Chương 50: Sống sót (2)

Dịch: Haru

Tại sao trường học có thể đầu tư nhiều tiền như vậy cho cô ta! Lúc trước cô cũng ở tình cảnh như vậy, dựa vào cái gì mình không chiếm được, mà cô ta có thể dễ dàng lấy được!”

“Xuất thân của trò ấy có vấn đề gì, theo cô biết thì Việt Nẫm cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện gì xấu, chẳng lẽ trò ấy có thể quyết định mình sinh ra từ bụng ai à?” Trần Như biết cô ta đã lâm vào ngõ cụt, cố ý nhắc nhở: “Trường học không quan tâm đến thân thế của trò ấy, mà là giá trị trò ấy tự tạo ra, hơn nữa, khi tài năng của một người cao đến mức khiến người ta ngưỡng mộ, quá khứ của trò ấy chỉ khiến người ta cảm thán và tiếc nuối mà thôi.”

Con người không thể quyết định việc mình sinh ra nhưng có thể quyết định mình trở thành người như thế nào.

Bạch Kiều Kiều cảm thấy choáng váng, giống như bị người khác dùng gậy đánh một cái, từ đầu đến cuối, những gì cô theo đuổi trong mắt Việt Nẫm hoàn toàn không đáng nhắc tới, cô ta căn bản không để ý tới mình, cũng không để Việt gia trong lòng.

Hoặc thậm chí mình còn không phải trò đùa trong mắt cô ta.

Bạch Kiều Kiều trầm mặc một lúc lâu, chợt lên tiếng: “Cô có thể nói cho em biết em ấy thi trường nào, học ngành gì không ạ?”

“Ngành pháp y, trường đại học A, thế nào?”

“Ngành pháp y à? Em biết rồi ạ.” Cô vẫn không cam lòng, nhớ tới ánh mắt trầm tĩnh của Việt Nẫm, thì cảm thấy mọi chuyện không nên đi theo hướng này.

Có giọng nói trong trái tim cô mách bảo, đánh bại cô ta, đánh bại cô ta!

“Em hỏi cái này là muốn học ngành pháp y giống trò ấy à?”

“Đương nhiên ạ!”

Việt Nẫm đang ngủ say trên tàu cao tốc, không biết rằng mình đã ảnh hưởng đến cuộc đời của Bạch Kiều Kiều, sau khi ngồi tàu cao tốc một ngày, khi cô đến thành phố A thì trời đã gần tối, vì vậy cô kéo vali tìm thuê một căn phòng cạnh trường đại học A.

Sau khi thu xếp xong, Việt Nẫm tiếp tục làm công việc cũ, dù sao số tiền cũng là 6,65 triệu, trả sớm chừng nào thoải mái chừng ấy.

Phải mất nửa tháng để hoàn trả số tiền, tất cả số tiền đã được chuyển vào tài khoản của Việt Thành Công và Ngô Quân, với ghi chú là: phí nuôi dưỡng 16 năm.

Ngô Quân thì không sao, nhưng Việt Thành Công tức giận đến mức ném đồ đạc trong nhà: “Nó làm cái gì thế hả! Thật sự muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta hay sao?!”

Bạch Kiều Kiều an ủi ông ta hồi lâu mới bình tĩnh lại, lần này cô không nói thêm câu nào mang tính dẫn dắt nữa.

Còn nửa tháng nữa, Việt Nẫm tìm một đống tài liệu trên mạng, xem trước những cuốn sách giáo khoa mà cô sẽ học, cô quá bận rộn đến mức căn bản không rảnh để lo những thứ khác, ngay khi vào Đại học A, hệ thống im lặng đã lâu chợt sáng lên.

Sau khi nhấp vào Việt Nẫm phát hiện nguyên lúc đầu viết “Nhiệm vụ chính” được viết bằng tiếng phổ thông.

Di chuyển tầm mắt thì thấy ở phía trên có thêm “Nhiệm vụ phụ”

????

Nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ?

Nhiệm vụ chính ——

Cửa ải thường của cuộc thi: Hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng.

Nhiệm vụ phụ ——

Cửa ải hướng dẫn tân thủ: Sống sót

Yêu cầu: Hãy dùng thân phận người hướng dẫn giúp đỡ người chơi “Kim Hoan Hỉ” có được một cuộc sống mới (Vì lần đầu tiên mở, nên không có yêu cầu đặc biệt cho cửa ải này)

Địa điểm: Bệnh viện Nhân Ái.

Thời gian: 31-38 ngày.

Việt Nẫm biết người hướng dẫn là gì, vị trí này tương đương với Reid làm ở thế giới trước, nhưng Reid bị hạn chế rất nhiều, anh ta không thể nhắc nhở người chơi quá nhiều.

Quay trở lại chủ đề chính, nhìn vị trí của bệnh viện và tên của người đó, Việt Nẫm lặng lẽ lấy điện thoại ra tìm bệnh viện Nhân Ái và Kim Hoan Hỉ.

Tiêu đề ghi là ngày 1 tháng 3, vậy không phải là hôm nay hay sao?

Điều này có nghĩa là nhiệm vụ “sống còn” đã bắt đầu?

Việt Nẫm chưa kiểm tra xong, đã có người vỗ nhẹ lên vai cô, một giọng nói trầm ấm dễ nghe như tiếng đàn Cello xuất hiện sau lưng cô: “Xin chào, cho hỏi phòng 520 ở đâu? Tôi bị lạc đường.”

Việt Nẫm quay đầu lại, một người đàn ông có ngũ quan sâu sắc mang phong cách kỳ lạ xuất hiện trước mặt mình.

“Ồ, em cũng là tân sinh viên.” Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng, mỗi cử động đều lộ ra vẻ có gia giáo, trên cánh tay khoác âu phục, áo sơ mi trắng cùng áo vest làm cho anh ta toát lên vẻ thông thái và tri thức.

Đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn đối phương, anh ta chậm rãi nói: “Tôi là giáo viên tâm lý học và giải phẫu học mới đến hôm nay, chắc chắn sẽ trở thành giáo viên của em sớm thôi.”

“Rất vui được quen biết em, tôi tên là Hannibal Lecter.” [1]

………

Hannibal Lecter là một nhân vật cấp đại thần nổi tiếng trong giới, thông thạo giải phẫu học và tâm lý học, trước đây anh ta đã mở một phòng khám phục hồi tâm lý tư nhân, sau đó anh ta được thầy hướng dẫn giới thiệu tham gia BAU, một thời gian trước, anh ta được đại học A thuê vào để trở thành giảng viên đặc biệt, nếu không có gì bất ngờ anh ta sẽ ở lại đây một thời gian.

Đây là những thông tin mà Việt Nẫm có được trên diễn đàn của trường trước khi nhập học, các học sinh cũng bàn luận về vị giáo viên mới này, anh tuấn phóng khoáng, tài hoa thanh lịch, khiêm tốn, uyên bác v.v… Các thế hệ tổ tiên của thầy ấy đều là quý tộc, mọi thứ hầu như đáp ứng ước mơ của các cô gái về người bạn đời tương lai, và nhiều người trong số họ nói rằng muốn có một mối tình thầy trò.

Theo một cách nào đó thì danh tiếng khá là tốt.

Chỉ là… cô cảm thấy kỳ lạ sao sao ấy.

Loại người gần như hoàn hảo này không tồn tại trên thế giới mà Việt Nẫm biết, phải chăng anh ta đang che giấu điều gì đó bằng cách khoát lên mình vẻ ngoài hoàn hảo?

Việt Nẫm trầm tư, phải biết rằng cô biết một trong số ít những thiên tài luôn có một chút cá tính.

Ví dụ như Sherlock, ví dụ như Reid.

Việt Nẫm cho rằng trên diễn đàn đã phóng đại lên, nhưng lần đầu tiên sau khi gặp Hannbal, Việt Nẫm biết rằng những gì diễn đàn nói đều đúng, Hannibal quả thực là một quý ông không chút tì vết nào.

Những người như Hannibal có thực sự tồn tại không? Việt Nẫm cảm thấy hơi hoài nghi.

Hannibal thấy Việt Nẫm có vẻ mất tập trung, anh cũng không quấy rầy cô, chỉ kiên nhẫn đợi cô hồi phục tinh thần lại: “Có vẻ như em nhận ra tôi, tôi được các bạn sinh viên thảo luận rất nhiều đúng không?”

“Vâng.”

****

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Việt Nẫm: Tôi chỉ muốn yên tĩnh bổ sung kiến thức, tốt nhất là sống thọ và chết tại nhà.

Ha ha ha ha hết cách rồi, thế giới Hoa hồng đỏ vẫn chưa kết thúc, bởi vì ít nhất phải để Việt ca thay đổi bản đồ, cô ấy sẽ hoàn thành việc học của mình, theo tôi thấy, học liên tiếp từ đại học lên thạc sĩ, tiến sĩ phải mười tám năm, nhưng có chú Hannibal làm thầy thì lại khác, các bạn hiểu không! Hậu sự sẽ được sắp xếp thỏa đáng _3∠_

****

Chú thích:

[1] Hannibal Lecter là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Lecter được giới thiệu lần đầu vào năm 1981 trong cuốn tiểu thuyết kinh dị Red Dragon (Rồng Đỏ), là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và gϊếŧ người hàng loạt.

Lời của người dịch: Tác giả chơi lớn đưa cả nhân vật Hannibal Lecter vào truyện của mình luôn, vì vậy nên tác giả mới nói: “Hậu sự sẽ được sắp xếp thỏa đáng”