Chương 6: Vụ án thứ nhất

“......” Việc thanh niên cảnh sát im lặng không phải vì anh ta chột dạ hay sợ hãi, mà là vì anh ta đặt lợi ích chung lên hàng đầu.

Hôm nay, sự việc ồn ào đã gây ảnh hưởng quá lớn, hiện trường lại được phát sóng trực tiếp trên mạng, thu hút sự chú ý của rất nhiều người nổi tiếng trên mạng xã hội. Chỉ cần một câu nói không chính xác từ Sở Cảnh sát Thành phố Tân, rắc rối sẽ ập đến, dẫn đến những ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội.

May mắn thay khi ở phía đối diện Hoàng Quốc Tuấn, người nhà của hắn ta từng bước ép sát về phía trước. Thì một giọng nói trầm thấp nhưng đầy đĩnh đạc của thanh niên cảnh sát vang lên từ phía sau: “Vụ án mạng xảy ra gần đây vẫn đang trong giai đoạn điều tra, do đó tạm thời không thể cung cấp đầy đủ thông tin chi tiết về vụ án cho người dân. Sau khi hoàn tất quá trình điều tra, chúng tôi sẽ công bố thông cáo chính thức, vì vậy mong quý vị hãy tin tưởng vào cảnh sát.”

Người đến là người mà La Tịnh Dao đã gặp, ba ngày trước cô vừa đến đây để làm thủ tục nhập chức, vẫn là vị phó cục trưởng này dẫn dắt cô đi tham quan khắp nơi trong Sở Cảnh sát Thành phố.

Có lẽ vì vị phó cục trưởng này có vẻ ngoài đĩnh đạc và đáng tin cậy, nói chuyện tự tin và trật tự, nên đám đông vây xem dần dần bình tĩnh lại.

Tuy nhiên, cảnh tượng hài hòa này là điều mà người nhà Hoàng Quốc Tuấn không muốn nhìn thấy. Người phụ nữ trung niên lại lên tiếng, ngôn ngữ đầy ẩn ý, trực tiếp đề cập đến thông tin mà cảnh sát chưa công bố: “Oẹ! Các người ở đây che giấu gì vậy! Các người luôn không dám công bố tình hình thực tế cho bên ngoài, chẳng lẽ không phải vì vụ án mạng gần đây giống hệt vụ án liên hoàn gϊếŧ người 6/13 hai năm trước sao?!”

“Còn nữa, đừng tưởng rằng bà đây ngốc, chiếc xe cảnh sát mới nãy rõ ràng là muốn đến hiện trường vụ án mạng mới nhất ở khu Hà Tây.” Nói đến đây, biểu tình của người phụ nữ trở nên đầy ẩn ý: “Hãy để tôi đoán xem, vụ án mạng mới nhất này có liên quan đến vụ án liên hoàn gϊếŧ người 6/13 đúng không?”

Lời nói của bà ta vừa dứt, La Tịnh Dao trong đám đông đã nhíu mày nghi ngờ, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Phó cục trưởng nheo mắt, biểu tình không thay đổi, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía mẹ Hoàng Quốc Tuấn lại toát lên vẻ dò xét.

Sau vụ án mạng xảy ra gần đây, Sở Cảnh sát Thành phố Tân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, phối hợp chặt chẽ với truyền thông chính phủ, nhưng hiện tại vẫn chưa công bố rõ ràng về vụ việc. Vậy làm thế nào mà người phụ nữ này biết được?

Chỉ tiếc rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để rối rắm với những chuyện như vậy. Phó cục trưởng nhìn đám đông vây xem và vô số cư dân mạng đang theo dõi trực tuyến, cẩn trọng lên tiếng:

“Việc điều tra vụ án vẫn chưa hoàn thành. Vì trách nhiệm với người dân, chúng tôi, lực lượng cảnh sát không thể tùy tiện đưa ra bất kỳ kết luận nào.”

“Không sai, vụ án mạng gần đây có một số điểm tương đồng với vụ án liên hoàn gϊếŧ người 6/13 xảy ra tại đây hai năm trước. Tuy nhiên, dựa trên bằng chứng mà cơ quan nắm giữ hiện tại, chúng tôi nghiêng về khả năng bắt chước tội phạm……”

“Cuối cùng các người cũng thừa nhận!” Mẹ của Hoàng Quốc Tuấn không chút khách sáo cắt ngang lời người đàn ông đang nói, giọng nói chói tai: “Bắt chước tội phạm gì chứ, chẳng qua là cảnh sát các người che giấu sai lầm lấy cớ thôi! Sự thật là con trai tôi vô tội, bị oan uổng!”

“Mạng sống của con trai tôi bị cướp mất, các người muốn thế nào đây?!” Người phụ nữ trung niên gào thét, bất ngờ lao về phía phó cục trưởng!

May mắn thay, hai cảnh sát đặc nhiệm phụ trách duy trì trật tự phản ứng nhanh chóng, kịp thời chặn đứng người phụ nữ.

Tuy nhiên, ngay sau đó, đám đông vây xem cách đó không xa chỉ nghe thấy một tiếng kêu kinh hoàng. Tiếp theo, người phụ nữ trung niên như bị ai đó đẩy mạnh một cái, loạng choạng lùi lại phía sau và ngã xuống đất. Cuối cùng, bà ta nhắm mặt ngay trước camera của phóng viên, gào thét một cách khoa trương: “Không có công lý! Cảnh sát đánh người!”

“Chỉ thương cho con trai tôi, mới 30 tuổi đã bị lũ khốn nạn này hành hạ đến chết! Hiện tại hung thủ thực sự vẫn đang ngoài kia gϊếŧ người, mà lũ khốn nạn này không những không đi bắt hung thủ mà còn cố tình bắt giữ người mẹ mất con này khi yếu thế…… Ôi ô ô ô……”

“Con trai ơi! Mẹ vô dụng, không có cách nào đòi lại công lý cho con. Mẹ sẽ đi theo con!” Sau khi ngửa mặt lên trời thở một tiếng dài tuyệt vọng, mẹ của Hoàng Quốc Tuấn đột nhiên rút ra một con dao gọt hoa quả, chĩa mũi dao vào cổ họng yếu ớt của chính mình!

Mấy giây sau, những người xung quanh mới kịp phản ứng lại, hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hiện trường tức khắc chìm trong hỗn loạn tột độ.

Có người quay video, có người mồm năm miệng mười loan truyền tin tức với bạn bè, còn có kẻ sợ thiên hạ không đủ loạn mà đi gieo rắc tin đồn, đổ thêm dầu vào lửa.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, Phó cục trưởng Trương không chút do dự muốn tiến lên khuyên giải, nhưng người phụ nữ dằn mặt ông ta lại quát lớn: “Đừng tới đây! Nếu hôm nay nếu Sở Cảnh sát không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ chết ngay tại đây!”

Nói xong, dưới ánh mặt trời gay gắt, lưỡi dao sắc nhọn cách cổ động mạch của bà ta chỉ còn cách hai phân.

Bất đắc dĩ, Phó cục trưởng Trương chỉ có thể đứng cách đó vài mét, một bên giải thích khéo léo với người phụ nữ, một bên ra hiệu cho các đồng nghiệp đặc nhiệm.

Tuy nhiên, do tình hình hiện tại quá phức tạp, lại có mấy người hộ tống che chắn cho mẹ Hoàng Quốc Tuấn, trong thời gian ngắn, cảnh sát không thể tìm ra cơ hội thích hợp để giải quyết trò hề này.