sau khi kết thúc không có thời gian nghỉ ngơi lập tức liền tiến vào trận thi đấu thứ hai.

Trận đầu là cá nhân, trận thứ hai còn lại là PK.

30 tuyển thủ, căn cứ vào xếp hạng trận đầu tùy cơ tổ hợp tiến hành PK, người thắng đạt được điểm.

Trận thi đấu này tổng cộng liên tục hai ngày, mỗi người đều sẽ tiến hành năm trận thi đấu, suốt thời gian thì đấu không được tắt camera. Cuối cùng dựa theo điểm số xếp hạng tuyển ra mười năm vị tuyển thủ, tiến vào trận chung kết cuối cùng cuộc đua.

Trận thi đấu thứ hai sắp bắt đầu khi Tang Cửu Trì khoan thai tới muộn.

Từ ngày hôm qua Mang Lạc Lâm khai phô thảm đỏ liền một phát không thể vãn hồi.

Hôm nay Mang Lạc Lâm không chỉ có trải thảm đỏ, còn ở mặt trên vẩy đầy cánh hoa lam tường vi.

Mang Lạc Lâm bên trái tây trang mang đóa màu tường vi, giống như chức trách người thủ hộ từng bước một đem quốc vương của mình hộ tống vào hiện trường thi đấu.

Cũng may Mang Lạc Lâm là người cung cấp vật tư thi đấu phương, đối với hành vi càn rỡ hai người tiết mục tổ căn bản không dám nói thêm cái gì.

Có như vậy một viên kim cương còn có hậu trường chống, chỉ cần lúc sau thi đấu Tang Cửu Trì không gian lận, cậu liền đem hiện trường thi đấu xốc đối phương cũng không dám cùng cậu so tài.

Trận thi đấu thứ hai vừa lên, Tang Cữu Trì liền đυ.ng phải Tống Thanh.

A, này thật đúng là oan gia ngõ hẹp.Mỗi Lần Tính Cách Thiết Lập Đều Là Nhân Vật Phản Diện - Chương 10: Thiên tài công nghệ (10)