Tác giả: Mặc Phong Thần
° ° °
Thật ra vừa nói xong câu này Lâm Nhuyễn liền hối hận, bởi vì cậu cảm thấy bây giờ chính mình đang vô cớ gây rối? Thời gian cậu và Lâm Diệu quen nhau vốn dĩ không dài, dựa vào cái gì đối phương phải tin cậu?
Nhưng tâm tình chính là không vui.
Lâm Nhuyễn bực mình lấy tay chọc chọc vào cơ bụng của Lâm Diệu, tám múi, thân thể ngoài đời thực của cậu cũng chỉ có… bảy múi (lầm to)! Làm sao đối phương có thể có nhiều hơn cậu! Cần phải chọc rớt!
Theo Lâm Nhuyễn sờ loạn, hô hấp của Lâm Diệu trở nên nặng nề hơn, nhưng giọng nói khàn khàn vẫn không quên hỏi, “Thế giới vừa rồi không dưới ba người là có ai.”
“… Dù sao, không phải ngươi lúc nào cũng nghĩ ta lên giường với người khác sao? Có ai hay không cũng có gì khác biệt.” Lâm Nhuyễn ngồi dậy, cảm giác được vật nóng như thiêu đốt ở dưới mông, vật đó từ từ tỉnh lại càng ngày càng lớn, trong lòng càng thêm bực bội, “Hôm nay ta không làm, ngươi tự giải quyết đi.”
“A.” Khi Lâm Nhuyễn sắp sửa rời khỏi giường, Lâm Diệu cười lạnh một tiếng, bàn tay ban đầu bị kiềm chế đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ép người đang muốn rời đi về lại trên giường, đè dưới thân.
Lâm Diệu nảy sinh ác độc đè hai tay Lâm Nhuyễn lên đầu giường, dưới ánh mắt kinh hãi của đối phương nở nụ cười khát máu, “Khác biệt chính là em chỉ có thể phát da^ʍ dưới thân ta. Đối với người khác, ai dám chạm vào em, ta sẽ bắt kẻ đó phải trả giá lớn!”
“Ai ở dưới thân ngươi… Buông ta ra.” Sắc mặt Lâm Nhuyễn đỏ bừng vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát chạy trốn ra ngoài, sự việc hiện tại đối với cậu rất bất lợi.
Nhưng Lâm Diệu không chút nào sợ hãi sức lực của cậu, bàn tay còn lại nhéo cằm cậu, uy hϊếp hỏi: “Nói, còn ai chạm vào em, chạm vào chỗ nào.”
Lâm Nhuyễn mất tự nhiên quay mặt đi.
Mà Lâm Diệu tức giận bật cười vì hành động của cậu, “Được, tốt lắm, em không nói, tôi cũng sẽ biết.” Vừa nói xong, Lâm Diệu trực tiếp cố định đầu Lâm Diệu, hôn cậu một cách mãnh liệt, đầu lưỡi không ngừng quấn lấy đôi môi mềm mại của cậu, để từng chiếc răng đều nhuốm hơi thở của hắn, công kích mãnh liệt tràn đầy sắc khí, môi lưỡi quyện vào nhau tạo ra tiếng nước khiến trong lòng Lâm Nhuyễn thẹn thùng tạm thời bỏ qua sự mất tự nhiên, Lâm Diệu vuốt ve khiến cậu cảm thấy cơ thể mình đang dần trở nên nóng hơn, mềm nhũn, thậm chí còn vô thức đón ý hùa hành động của đối phương.
“Thân thể của em quả thật rất dâʍ đãиɠ.” Lâm Diệu hôn xong, nhìn thấy Lâm Nhuyễn nằm ở dưới người hắn khuôn mặt ửng hồng, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, trong mắt có sương mù nhìn xuống cây gậy phía bụng hắn, thứ đó trướng đau không thôi, nhu cầu cấp bách cần nơi phát tiết, lúc này Lâm Diệu cũng không quan tâm đến cái gì, lấy bôi trơn hắn giấu dưới gối đầu đã chuẩn bị sẵn ra, sau đó nâng chân Lâm Nhuyễn lên.
Hành động này làm cho nước trong mắt Lâm Nhuyễn càng ngậm nước, cậu nhanh chóng ngăn tay đối phương, “Ta không nằm dưới.”
Lâm Diệu cau mày, dùng sức mạnh hơn cũng không phải là không thể, vừa rồi hệ thống chủ bị hắn uy hϊếp giải trừ khống chế, hiện tại hẳn là không có ai có thể cứu được Lâm Nhuyễn, nhưng nếu hắn quá mức, đêm nay sẽ là một đêm bi thảm, “… Em ngoan ngoãn nghe lời cho ta, nếu không, ta không ngại chăm sóc em một tháng.”
Lâm Nhuyễn nghe vậy theo bản năng nhìn xuống vật to giữa háng Lâm Diêu, trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu thứ này thật sự đi vào, với kỹ thuật y học ở đây sợ là cậu thật sự sẽ nằm rất lâu, lúc này mới không nhịn được lắp bắp nói: “Ta, ta có thể dùng tay như trước đây không?”
Trả lời Lâm Nhuyễn chính là Lâm Diệu dùng một tay ngăn chặn cơ thể cậu, tay kia vặn nắp dầu bôi trơn. Đêm nay Lâm Diệu hạ quyết tâm ăn sạch Lâm Nhuyễn.
[Chủ nhân, mau quyến rũ hắn, sau đó ưm ưm…] Giọng nói Miên Miên vừa vang lên, nhưng nửa chừng lại giống như bị người nào đó bịt miệng không thể phát ra âm thanh.
[Miên Miên ngươi đang ở đâu?] Tình hình nguy cấp, Lâm Nhuyễn lo lắng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quả cầu lông trắng.
Ai có thể nói cho cậu biết cách quyến rũ người không QAQ ở trên giường dụ dỗ người không phải là muốn đi tìm chết sao?
Nhìn thấy vẻ lo lắng của Lâm Nhuyễn, tay Lâm Diệu dừng lại, “Ta sẽ cố gắng dịu dàng với em.”
Ai muốn ngươi dịu dàng! Lâm Nhuyễn tức giận nhìn chằm chằm hắn, sau đó thật sâu nhắm mắt lại, ép buộc chính mình nhớ lại lời Miên Miên không ngừng văng vẳng bên tai lúc trước, cách dụ dỗ mục tiêu công lược, khi Lâm Nhuyễn lại mở mắt ra, biểu cảm trên mặt ẩn ẩn một chút quyến rũ.
Lâm Nhuyễn ngồi dậy, vòng tay qua cổ Lâm Diệu, hai chân kẹp chặt eo đối phương. Cả cơ thể thuận theo mềm mại nằm trong lòng của Lâm Diệu, nhẹ nhàng thổi vào tai người kia, “Diệu, đêm nay là lần đầu tiên của ta, ngươi có thể… để ta chủ động không.” Nói xong, Lâm Nhuyễn khẽ cắn vào vành tai của Lâm Diệu.
Đề nghị này khiến Lâm Diệu có chút động tâm, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ không hề dao động, tỏ vẻ không quan tâm.
Trong lòng Lâm Nhuyễn thầm mắng một tiếng, nhưng đành phải chấp nhận số phận của mình tiếp tục làm việc.