Editor: Chymteo
• • •
Vào mùa hè nóng nực, ánh nắng chói chang chiếu vào từng người đi đường, khiến bọn họ phải tăng tốc độ, không ngừng tìm kiếm những bóng đen còn sót lại trên phố, nhớ lại hồi ức tốt đẹp của chiếc điều hòa trong nhà.
Vào một ngày không thích hợp ra ngoài như vậy, chỉ nhìn thấy một bóng người lén lút xuất hiện ở góc phố, toàn thân bọc kín mít, trên mặt còn đeo một cặp kính râm và khẩu trang.
Lâm Nhuyễn bịt chặt khẩu trang trên mặt, nhìn chằm chằm vào cây cột nhấp nháy đèn của bệnh viện cách đó không xa, hàng chữ “Bệnh viện nam khoa Giang Thái” chói mắt khiến mặt cậu càng ngày càng đỏ.
Hôm qua cởϊ qυầи ra, đồ vật cậu nhìn thấy rõ ràng là “ngắn ngủn”, ảnh hưởng sâu sắc đến lòng tự trọng đàn ông của cậu, quan trọng nhất là cậu phát hiện cơ thể này… dường như không cửng được.
Cậu đỏ mặt xem mấy bộ phim G(ay) nhưng thân dưới vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng cậu im lặng trốn vào góc tường.
[Chủ nhân, thân thể này không sao cả, không có cảm giác… Có lẽ chỉ là sai cách…] Miên Miên chột dạ nằm đè lên đầu Lâm Nhuyễn, cố gắng an ủi chủ nhân bị đả kích liên tục. Về phần thiết lập thụ, hệ thống luôn chỉ chú ý đến hoa cúc ở phía sau, chỉ cần hoa cúc phía sau xinh đẹp, hồng nhuận, mềm mại dụ người, có thể thu hút tiểu công, cơ quan phía trước lại không sử dụng, nó lớn hay nhỏ có khác gì nhau đâu.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sẽ có một tiểu công xuyên vào.
“Buổi sáng tỉnh lại… Một chút phản ứng cũng không có, còn có thể có cách nào.” Lâm Nhuyễn hờ hững xua tay, cậu nhìn xung quanh, phát hiện không có người để ý tới mình, mới vội vàng đi vào trong bệnh viện.
……
Tách.
Khi tia lửa bùng cháy chạm vào điếu thuốc, làn khói nhẹ từ từ bao trùm căn phòng kiểm tra nhỏ, mùi vị quen thuộc khiến Lâm Diệu giãn mày, mặc dù trong bệnh viện không được phép hút thuốc, nhưng cửa đã đóng làm gì có ai biết.
Lâm Diệu đã làm việc bán thời gian tại Bệnh viện nam khoa Giang Thái được ba tháng. Đã thấy đủ loại đàn ông dùng nhiều phương thức khác nhau đến đây, phương thức của Lâm Nhuyễn xem như là phổ biến nhất, bọc kín mít, do dự, né tránh.
Hắn nhàm chán nghịch chiếc bật lửa zippo phiên bản giới hạn trên tay, Lâm Diệu nhìn người ngồi đối diện mình từ đầu đến chân, nhưng bởi vì người kia quấn quá chặt nên thậm chí không thể nhìn thấy một phần da của cậu.
Khó chịu nhéo điếu thuốc trong tay, Lâm Diệu nhướng mày: “Rốt cuộc cậu đến đây là muốn xem bệnh gì?”
“Ừm, tôi muốn đi khám bác sĩ.” Không hiểu sao Lâm Nhuyễn lùi lại.
Còn Lâm Diệu thì tức giận, trực tiếp bật cười: “Vô nghĩa, cậu tới đây không tìm bác sĩ chẳng lẽ tìm người yêu sao? Tôi hỏi cậu bị bệnh gì!”
… Lâm Nhuyễn nghi ngờ nhìn người trước mặt, mặc dù Lâm Diệu mặc áo blouse trắng, nhưng vẻ khinh bỉ và sát khí mờ nhạt trên người hắn, còn có cử chỉ khiến cậu cảm thấy hắn giống một quân nhân hơn là một bác sĩ, không khỏi cắn môi ngăn cản cơ thể muốn rút lui.
“… Còn có bác sĩ khác không?”
Bị nghi ngờ về chuyên môn, khóe miệng Lâm Diệu giật giật hai lần, tính tình có tốt đến đâu cũng không có hứng thú ở lại nữa, huống chi tính tình hắn rất xấu, hắn đơn giản không chút suy nghĩ đứng dậy đi ra ngoài, nhưng sau khi đi đến cửa nghe thấy tiếng thở ra rõ ràng ở phía sau, hắn đóng cửa lại còn khóa trái.
“Ở đây chỉ có tôi là bác sĩ, thích làm gì thì làm, thế nào, trông tôi không chuyên nghiệp như vậy?” Lâm Diệu đá văng chiếc ghế chướng ngại bên cạnh, ôm ngực dựa vào cửa, lộ ra bản chất lưu manh: “Đừng lải nhải dài dòng, nói đi, là phía trước không được hay phía sau.”
… Cậu gặp phải cướp sao? Lâm Nhuyễn nhìn cánh cửa đóng chặt, hít một hơi thật sâu, sau khi làm tốt thành tựu trong lòng xong, cậu giả vờ bình tĩnh nói: “Là vấn đề phía trước, làm phiền.”
“… À còn tưởng có thể có chuyện gì.” Lâm Diệu nói xong bước tới cho đến khi hắn đứng yên trước mặt Lâm Nhuyễn: “ Ba mẹ của cậu chưa bao giờ nói với cậu việc đeo khẩu trang nói chuyện với người khác là bất lịch sự hả?” Sau khi nói xong, hắn duỗi tay tháo kính râm và khẩu trang trên mặt người kia xuống, sau khi nhìn thấy khuôn mặt cậu, hắn không khỏi huýt sáo một tiếng, “Ồ, trông khá đẹp.”
“Cảm ơn.”
Lâm Diệu véo cằm cậu nhìn trái ngó phải: “Chỉ là hơi nữ tính một chút.”
“Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức để phát triển.” Lâm Nhuyễn xụ mặt, bàn tay giữ chặt chiếc ghế, chịu đựng xúc động muốn đánh đối phương, hình như cậu thật sự gặp phải người xấu.
Lâm Diệu bóp một hồi, thấy Lâm Nhuyễn không có phản ứng, chán nản buông tay ra, “Lên giường cởϊ qυầи ra, tôi kiểm tra cho cậu… Đừng nhìn, tôi thực sự là một bác sĩ, hơn nữa cậu không phải là hình mẫu của tôi. Đối với gương mặt này tôi không “dậy” nổi đâu.”
“… Lưu manh.” Khẽ nói một tiếng, Lâm Nhuyễn không thể không tin tưởng đối phương, tình huống bây giờ dường như ngoại trừ tin tưởng đối phương cũng không còn cách nào.
……
Sau khi phần thân dưới của Lâm Nhuyễn bị lột sạch hoàn toàn, Lâm Diệu cũng đeo găng tay khử trùng vào.
Khi Lâm Diệu đến gần, cơ thể Lâm Nhuyễn không khỏi căng thẳng.
“Lo lắng cái gì, tôi sẽ không ăn thịt cậu… Nhưng đây lần đầu tiên tôi nhìn thấy “cậu em” hồng nhạt như thế, Lâm Diệu cầm lên ước lượng một chút: “Dường như so với bình thường thì nhẹ hơn.”
Lâm Nhuyễn nghiêm túc nhìn “cậu em” của mình: “Quả thực là có chút nhỏ xinh, nhưng chắc là sẽ trưởng thành.”
“Cậu đã bao giờ tự thủ da^ʍ chưa?”
“… Có, nhưng vẫn không có cảm giác gì, còn có chân tôi dường như không có lông, chẳng lẽ có quá nhiều estrogen?”
(Estrogen là một nhóm các hợp chất steroid đóng vai trò là hormone sinh dục nữ chính)Lâm Diệu cũng thấy được còn chạm vào chân Lâm Nhuyễn để xác nhận, “Ừm, chuyện này cậu có thể đến Khoa nội tiết xem… từ nhỏ cậu đã không có phản ứng, hay là gần đây không có phản ứng?”
“Chắc là…”
“…”
………
Miên Miên lặng lẽ chảy đầy mồ hôi, nằm trên đầu Lâm Nhuyễn nhìn xuống hai người không ngừng bàn luận, nếu không hiểu rõ thì còn tưởng đang thảo luận sự kiện lớn quốc gia, ai có thể nghĩ tới nửa người dưới của đàn ông cũng có thể thảo luận lâu như vậy, hơn nữa…
Miên Miên lén lút liếc nhìn con sói nhỏ đang nằm trên vai Lâm Diệu, đối phương chính là tình địch của chủ nhân, hai tình địch được chú định tôi sống anh chết, vậy mà giờ cả hai đang thảo luận tại sao chủ nhân lại “không được”, thật sự kỳ lạ quá QAQ.
“Ưm a…” Đột nhiên, một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp phát ra từ miệng Lâm Nhuyễn, trong lúc nhất thời hai người trong phòng đều sững sờ, sau đó vô thức nhìn xuống.
Lâm Nhuyễn sợ hãi nhìn xuống thân dưới của mình, nguyên bản đồ vật vẫn đang ngủ thế mà thức dậy, sở dĩ nó cứng lên chính là vì đối phương nhéo nhéo đầu v* cậu!
Mà Lâm Diệu cũng nhìn vào đũng quần của hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc, bản thân mình có cảm giác vì nghe được tiếng rêи ɾỉ của đối phương, điều này thật không thể tin được.
Mọi thứ dường như đã vượt qua dự đoán.