"Huấn luyện viên La?"
Giọng gọi trầm thấp khiến La Tịnh Dao tỉnh lại từ trạng thái hoảng sợ tột độ, cô chớp mắt và nhận ra Anh Triệu đã mở cửa phòng và đang đứng ở ngưỡng cửa, tò mò nhìn cô.
"Có phải do hành lang này quá tối không? Nếu không, em cứ đợi anh uống thuốc xong rồi anh đưa em ra ngoài." Khi nói lời này, mồ hôi lấm tấm trên trán và mũi do đau đớn của anh ta phản chiếu dưới ánh đèn cảm ứng trên đầu, khiến cho những rãnh trên mặt càng thêm rõ nét.
"Không cần, em không sợ." La Tịnh Dao căng thẳng trong lòng, cố gắng đáp lại bằng giọng điệu bình thường, sau đó chậm rãi quay người.
Trước khi xoay người, cô cũng thuận tiện liếc nhìn căn phòng của người đàn ông phía sau, tiếc là ánh sáng không tốt, cuối cùng cũng không thể nhìn rõ bên trong là gì.
Đáp, đáp, đáp.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm của cô vang vọng trong hành lang u ám vắng tanh, cho đến khi nghe thấy tiếng "cạch" đóng cửa, La Tịnh Dao mới dám quay lại một cách cứng đờ.
Dáng người Anh Triệu đã biến mất, ánh đèn cảm ứng đột nhiên tắt khiến cho cuối hành lang này chìm vào bóng tối vô biên.
Hít một hơi thật sâu, cô vô thức bước nhanh hơn, cuối cùng thậm chí còn chạy vội vã lao ra khỏi cửa hông của trung tâm thương mại.
Cơn gió đêm lạnh lẽo thoảng qua má, La Tịnh Dao nhìn những chiếc ô tô chạy vội vã trên đường phố, bỗng nhiên có một cảm giác như đã trải qua mấy kiếp người.
Lần nữa quay lại nhìn thoáng qua phía sau trung tâm thương mại, không kịp suy nghĩ nhiều, cô không dám trì hoãn thêm nữa mà lao nhanh về phía ga tàu điện ngầm.
Một tiếng sau, La Tịnh Dao xuất hiện dưới lầu Sở Cảnh sát Thành phố Tân.
Theo hợp đồng ký kết trước đây với Sở Cảnh sát, cô được dẫn đến một trạm gác cổng lớn, đáng tiếc là chỉ có thể tiến vào khu vực này, chứ không thể vào được tòa nhà văn phòng mục tiêu trước mặt.
May mắn thay, chỉ sau vài phút chờ đợi, một người đàn ông đẩy cửa kính bước nhanh ra ngoài và hướng về phía cô.
"Huấn luyện viên La! Đại ca kêu tôi xuống đón em đi lên." Người đến là Bàng Quang, điển hình là kiểu người "nói trước không bằng bước trước", lời chào đón lanh lỏi vang vọng gần hai dặm.
La Tịnh Dao liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối, người này sao mà giống như lên dây cót vậy, phấn khích tột độ.
Ngay khi cô đang nghi hoặc, Bàng Quang đã đến bên cạnh, cúi đầu nhìn vào chiếc túi xách mà cô mang theo, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng đưa tay ân cần đón lấy: "Ai nha nha, Huấn luyện viên La đến là mừng rồi, sao còn khách sáo như vậy?"
“…… Cháo ở đây không tệ, thức khuya phá án nên ăn một chút mới có sức lực." La Tịnh Dao nói, chỉ là không biết vì sao lại có chút chột dạ mà dời đi tầm mắt.
"Đi đi đi, lên lầu thôi." Bàng Quang nôn nóng không chờ nổi dẫn cô vào tòa nhà, sau khi lên thang máy liền từ trong túi móc ra một chiếc bánh mì kẹp đường nhét vào miệng, ngay sau đó vẻ mặt bỡn cợt nói: "Tôi nghe nói... Hôm nay em tự mình chạy đến cái trại huấn luyện kia?"
"Huấn luyện viên La, chẳng lẽ em nhìn đến gương mặt của đội trưởng kia mà không cảm thấy đáng sợ sao? Nhiều năm như vậy, dám trắng trợn táo bạo làm trái lại với lời của hắn, theo tôi biết trừ bỏ em ra thì tất cả đều ở trong tù."
"Tôi sợ cái gì?" La Tịnh Dao liếc nhìn Bàng Quang năm lần bảy lượt một cách kỳ quái: "Cùng hắn sớm chiều ở chung chính là các anh chứ không phải tôi."
Huống hồ cô đã tính toán xong vụ này sẽ trốn chạy, cho nên càng thêm không sợ hãi gì cả.
Nghe vậy, Bàng Quang ngưỡng mộ nhìn cô một cái, sau đó cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng: "Trước đây đội trưởng Lâm đã gửi cho phòng thí nghiệm mấy tấm ảnh chụp chữ viết để kiểm tra, tiếc là sau khi so sánh cũng không phát hiện ra gì bất thường."
"Bối cảnh của chủ tịch cơ sở huấn luyện kia và hồ sơ bệnh án của hai người chết vẫn đang được chúng tôi nỗ lực điều tra, từ hệ thống cảnh sát không thể tra ra gì, hiện tại đang suy nghĩ biện pháp để yêu cầu viện điều dưỡng và bệnh viện bên kia cung cấp tài liệu, nhưng dù sao cũng là vượt hệ thống, phải đi thủ tục vẫn là rất phiền toái."
Ngay khi Bàng Quang đang kể cho cô nghe về tiến độ mới nhất trong việc điều tra vụ án, thang máy cũng đến tầng bảy.
Cửa thang máy hai bên mở ra, Bàng Quang dẫn đầu chạy vọt ra ngoài, sau đó xách theo một túi cháo to lảo đảo lắc lư đi đến văn phòng của tổ điều tra vụ án đặc biệt, đá tung cửa: "Surprise! Hôm nay toàn bộ thức ăn do Huấn luyện viên La thanh toán!!!!"
Đáp lại hắn chỉ là một mảnh im lặng vô biên.
Ngay cả La Tịnh Dao đi theo sau cũng cúi đầu đỡ trán, chỉ cảm thấy thay người này mà xấu hổ dùm, bệnh cũ lại tái phát, ngón chân đều mệt mỏi.
"Cảnh sát các anh vất vả rồi, mau ăn bát cháo nóng hổi cho ấm bụng đi!" Đến cũng đã đến rồi, cô rốt cuộc vẫn là kiềm chế được xúc động muốn bỏ trốn, cẩn thận bước vào văn phòng hỗ trợ.
Ngay khi nhìn thấy bóng hình của cô, bầu không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên thân thiện hơn hẳn. Quách Chấn và Phan Sướиɠ sôi nổi đứng dậy chào hỏi và cảm ơn cô, cùng nhau kéo Bàng Quang đến một bên bàn trà để chia sẻ thức ăn.
Chỉ còn lại La Tịnh Dao đứng ngây người nhìn bóng hình cao gầy ngày càng tiến gần kia.
Lâm Gia Phàm đứng yên sau đó vốn định nói gì đó, lại bỗng nhiên ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi hương: "Em uống rượu?"
Giọng điệu của anh lúc này có chút không thể tin tưởng, đôi lông mày kiếm cũng nhíu lại.