Phải đến khi ngồi trên chiếc xe jeep quen thuộc, đang đi trên đường đến bệnh viện, La Tịnh Dao mới từ từ thả lỏng cơ thể, cũng hướng về phía người lái xe, người vẫn luôn giữ trong lòng nghi ngờ hỏi: "Trường hợp này mà cho tôi đi, không phải là không phù hợp sao?"
Kia là đi thẩm vấn người mà, lại không phải đi bắt người, một chuyên gia huấn luyện thể chất như cô có thể làm gì?
Chẳng lẽ ở thời điểm đối phương nói năng hùng hổ lại cho cô một miệng nói?
"Em chỉ cần lo lấy thân phận công nhân đi thăm, còn lại đã có chúng tôi ở đây, không cần em nhọc lòng." Lâm Gia Phàm trấn an, vừa nói vừa tăng tốc, chiếc xe jeep lao đi như điên trên cầu vượt vắng tanh trong đêm khuya.
Há miệng thở dốc, La Tịnh Dao cuối cùng cũng không thể nói gì, chỉ gật đầu miễn cưỡng, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng lướt qua nhanh chóng.
Rất nhanh, những chữ cái đỏ rực "Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố Tân" đã hiện lên trước mắt cô。
Bước theo sau Lâm Gia Phàm và Bàng Quang xuống xe, đi thang máy dọc theo hành lang đến tầng 15, tại khu tim mạch A, phòng bệnh số 7, La Tịnh Dao nhìn qua tấm kính pha lê và thấy Khương Kỳ đang nằm trên giường với vẻ mặt yếu ớt.
Vì người đàn bà này cũng được coi là người liên quan quan trọng trong vụ án, nên trong phòng bệnh này có hai cảnh sát canh giữ, tạm thời không có bệnh nhân nào khác sử dụng.
Thịch thịch thịch.
Lâm Gia Phàm tiến lên gõ cửa hai lần, không chờ người bên trong đáp lại, liền đẩy cửa ra và bước vào.
"Khương Kỳ? Vì không thể liên lạc với người nhà của bà nên chúng tôi đã liên hệ với huấn luyện viên trong cơ sở bà, cân nhắc đến khả năng cần được chăm sóc sau khi bà tỉnh lại, nên đã gọi cô ấy đến đây." Nói xong, hắn nhường sang một bên, để lộ ra người phía sau.
"Chị Khương." Lúc này, La Tịnh Dao cũng đã cố gắng điều chỉnh cảm xúc, đầy lo lắng bước nhanh đến bên giường bệnh: "Sao chị lại thế này? Khi cảnh sát gọi điện thoại cho em, em còn tưởng rằng mình gặp lừa đảo!"
Ngay khi nhìn thấy cô, biểu cảm của Khương Kỳ lập tức trở nên cứng đờ, mặc dù không rõ ràng, nhưng cảnh tượng này vẫn lọt vào mắt Lâm Gia Phàm đang đứng cách đó không xa.
Tương tự, sự thay đổi trên biểu cảm của người đàn bà cũng không thể thoát khỏi quan sát của La Tịnh Dao, người đang ở gần bà nhất.
Một tia nghi ngờ dâng lên trong lòng, trên mặt cô vẫn duy trì sự quan tâm ban đầu: "Chị còn chỗ nào không thoải mái không? Chị có cần em hỏi bác sĩ xem có yêu cầu hay lưu ý đặc biệt nào không?"
"Không cần, cảm ơn Huấn luyện viên La." Khương Kỳ mở miệng từ chối: "Chị chỉ là bị dọa sợ thôi, giờ đầu vẫn còn đau, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi. Chị còn chưa đến mức cần người chăm sóc, em vẫn nên về nhà đi."
Giọng nói vừa dứt, người đàn bà liền quay đầu sang hướng khác, tựa hồ như nói quá nhiều có chút mệt mỏi.
"Chị Khương, lúc này chị đừng cố gắng quá! Ngày thường đi làm, chị quan tâm em, em đều ghi nhớ trong lòng, chị gặp khó khăn, em đến đây xem chị cũng là nên làm."
Cố tình, La Tịnh Dao như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Khương Kỳ, không chỉ không đi, còn từ bên cạnh kéo một chiếc ghế đến mép giường ngồi xuống.
"Chị cứ yên tâm nghỉ ngơi, tối nay em sẽ ở đây canh chừng, không đi đâu!" Nghe xong lời tuyên bố như thề non hẹn biển này, Khương Kỳ chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhức nhối hơn, không tự chủ hít sâu hai hơi, bà lại một lần nữa mở mắt nhìn về phía cuối giường:
"Vị này... Cảnh sát Lâm, tôi biết các cậu là người thi hành công vụ, nhưng là xin các cậu có thể hay không xem ở chỗ tôi thiếu chút nữa mất mạng, có thể để tôi yên tĩnh qua đêm nay không?"
"Thật là xin lỗi, Khương tiểu thư." Lâm Gia Phàm lúc này dựa nghiêng trên vách tường sau lưng, lên tiếng một cách lười biếng: "Tôi cho rằng thân là người bị hại, chị sẽ càng sốt ruột muốn nhìn thấy kẻ thủ ác chịu trừng phạt thích đáng."
"Như thế nào? Là không có lời khai của tôi thì không có cách nào định tội Triệu Vĩ Thanh sao? Hắn bắt cóc tôi là các cậu tận mắt nhìn thấy. Sự thật rành rành ở đó, cảnh sát lại còn muốn hỏi đông hỏi tây." Khương Kỳ nhíu mày không kiên nhẫn.
"Triệu Vĩ Thanh đích xác đã thú nhận việc bắt cóc chị." Khi nói chuyện, ánh mắt Lâm Gia Phàm không rời khỏi khuôn mặt người đàn bà, tự nhiên không bỏ sót việc sau khi nghe được lời này, trên mặt đối phương chợt lóe lên tia vui mừng.
"Bất quá hiện tại có chứng cứ cho thấy, hắn còn liên quan đến hai vụ án gϊếŧ người khác, vì để hắn không thể trốn thoát sự trừng phạt của pháp luật, còn mong Khương tiểu thư nói, vì cái gì hai người các người quen biết lâu như vậy, hắn lại lựa chọn lúc này ra tay với chị?"
"Tôi làm sao biết?" Khương Kỳ cảm thấy anh ta có chút không thể hiểu được: "Hắn chính là một kẻ tâm thần! Tôi nếu sớm biết rằng hắn tinh thần không bình thường, mới sẽ không vô duyên vô cớ tốt bụng."
"Còn có cậu vừa mới nói hắn còn gϊếŧ hai người? Trời ơi? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn gϊếŧ tôi?" Người đàn bà nói đến đây, vẻ mặt còn sợ hãi, một bộ nghĩ mà sợ.
Lâm Gia Phàm nhún vai, không trả lời bà, mà là tiếp tục hỏi: "Khương tiểu thư thật sự không biết Triệu Vĩ Thanh vì cái gì sẽ bắt cóc chị sao?"