Ta là đại công chúa của triều đại này, Tiêu Trúc Trúc.
Người ta thích nhất là phụ hoàng, nghe nói từ khi ta sinh ra, hắn liền mang theo ta bên người, một bước cũng không rời.
Bọn họ đều hâm mộ ta, bởi vì phụ hoàng quá hung dữ, động một tí là chửi ầm lên với triều thần, ta may mắn nhìn thấy một lần, hắn mắng một lão gia gia râu tóc bạc phơ phát khóc.
Trên bút ký của mẫu phi có viết: "Phải kính già yêu trẻ."
Phụ hoàng không làm theo, không chỉ mắng người già, còn suốt ngày đày người ta đến địa phương xa xôi hẻo lánh.
Tóm lại, sau khi ta sinh ra, phụ hoàng trước sau giáo huấn không ít người, dường như mỗi năm sinh nhật ta, hắn đều làm một gia tộc rời khỏi kinh thành.
Tận đến năm ta 10 tuổi, trên mặt phụ hoàng mới nở nụ cười, vuốt đầu ta, "Trúc Trúc, phụ hoàng đang báo thù cho nương của ngươi."
Chuyện của người lớn bọn họ rất phức tạp, nhưng có một chuyện là sự thật, phụ hoàng thích mẫu phi, mỗi ngày đều ôm ta ngồi đọc bút ký trong cuốn sổ nhỏ. Mặc dù hắn cũng không thèm làm theo.
Gần đây, ta có một phu tử.
Cũng là một lão gia gia râu tóc bạc phơ, hắn luôn nghiêm trang ngồi xuống phía trước, lải nhải mà đọc sách giáo khoa cả ngày, ta không thích hắn lắm.
Thư đồng bên cạnh cũng không thích, ta liền suốt ngày lén nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau, chạy đến Ngự Thư Phòng trộm điểm tâm để ăn.
Phụ hoàng rất nhiều lần mở một mắt nhắm một mắt, lúc phu tử tìm đến cửa, túm cổ ta giấu ở dưới bàn.
Có thể nói, ta là người hiểu phụ hoàng nhất trên đời, lúc hắn nói chuyện với người khác là một bộ mặt, lúc nói chuyện với ta lại là một bộ mặt khác.
Hoàng đệ của ta cực kỳ ghen tị, đuổi theo ta hỏi bí kíp.
Ta nói đều là do nể mặt mẫu phi.
Hắn liền không nói gì nữa, yên lặng cúi đầu, vô cùng đáng thương.
Thỉnh thoảng phụ hoàng lại kiểm tra bài tập về nhà, hoàng đệ không thích đọc sách, suốt ngày bị đánh, lần nào ta cũng ngồi bên cạnh ăn điểm tâm nhìn.
Nhưng là gần đây ta cũng không thích ăn cái gì, luôn luôn thở ngắn than dài.
Phụ hoàng hỏi ta: "Trúc Trúc, ai ức hϊếp ngươi?"
Hoàng đệ vểnh tai lên nghe trộm, một lát sau thấy ta không nói lời nào bèn nói tiếp: "Nàng coi trọng tên thư đồng kia, hình như muốn hắn làm phò mã!"
Phụ hoàng nói, "Không được."
Ta giận, "Vì sao lại không được?"
Phụ hoàng không nhanh không chậm nói: "Cưới công chúa của trẫm dễ dàng như vậy sao, mơ mộng hão huyền."
Ta bĩu môi, "Ta không quan tâm ta không quan tâm, ta chỉ thích hắn thôi."
Phụ hoàng thở dài, buông bút, "Ngươi còn quá nhỏ."
Ta không phục, "Không nhỏ, ta đã 10 tuổi rồi."
Phụ hoàng hừ một tiếng, "Lúc phụ hoàng biết mẫu phi của ngươi, đã hơn 20 tuổi rồi, ngươi không nhỏ thì là gì."
Ta hét lên: "Ta không tin!"
Phụ hoàng giống như cũng không quan tâm ta có tin hay không, "Không tin thì đi hỏi mẫu phi của ngươi."
Hoàng đệ nhô cái đầu nhỏ ra, mong đợi hỏi: "Thân thể của mẫu phi khỏe rồi sao? Có thể đi tìm mẫu phi sao?"
Ta ngẩng đầu lên: "Ngu ngốc, sáng nay mẫu phi còn sai người gọi ta về ăn canh trứng mà."
Hoàng đệ đứng lên, "Ta cũng muốn đi."
"Từ từ đã." Phụ hoàng gọi chúng ta lại, khi ta cho rằng phụ hoàng muốn mắng ta không từ mà biệt, lão nhân gia hắn cũng đứng lên, "Trẫm cũng đi."
Ta và hoàng đệ càng vui vẻ, tung tăng nhảy nhót đi dưới ánh nắng mặt trời.
Trước cửa Tiểu Tước Cung trồng một cây dâu tằm lớn.
Dưới tán cây, có người chậm rãi đi ra.
Hoàng đệ vui mừng hô lên: "Mẫu phi! Viên Viên đến thăm người!"
Ta không cam lòng yếu thế, "Viên Viên, ngươi nói dối!" Nói xong cả người cũng lao về phía mẫu phi.
Ta thành công nhào vào lồ ng ngực mẫu phi, nàng ôm ta cười sảng khoái.
Viên Viên bị phụ hoàng xách cổ ném ra phía sau, "Tiểu mập mạp, đừng làm mẫu phi của ngươi mệt mỏi."
Ta cười khà khà, Viên Viên ủy khuất mà đi theo phía sau phụ hoàng.
Phụ hoàng ôm vai mẫu phi, bước vào Tiểu Tước Công, bước chân nhẹ như mây.
Viên Viên lẩm bà lẩm bẩm, "Thân thể mẫu phi không tốt, thật vất vả mới được gặp một lần, cũng bị tỷ đoạt mất, thật là phiền phức."
Ta lè lưỡi với Viên Viên, lại vỗ vỗ bả vai mẫu phi, bảo nàng thả ta xuống.
Chúng ta đều biết thân thể mẫu phi không tốt lắm, cách vài bữa lại bị ốm, nghe nói năm đó khi sinh ta, bị một đám người xấu làm hại, suýt chút nữa vứt bỏ tính mạng, phụ hoàng phải liều mạng mới cứu được người trở về, chăm sóc thật nhiều năm, mới chậm rãi khỏe lên.
Người khác đều sợ phụ hoàng, thật ra bọn họ không biết, phụ hoàng sợ mẫu phi, mẫu phi chỉ cần nhíu mày, hắn liền sợ đái ra quần.
"Trúc Trúc, tỷ phải chọn lựa cho kỹ càng, nếu hắn đối xử với tỷ giống như phụ hoàng đối xử với mẫu phi thì mới được gả, rõ chưa?” Viên Viên nghiêm trang mà dạy dỗ ta.
Cơm nóng được bưng lên bàn, cách đó không xa phụ hoàng và mẫu phi đang thì thầm to nhỏ, Viên Viên xoay đôi chân ngắn chạy vào trong nhà,
Ta nắm chặt chiếc túi thơm nho nhỏ, chắc chắn nói: "Nhất định!"
- --
(Hoàn toàn văn)