Chương 9: Vụ án thứ nhất

Đứng bên ngoài dây ngăn cách phần lớn là người già, chỉ lác đác có thể nhìn thấy vài bóng người trẻ tuổi.

Do dự hồi lâu, La Tịnh Dao vẫn bước đến bên ngoài dây ngăn cách, nhìn thoáng qua cảnh sát ra ra vào vào bên trong, cửa sổ đen kịt của căn hộ, cũng không thể nhìn ra manh mối gì.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có nhiều xe cảnh sát vậy?" Vừa lúc đó, một bác gái đeo khẩu trang, tay xách đồ ăn đi từ phía xa đến, tò mò hỏi.

Một người tốt bụng bên cạnh lập tức trả lời: "Có người chết! Nghe nói là hộ gia đình bên trái tầng hai của tòa nhà này."

"Hộ gia đình đó nghe nói đã bỏ hoang từ lâu, sao còn có thể chết người được?"

"Bảo vệ không quản lý tốt khu dân cư thì không an toàn, ai cũng có thể vào..."

Tiếng nói chuyện vang vọng bên tai, La Tịnh Dao thoáng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên trái tầng hay của tòa nhà.

Thu hồi tầm mắt, La Tịnh Dao hướng về phía cổng khu dân cư đi đến, dù sao cũng không thể vào hiện trường vụ án, cô phải suy nghĩ kỹ xem tiếp theo phải làm gì bây giờ.

Bỗng nhiên, trên đầu vang lên tiếng kẽo kẹt chói tai, cửa sổ bị đẩy ra.

La Tịnh Dao theo bản năng liếc mắt nhìn, liền thấy một người đàn ông nhảy ra từ cửa sổ tầng hai!

Mà tòa nhà này ngay cạnh tòa nhà xảy ra vụ án mạng.

Đối phương dường như rất quen thuộc với nơi này, sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, việc đầu tiên hắn làm là bám vào đường ống nước thô ráp chắc chắn bên cạnh, sau đó trượt xuống một đoạn ngắn, vươn chân dẫm lên cửa sổ chống trộm tầng một, cuối cùng thả người nhảy xuống đất an toàn và chạy nhanh về phía cổng khu dân cư.

"Đừng chạy... Cái đ**!"

La Tịnh Dao chưa kịp phản ứng lại cảnh tượng trước mắt, thì trên đầu lại vang lên một giọng nam quen thuộc, cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiểu Thanh Năm vẫn đang duy trì tư thế nửa ngồi xổm trên bệ cửa sổ tầng hai.

Lúc này, Tiểu Thanh Năm đang gắt gao bám vào khung cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì độ cao của tầng hai.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ừm... Nói thế nào nhỉ?

Đối diện không đáng sợ, ai bối rối ai xấu hổ.

Kỳ thực, mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt. Tiểu Thanh Năm vốn dĩ đang chú tâm làm việc, sau khi ngẩn người nhìn bóng dáng tên đàn ông kia dần dần đi xa, liền cuồng loạn hướng về phía dưới lầu hô: "Huấn luyện viên La!!! Mau giúp đỡ tôi với!!!"

La Tịnh Dao theo bản năng nheo mắt lại, không nhúc nhích.

"Huấn luyện viên La, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, người tốt một lần mang thai sinh 8 đứa con!" Theo thời gian trôi đi, Tiểu Thanh Năm càng thêm hoảng loạn, nói chuyện cũng bắt đầu lộn xộn.

"Cũng không cần đến mức như vậy." La Tịnh Dao bĩu môi, không thể trì hoãn thêm nữa, trong nháy mắt liền xông ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp.

Tên đàn ông chạy trốn lúc này đã chạy ra khỏi khu nhà, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hắn thử tính quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy một bóng người đang dần dần tiến lại gần.

Không kịp suy nghĩ xem người đuổi theo là ai, tên đàn ông chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ra sau lưng, hắn vội vã lao ra đường lớn, né tránh chiếc xe chạy ngược lại, tay chân cùng lúc vượt qua dải phân cách giữa đường.

Sau khi định hướng sơ bộ, hắn không chút do dự lao vào khu rừng nhỏ phía trước quảng trường.

Một bên tiếp tục chạy về phía trước, một bên quay đầu lại, không ngờ phía sau lại không có bóng người kia.

Hắn không thể tin được, quay đầu lại xác nhận vài lần, sau đó mới chần chừ dừng bước chân, từ từ xoay người lại, tỉ mỉ nhìn qua xung quanh. Trên con đường nhỏ trong rừng kia, đích xác không có ai khác.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, tên đàn ông hơi khom người về phía trước, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực.

"Mẹ nó, hôm nay xui xẻo thật..." Hắn lẩm bẩm chửi thề vài câu, rồi xoay người định quay trở về.

Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, tên đàn ông vừa mới bước ra một chân đã vội vàng thu lại, còn cẩn thận lùi về phía sau một bước nhỏ.

La Tịnh Dao không biết từ lúc nào đã lẻn đến trước mặt đối phương, lúc này đang khoanh tay trước ngực dựa vào một thân cây. Thấy vẻ mặt đề phòng của người nọ, La Tịnh Dao chủ động lên tiếng: "Tìm tôi?"

Chạy? Hay không chạy?

Tròng mắt đảo điên, cảm giác tức ngực khiến hắn nhíu mày. Hắn càng thêm do dự khi đối mặt với người phụ nữ một thân một mình này.

"Mày cũng là cảnh sát?"

Có lẽ vì vừa mới chạy trốn hao phí quá nhiều thể lực, giọng nói của tên đàn ông có chút suyễn, ngữ điệu cũng trở nên có chút quái dị.

Nghe vậy, La Tịnh Dao thành thật lắc đầu: "Tôi không phải."

"Vậy tại sao mày đuổi theo tao?" Hắn tức giận hét lên.

"Bởi vì cảnh sát bảo tôi đuổi theo." La Tịnh Dao trả lời đơn giản.

Nhưng trong mắt đối phương, trạng thái này của La Tịnh Dao lại mang vài phần trêu đùa. Tên đàn ông lúc này giống như một con sư tử hung dữ đang gầm thét, đột nhiên vung nắm đấm lao về phía trước mà không hề báo trước!

Trong không khí vang lên tiếng gầm phẫn nộ: "Mẹ nó, mày dám chơi bố mày!!"

"Rầm!"

Tiếng va chạm vang dội giữa thịt và thịt vang lên trong khu rừng nhỏ, La Tịnh Dao không những không né tránh cú tấn công bất ngờ này mà còn trực tiếp dựng cánh tay trái lên đỡ lấy cú đấm sấm sét kia.

Cảm nhận được cơn đau nhức lan truyền trong cánh tay, La Tịnh Dao khẽ cong môi, cũng không khách khí, thuận thế đá một cú ngay sườn.

Tên đàn ông phản ứng khá nhanh nhạy, lảo đảo né tránh cú đá này, sau đó không cam tâm tiếp tục lao lên tấn công.

Hai người qua lại vài chiêu, tên đàn ông bất ngờ sử dụng ám chiêu, vươn tay túm chặt hai vai La Tịnh Dao, ý đồ dùng sức mạnh kéo ngã cô xuống đất.