Chương 28: Ai gϊếŧ ai (14)

Dịch: Haru

Phong Uyên ở trong lớp vẫn có một vị trí nhất định, mọi người khi nghe thấy điều này giống như là nhận được mệnh lệnh, lập tức quan sát xung quanh.

Tất cả mọi ngườ đều đông đủ chỉ thiếu mỗi Tề Tuần.

"Không có Tề Tuần."

"Mẹ kiếp! Thằng khốn này! Chắc chắn là hắn! Hắn lừa chúng ta đến đây! Thảo nào địa điểm tổ chức kỳ thi này là trên một chiếc du thuyền.."

Có người nghe vậy cũng phản ứng lại: "Chết tiệt! Lúc chúng ta đến đây đều nói là đi thi đấu, cuộc thi kéo dài ba ngày.." Không ai biết bọn họ bị bắt cóc! Cho dù không liên lạc với gia đình thì người nhà cũng chỉ nghĩ bọn họ đi thi đấu.

Nếu giải cứu bọn họ ít nhất phải ba ngày sau!

"Thằng ngu Tề Tuần này, tao mà còn sống đi ra ngoài, tao làm thịt hắn!"

Một bao vải màu đen trong góc động đậy, có người nhìn thấy kêu lên: "Cái gì vậy? Người hả? Tề Tuần?" Bao vải màu đen bị buộc chặt, không ai nhìn thấy bên trong là cái gì, nhưng tình trạng giống như bọn họ, có một sợi dây xích ở phía sau, và trước mặt có một cái hộp.

Hoàn cảnh xa lạ và nguy hiểm khiến tất cả mọi người đều nóng nảy, Mạc Tranh càng cáu kỉnh hơn, hắn muốn tìm mục tiêu để trút giận, sau khi nhìn thấy vẻ mặt Phong Uyên bình tĩnh liền nhắm ngay vào cậu ta,

Và thế là cậu ta trở thành mục tiêu công kích của hắn.

"Đây là cái quỷ gì? Phong Uyên, tại sao trước mặt cậu không có thứ này?"

Chiếc hộp được làm bằng gỗ, dài khoảng 30 cm, Mạc Tranh đang định mở hộp thì nghe thấy một âm thanh điện tử lạ phát ra khắp phòng.

"Kỳ thi bắt đầu."

"Mời các thí sinh mở hộp tro cốt và bắt đầu trả lời câu hỏi, thời gian thi là hai tiếng, nghiêm cấm thí sinh xì xào bàn tán, chép đáp án của nhau."

"Mỗi thí sinh có ba cơ hội trả lời sai, sau khi sử dụng hết ba cơ hội, thí sinh không đạt sẽ bị loại."

Hộp tro cốt? Kỳ thi? Đáp án?

Cái quái gì vậy?

Mạc Tranh ném hộp tro cốt trước mặt ra ngoài, chửi mắng với bốn phía xung quanh: "Trả cái rắm, lão tử sẽ không trả lời, mày làm gì được tao?" Ngay khi giọng nói vừa dứt Mạc Tranh cảm thấy cổ mình đau đớn, cơn đau lan tới đỉnh đầu, toàn thân không khỏi run rẩy.

"Mẹ kiếp! Đây là cái quái gì!"

Âm điện tử cười lạnh vang lên, giống như là đang giải thích --

"Thí sinh vi phạm quy chế thi, giật điện tần số cao để cảnh cáo."

Tất cả mọi người đều vô thức chạm vào vòng cổ trên cổ của họ, sau đó họ mới biết nó là gì! Nó được sử dụng để ép họ "thi"!

Biết không vâng lời không có kết cục tốt, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, Triệu Tuyết Lê nhìn xung quanh hỏi thăm dò: "Anh là ai?"

"Giám khảo của các người, cũng có thể gọi tôi là người phán xét."

"Chúng tôi đã làm sai cái gì mà anh phải phán xét? Anh biết chúng tôi là ai không? Anh làm những chuyện này không sợ chúng tôi ra ngoài xé xác anh hả?

Phong Uyên rất buồn cười, nhìn thấy tình thế này chính là người ta không muốn thả các người ra rồi.

Phong Uyên và bọn họ không giống nhau, cậu ta biết đây là trò chơi, nên nhập vai không sâu, cậu ta mang tâm lý xem vở kịch nên hoàn toàn lạc quẻ với những người khác.

Nhớ đến câu hỏi vừa rồi của bạn trai, Triệu Tuyết Lê liền hỏi:" Tại sao cậu ta không có.. hộp tro cốt! "

Ôi! Đây là dẫn lửa lên người cậu ta à?

Phong Uyên dựa vào tường ngồi thẳng lưng, khịa lại cô ta:" Tôi không trong danh sách mời, chứng tỏ đối phương hoàn toàn không chuẩn bị gì cho tôi, rõ ràng là bị các người liên lụy. "

"... "

Nhưng khi vừa nói xong đầu óc Phong Uyên chợt lóe lên, chín dây xích và nếu người trong bao vải đen ở góc tường là Tề Tuần, trừ đi mình không có trong danh sách mời, vậy thì có lẽ hắn chỉ chuẩn bị tám sợi dây xích.

Sợi dây xích của cậu ta là chuẩn bị cho ai?

Phong Uyên chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy giọng nói điện tử thúc giục:" Mở cái hộp trước mặt ra và bắt đầu trả lời các câu hỏi đi. "

Phong Nguyên chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy giọng nói điện tử thúc giục," Mở cái bình trước mặt các người ra và bắt đầu trả lời các câu hỏi đi. "

!

Có người cắn răng đem chiếc hộp lại gần chuẩn bị mở ra, kết quả phát hiện phía trên mặt bên có vài vết lồi lõm không đồng đều, nhìn kỹ hơn thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

" Có tên chúng tôi trên đó! Đây là hộp tro cốt chuẩn bị cho chúng tôi hả? "

" Mẹ kiếp! Mày có ý gì hả? "

" Đéo bà mày, tao không mở.. Á á á á á! "Người vừa phản kháng ôm cổ rêи ɾỉ.

" Đây là bắt buộc bọn tao phải trả lời câu hỏi đúng không? "Không trả lời câu hỏi thì giật điện bọn họ?

Âm thanh điện tử vang lên:" Mời thí sinh trả lời. "

Tất cả mọi người nghe âm thanh điện tử, nhìn về phía cái hộp, trong lòng càng ngày càng bất an.

" Trả lời sai ba lần bị loại thì có bị chết không? "Không trả lời cũng bị điện giật chết, mà trả lời sai thì.. Triệu Vãn Tình không dám nghĩ thêm nữa, cô hình như đoán được người này muốn làm gì, hô hấp của cô đột nhiên trở nên dồn dập:" Nếu tất cả chúng tôi trả lời đúng, có thể thả chúng tôi ra ngoài không? "

" Người bị loại chết, người đáp đúng sống. "

Cả phòng đều im lặng, sau đó có người nghiến răng mở hộp:" Mặc kệ! Xem trước rồi hẵn nói! "

Trong hộp của mỗi người có một xấp giấy A4, cầm lên xem thì thì thấy một vài tấm ảnh rơi xuống, có người tái mặt khi nhìn thấy chữ và ảnh trên giấy.

Đây là..

" Tao không trả lời câu hỏi, thả tao ra! "

* * *

Hứa Thành trên đường về nhà nhận được điện thoại của cấp trên, anh từ chức và bàn giao mọi thứ trước khi tan tầm.

Cấp trên gọi điện chắc là muốn giữ anh lại, vốn định không trả lời, nhưng người bên kia vẫn kiên trì gọi nên anh mềm lòng.

Alo?" Hứa Thành vừa gọi một ly trà sữa bên đường vừa nhận điện thoại: "Giám đốc Trần, anh không nhận được báo cáo từ chức của tôi sao?"

"Từ chức cái đầu cậu!" Đầu dây bên kia điện thoại là giọng nói hoảng hốt của cấp trên: "Hứa Thành! Xảy ra chuyện rồi! Bật máy tính lên nhanh."

"Có phải báo cáo từ chức của tôi viết không đủ chi tiết?"

"Bàn giao cái rắm! Cậu quay lại cho tôi! Tôi không chấp nhận!"

Hứa Thành đang muốn nói thêm gì đó thì đầu dây bên kia đổi thành người khác, là cậu thực tập sinh anh dẫn dắt trong trong khoảng thời gian này.

"Hứa đội anh mau trở về đi, ở đây xảy ra chuyện rồi, Việt Nẫm bắt cóc chín người, hơn nữa còn mở livestream trực tiếp vụ án mạng!

" Mọi người muốn lừa tôi trở về cũng phải viết bản thảo rồi biên tập lại chứ! Việt Nẫm bắt cóc chín người, mở livestream tường thuật trực tiếp vụ án, cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao? "

" Em không nói đùa, Hứa đội, là thật đó! "

Nghe giọng nói không giống như đang nói dối, lại liên tưởng đến hành vi lúc trước của Việt Nẫm, Hứa Thành cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh:" Việt Nẫm? Livestream? Ý cậu là sao, nói rõ đi? "

" Em không nói rõ được, anh vào trang chủ của một trang web bất kỳ là sẽ biết, Việt Nẫm điên rồi! Chúng ta cũng sắp phát điên rồi! Tổ quản lý mạng cũng bên này cũng sắp điên rồi, không biết cô ta đã làm gì, toàn bộ hệ thống internet đều đang đưa tin, hơn nữa livestream này không đóng lại được. "Giọng nói của cậu cảnh sát nhỏ ngày càng sốt ruột:" Trong chốc lát không thể giải thích được, anh trở về đi!"

--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdt.com/author/1676807562/