Chương 23: Lâm Nhuyễn tức giận

Tác giả: Mặc Phong Thần

° ° °

Cẩu quan ngu ngốc, kiêu ngạo chỉ biết ăn chơi trác táng, quần chúng chỉ biết hát đệm ngoài miệng, đây là muốn bức chết một bà lão sao?

Lâm Nhuyễn đứng trong đám người, sắc mặt không rõ thu hết mọi chuyện vừa rồi vào đáy mắt. Mặc dù những vụ án ở thế giới này đều cũ kỹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy chuyện xảy ra nỗi tức giận trong lòng không bao giờ nguôi ngoai được.

Có lẽ một ngày nào đó khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trở nên bình lặng, vậy đã không còn có thể gọi là người nữa.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lâm Nhuyễn bình tĩnh ngăn Từ Hạo đang muốn lao lên, thuận thế đẩy thanh kiếm mà đối phương đang định rút lui vào trong bao kiếm.

Hành động này khiến Từ Hạo nhìn cậu không thể tin tưởng nỗi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, “Đương nhiên là ta muốn đi cứu Sở thị, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bà ấy bị phạt sao?”

“Ha, cứu? Ngươi lấy cái gì cứu?” Lâm Nhuyễn chế nhạo, quay người lại đối mặt với Từ Hạo. Bốc đồng, lỗ mãng, hành động mà không nhìn hậu quả, chỉ làm việc theo ý mình, chỉ cần mấy điểm này thôi, cho dù Lâm Nhuyễn cần phải ngẩng đầu nhìn đối phương, hình tượng đối phương trong mắt cậu cũng dần trở nên lùn lại, “Từ tướng quân, ta sợ ngươi đã quên thân phận của bản thân ngươi, ngươi chỉ là tướng quân mà thôi, ở đây không phải là biên cương, ngươi không có quyền can thiệp vào chuyện triều chính, chỉ sợ là ngay cả công đường ngươi cũng không thể đi lên được, mạnh mẽ can thiệp vào ngươi không sợ Hoàng Thượng chê tay ngươi quá dài, dám vượt rào sao.”

“Chẳng lẽ ta chỉ có thể đứng đây nhìn người vô tội bỏ mạng sao! Ta chẳng sợ sẽ bị Hoàng Thượng xử lý, ta không thể đánh mất lương tâm của mình!” Từ Hào mặt đỏ tai hồng hét lên, lôi kéo ánh mắt những người xung quanh.

Mà Lâm Nhuyễn cũng lười tranh cãi, nhắc nhở hắn ta rồi, xem như tình nghĩa mấy ngày nay hắn ta giúp săn thú. Chỉ tiếc người quá ngu ngốc đến mức tỏ thái độ không nhìn hình thức, quả nhiên không thể chơi đùa nỗi.

“Tiểu Đậu Tử.” Lâm Nhuyễn quay đầu gọi một tiếng, Tiểu Đậu Tử lập tức lấy ra một chiếc túi vải màu đỏ đưa cho cậu, nhìn hình dạng của vật trong túi, loáng thoáng có hình vuông.

Lâm Nhuyễn ước lượng một chút, cũng không để ý Từ Hạo, đi thẳng đến công đường.

“Ngươi là ai! Không có lệnh truyền mà dám tự mình bước vào công đường!” Lương Phúc đã để ý bọn họ từ lúc Từ Hạo hét lên, nhưng nhìn thấy hai người đều mặc một thân hoa phục, không rõ phía sau có ai nên im lặng không lên tiếng, nhưng lúc này dám lớn mật xông vào. Chuyện này có ý nghĩa khác, tự tiện lên công đường phải nộp ba mươi lượng bạc, nhìn tình huống có lẽ là công tử nhà ai đó không rõ thế đạo. Hôm nay sợ là sẽ kiếm được cả trăm lượng bạc.

Nghĩ đến bạc trắng, trên mặt Lương Phúc lộ ra vẻ vui mừng, hung thần ác sát bắt đầu phô trương, “Ngươi có biết hậu quả của việc xâm phạm công đường không?”

Mặt Lâm Nguyên không biểu cảm đi tới trước bàn án, cởi túi vải màu đỏ ra, trước khi Lương Phúc có thể nhìn thấy thứ bên trong, Lâm Nhuyễn đã nhanh chóng nắm lấy vật đó đập nó xuống tay Lương Phúc, tiếng hét thảm thiết của Lương Phúc đột nhiên vang lên trong công đường.

Lâm Nhuyễn không chớp mắt, nâng con dấu dành riêng cho Bát Phủ Tuần Án lên quay người lại để ngăn nha dịch đang đi tới, nói với đám đông, “Ta là Bát Phủ Tuần Án, Bác Lạnh, từ bây giờ án tử này sẽ do ta tiếp quản xem xét. Vì bản quan không hiểu rõ về vụ án, nên vụ án tạm thời được hoãn lại, đợi sau khi bản quan tra rõ mọi chuyện rồi mới quyết định.”

Sau đó, khi Lâm Nhuyễn nhìn về phía Triệu Hiển, ánh mắt của cậu càng trở nên lạnh lùng hơn, “Ngay cả nghi phạm Triệu Hiển, vì nghi ngờ cưỡиɠ ɠiαи và gϊếŧ dân nữ Sở Đình Đình, tạm giam vào trong đại lao chờ ngày thẩm vấn.”

Triệu Hiển hoảng sợ, luống cuống, gã cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, đặc biệt là khi gã nhìn thấy Lương Phúc ngã một bên phải nhờ đến đại phu chữa trị, hoàn toàn không giúp được gì cho gã, chẳng lẽ muốn gã sống trong đại lao bẩn thỉu sao? Có khi nào mà gã bị đối xử như thế này đâu! “Ngươi, ngươi có biết cha ta là ai không!”

Lâm Nhuyễn nhướng mi, “Dù sao nhất định không phải là cha ta.”

“Ngươi, cha ta là đương kim Quốc cữu! Cô cô ta là đương kim Hoàng hậu, ngươi dám động đến ta khẳng định không có trái ngọt để ăn! Buông ra!” Triệu Hiển tránh thoát nha dịch đang tiến lên bắt gã, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Lâm Nhuyễn.

Lâm Nhuyễn nghe xong đột nhiên bừng tỉnh gật đầu, sau đó tiến đến gần Triệu Hiển, trầm giọng hỏi: “Vậy ngươi có chức quan gì?”

Nói đến đây, Triệu Hiển ra vẻ đắc ý, “Bổn thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, cần gì mấy cái chức quan bỏ đi kia.”

“Không có chức quan?” Lâm Nhuyễn nghiêng đầu hỏi lại, lúc Triệu Hiển vừa gật đầu, cậu đã đá một chân qua, “Không có chức quan vậy hiện tại ở công đường ta là lớn nhất. Ở đâu đến phiên ngươi nói chuyện! Người tới, bắt lại cho ta!”

Vị quan mới nhậm chức ba lần phát hỏa. Dù cậu chỉ là tuần phủ, Lâm Nhuyễn cũng đã được trao toàn quyền chính thức. Khi mọi chuyện đã giải quyết xong, Lâm Nhuyễn khoát tay áo. đi vào phía sau, bỏ lại sau lưng đám đông sùng bái nhìn bóng lưng của cậu.

“Tuần phủ đại nhân mới tới thật đẹp ~”

“Đẹp cái gì, rõ ràng là rất xinh đẹp ~~”

“Không biết y đã cưới vợ chưa ~ nói không chừng ~~~”

“Ngươi hẳn là nên hỏi không biết y đã lấy chồng chưa ~~~~”

“Thật là!”

………

Ngay lúc mọi người đang suy đoán thì giờ phút này nhân vật chính Lâm Nhuyễn đã nằm ở trong phòng.

Huyện Bình Thủy tuy nhỏ nhưng hiệu suất làm việc của mọi người khá cao, khi cậu mới tới hành lang đã có người đưa cậu vào phòng cho khách nghỉ ngơi, ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.

[Chủ nhân, ngài trực tiếp đắc tội người kia, có phải ngài vội vàng quá không?] Đột nhiên Miên Miên bay đến trước mặt Lâm Nhuyễn, lo lắng không thôi.

Lâm Nhuyễn trở mình, nắm lấy Miên Miên bắt đầu xoa nắn, “Không phải là do khuôn mặt này à. Nếu ta là hôn quan, nhìn thấy tuần phủ như vậy ta chắc chắn sẽ không bỏ qua, dù nhìn kiểu nào cũng thấy giống tiểu quan ở kỹ viện hơn là quan tuần phủ, đến lúc đó làm việc sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái, còn không bằng ngay từ đầu ra oai phủ đầu làm hỏng nhuệ khí của đối phương.”

[Vậy ngài tính toán đối phó với nhi tử của đương kim quốc cữu như thế nào?]

“Gấp cái gì,đối phó với loại này ta có trăm phương ngàn kế.”

Đang nói, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lâm Nhuyễn còn tưởng Tiểu Đậu Tử đưa đồ ăn tới, kết quả nhìn thấy người tới, không còn cảm giác muốn ăn.

“… Lát nữa ta sẽ đến hiện trường vụ án để tìm chứng cứ chỉ tên Triệu Hiển kia.” Từ Hạo đứng ở cửa như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu không dám nhìn Lâm Nhuyễn.

Lâm Nhuyễn “ừ” một tiếng không để ý tiếp tục xoa nắn Miên Miên.

“… Xin lỗi, ta biết ngươi vì tốt cho ta.” Từ Hạo đá đá bùn đất trên chân.

“…” Lâm Nhuyễn nhào nặn Miên Miên thành một quả cầu trắng, mà lỗ tai nhỏ hồng nhạt vừa đè xuống lại dựng thẳng lên, đè xuống lại dựng thẳng lên tiếp.

Từ Hạo đợi một lúc lâu, không đợi được đáp án mình muốn, hắn ta ảm đạm nói một tiếng rồi đóng cửa phòng rời đi.

Sau khi Từ Hạo đi ra ngoài, Lâm Nhuyễn trầm ngâm nhìn rèm giường.

………

Mặt trời xuống núi, sau khi tống cổ Lương Phúc tới thỉnh tội, Lâm Nhuyễn vốn dĩ có vẻ lười biếng đột nhiên xoay người xuống giường.

Vì cuối cùng cậu cũng đợi được đến tối!

Sau khi đi xuống đại lao, Lâm Nhuyễn vẫy lui các thủ vệ, để Tiểu Đậu Tử canh gác bên ngoài, không ai được phép đi vào. Sau đó cậu cầm cuộn giấy đi vào.

Lần này đi vào là hai canh giờ.