Chương 26: Ai gϊếŧ ai (12)

Dịch: Haru

Trên biển, một chiếc du thuyền sang trọng buộc vào bờ nhấp nhô theo làn sóng, ánh sáng phản chiếu trên sóng nước lấp lánh ánh sáng nhiều màu sắc, mỗi hơi thở đều có thể cảm giác được trong không khí phiêu tán mùi muối thuộc về nước biển.

Khi Tề Tuần đưa tám người đến bờ biển thì gặp nhân viên công tác.

"Là thầy Tề đúng không, chúng tôi đợi thầy đã lâu, tôi là nhân viên của giải cúp toán học, tên Mạnh Niên." Người nhân viên cắt tóc ngắn, mặc vest, trông rất sạch sẽ và gọn gàng.

"Xin chào, xin chào." Tề Tuần bắt tay, bảo nhóm người phía sau bước ra, "Đây là học sinh lần này tôi dẫn đến, phiền anh chiếu cố nhiều hơn."

Mạnh Niên liếc nhìn đoàn người, sau đó rũ mắt xuống, kiềm chế vẻ mặt của mình, "Sao có thể chứ, được phục vụ mọi người, là vinh hạnh của tôi."

Sau khi hai bên chào hỏi lẫn nhau, nhân viên công tác đưa họ đi tham quan du thuyền nhỏ.

Tầng một là được sắp xếp cho từng người, tầng hai là phòng ăn, bên dưới là buồng lái và phòng máy.

"Chiếc du thuyền hỏng này nhỏ như vậy sao? Nó còn không lớn bằng du thuyền trong hồ nhà tớ." Triệu Tuyết Lê chán ghét liếc nhìn khoang thuyền và căn phòng của mình, "Nhỏ như vậy làm sao chúng tôi ở được chứ!"

"Đúng vậy, thật mất mặt!" Trần Nguyên lập tức đồng ý, "Lễ kỷ niệm mười năm thành lập giải cúp toán học mà các anh không thuê được một chiếc du thuyền tử tế à?"

"Ừ, cái giường này nhỏ quá, cứng nữa chứ!"

* * *

"Mạc ca! Chúng ta đổi chỗ khác đi!" Triệu Tuyết Lê khoác tay bạn trai nũng nịu nói, "Ngày mai đến giờ thi chúng ta đến là được!"

Mạnh niên cười vẻ hối lỗi, "Thật xin lỗi, xuống tàu trước khi thi đồng nghĩa với tự ý bỏ thi, điểm số sẽ tính là không."

"Đừng gây rối nữa, mai thi xong rồi tính." Mạc Tranh liếc mắt nhìn Phong Uyên đang im lặng không nói gì, tâm trạng tốt hẵn lên, trước kia thằng nhãi đó chuyên dùng mũi nhìn người, nhưng lần này vẫn chưa thi vòng sơ khảo!

Giả vờ kiêu ngạo gì chứ! Vẫn phải phải dùng đặc quyền của gia đình để Tề Tuần dẫn hắn lên! Vì vậy bất kể chỗ này có tồi tàn thế nào thằng nhãi đó vẫn phải vượt qua kỳ thi để đi tiếp thôi.

"Hơi nhỏ chút thôi, ở tạm một đêm đi." Mạc Tranh ôm eo Triệu Tuyết Lê thì thầm, "Em nhỏ như vậy, tối nay đến phòng anh ngủ, thế nào?"

"Đáng ghét!"

Triệu Vãn Tình cũng lôi kéo bạn trai mình trợn mắt nói, "Xời, cũng không sợ gây ra án mạng."

"Triệu Vãn Tình mày có ý gì?"

"Không có ý gì cả."

* * *

Tề Tuần biết tình hình của lớp này, nhưng hắn không thể đắc tội bất cứ ai, cuối cùng hắn hòa giải để mọi người giải tán đi, "Được rồi được rồi, về phòng của mình đi, đến giờ ăn tối mọi người tập hợp ở nhà ăn."

Sau khi mọi người đã giải tán, hành lang chật hẹp và đông đúc lại trở nên trống trải, Tề Tuần hỏi Mạnh Niên đang đứng bên cạnh, "Địa điểm thi trên du thuyền lần này chỉ có trường chúng tôi thôi à? Chúng tôi thật hơi không quen lắm!"

Mạnh Niên gật đầu, "Mặc dù chúng tôi có những địa điểm thi khác, nhưng địa điểm được cấp trên phân bổ chỉ là trường của thầy, trong ba ngày ba đêm."

"Nhưng mà.."

Không đúng, dựa theo quy chế thi trước đây, địa điểm thi không thể chỉ có nhiêu đây người?

"Học sinh trường chúng tôi cộng thêm tôi nữa là chỉ có chín người, nhiêu đây người có phải là quá ít hay không?" Hơn nữa danh sách tuyển chọn lần này đều là những học sinh học kém môn toán, thành tích thì toàn thừa cơ hội chiếm lợi, bọn họ đến tham gia cuộc thi này, cứ thấy kỳ lạ sao ấy.

"Chính xác mà nói, bao gồm cả thầy, tổng cộng có mười người, có một cô gái đã đến trước thời gian." Mạnh Niên đi lên phía trước thì dừng lại một chút, sau đó hơi nghiêng người nói thầm, "Tất cả đã đến nơi, đủ rồi."

Tề Tuần đi chậm, không nghe rõ câu sau anh ta nói, hắn nghi ngờ hỏi, "Hả? Ai vậy?" Hắn dẫn tất cả mọi người cùng nhau đến mà? Còn ai đến sớm vậy?

"Họ Việt, thầy chắc là cũng biết cô ấy, hay là tôi dẫn thầy đi gặp cô ấy trước?"

"Việt?" Trong đầu Tề Tuần xuất hiện một bóng người luôn có dáng vẻ phục tùng, cô gái này có trong danh sách của hắn, chỉ là hắn chưa kịp ra tay mà thôi!

Nghĩ đến đây hắn đột nhiên có cảm giác, đôi mắt đυ.c ngầu sáng lên, giả vờ như không nhớ là ai, nói với Mạnh Niên: "Cũng được, anh dẫn tôi đến gặp trò ấy, tôi vừa vặn kiểm tra trò ấy trước kỳ thi."

Bước chân của Mạnh Niên hơi dừng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, anh ta mỉm cười dẫn người vào căn phòng trống bên trong khoang thuyền.

Ngay khi Tề Tuần vừa bước vào phòng, Mạnh Niên liền khóa cửa lại, nghe tiếng khóa cửa hồi chuông báo động trong lòng hắn vang lên.

Hắn lùi lại phía sau kéo dài khoảng cách với người đàn ông trước mặt, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào Mạnh Niên, "Anh muốn làm gì? Anh không phải là nhân viên của giải Cúp toán học, anh là ai?"

"Lão già, người quý nhân hay quên nhỉ, thế mà quên tôi rồi." Mạnh Niên cười lạnh lùng, anh ta lấy kính trong túi ra đeo lên, "Như vầy thì lão nhớ ra rồi chứ?"

"!"

Mạnh Niên, Mạnh!

Mạnh Khả Khả!

Thảo nào hắn cứ thấy Mạnh Niên trông quen quen, Mạnh Khả Khả là học sinh "đặc biệt" mà hồi đó hắn dạy kèm!

Nhưng không phải Mạnh Khả Khả đã nhảy lầu tự tử rồi hay sao? Sao anh ta lại ở đây? Mạnh Khả Khả trước khi chết đã nói hết mọi chuyện cho anh ta rồi sao?

Không thể nào! Hắn còn giữ nhược điểm của Mạnh Khả Khả, cô ta chắc không dám nói ra đâu.

Sau khi suy nghĩ một hồi Tề Tuần cảm thấy khó thở, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, "Cậu là anh trai của Mạnh Khả Khả! Sao cậu lại ở đây? Cậu không phải là nhân viên của giải Cúp toán học!

Nói đến đây Tề Tuần đột nhiên hiểu ra mọi thứ," Email đó là do cậu gửi! Đây không phải là địa điểm thi toán! Cậu bảo tôi dẫn theo mấy học sinh đó đến đây.. Cậu muốn làm gì? "

Thảo nào mấy học sinh học kém toán đều được chọn, đây căn bản là một âm mưu!

" Làm cái gì à? Mày nói xem? "Mạnh Niên cởi nút tay áo xắn lên," Trong lòng mày tự hiểu rõ chứ, còn muốn tao nói thêm hay sao? "

Rầm-----

" Á! "

Mạnh Niên vừa nói vừa đấm thẳng vào mặt Tề Tuần, mặt mũi Tề Tuần lập tức máu chảy đầm đìa.

" Mày nói đi? Mày là đồ cầm thú, súc vật! "

" Em gái tao mới mười sáu tuổi! Con bé chết ở độ tuổi đang tươi đẹp! Là mày đã hủy hoại con bé! Thằng chó đẻ! "

Tề Tuần che đầu né tránh khắp nơi, hắn chỉ là một giáo viên, thân thể quanh năm bị vắt kiệt vì túng dục quá độ, lấy đâu ra sức để chống cự lại, hắn rất nhanh bị tóm lại.

" Em gái cậu nhảy lầu! Không phải tôi gϊếŧ nó! Cậu tìm chúng tôi cũng vô ích thôi! "

" Bệnh trầm cảm! Cô ta bị trầm cảm nên mới nhảy lầu tự tử! Đều là gia đình cậu không quan tâm đến cô ta! Là lỗi của các người! Liên quan gì đến tôi! "

Vừa nói xong Tề Tuần phun máu trong miệng ra, cười điên cuồng nói:" Là các người gϊếŧ cô ta, không phải tôi! Ha ha ha ha ha! Các người mới là hung thủ gϊếŧ người! "

" Ai cũng nói con bé nhảy lầu do trầm cảm, em gái mình thế nào, làm sao tao không biết rõ chứ. "Đợi hắn cười xong, Mạnh Niên mới nhếch khóe miệng cười một cách kỳ lạ, đôi mắt thâm thúy âm u," Thi thể của con bé là tao khám nghiệm, cơ thể bị dập nát, nội tạng bên trong nát bét, thối rữa và lộn xộn, mọi người đều yêu cầu tao hỏa táng, là tao ghép lại từng chút một cho con bé. "

Trạng thái của Mạnh Niên rất không ổn, Tề Tuần muốn kêu cứu nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được bất kỳ âm thanh nào!

Hắn bất giác lui về phía sau, Mạnh Niên xách cổ áo lôi hắn lại, túm lấy cổ hắn đập xuống đất.

Cộp cộp cộp-----

Đầu đau như muốn nổ tung, hắn không thể giãy dụa, cả người như quả bóng bị đè trên mặt đất, tim không khỏi co giật.

Mình sắp chết rồi sao?

Một lúc sau, hắn nghe thấy giọng nói của Mạnh Niên như từ rất xa nhưng lại giống như rất gần.

" Mày đoán xem tao tìm thấy gì trong tử ©υиɠ? Một phôi thai ba tháng tuổi, phải, con bé đang mang thai. "

" Tao mãi vẫn chưa tìm ra ai đã hại nó, cho đến khi tao nhận được một bức ảnh. "

Nghe đến đó Tề Tuần giãy dụa kịch liệt, miệng hắn đã bị Mạnh Niên bịt lại, hiện tại chỉ có thể lắc đầu kêu" ư ư ư ".

Hắn, hắn đã biết.

Là ai! Là ai nói cho hắn biết!

Không! Người là do tự nhảy lầu chết! Không phải hắn gϊếŧ!

Cầu xin cậu, làm ơn tha cho tôi!

Mạnh Niên hiểu được ý nghĩ phát ra trong mắt của Tề Tuần, cười như không cười hỏi hắn:" Có phải lúc đó em gái tao dùng loại ánh mắt này để cầu xin mày không? Nói tao nghe lúc đó mày đã làm thế nào? "

" Ư ư! "Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Đừng mà! Tha cho tôi đi!

Mạnh Niên nhìn hắn một lúc rồi buông tay ra, anh lấy khăn giấy trong túi lau vết máu trên tay.

" Yên tâm đi! Tao sẽ không để mày chết dễ dàng vậy đâu, bọn mày không một ai có thể trốn được. "

Mạnh Niên nói xong nhìn về phía góc phòng, có một cô gái mặc váy đen đang đứng ở góc đó, nơi đang đặt những cái thùng chứa đồ linh tinh được xếp chồng lên nhau, bóng tối che khuất hết gần hết dáng người của cô, nếu không nhìn kỹ sẽ không ai phát hiện ra cô!

Cô từ trong góc đi ra, đôi giày đen giẫm lên vết máu đỏ tươi, gót giày va vào sàn gỗ, âm thanh giòn giã khiến toàn bộ không gian càng thêm kỳ quái.

Tề Tuần hai mắt bị máu dính vào không thấy rõ là ai tới, hắn chỉ nghe thấy cô nói với Mạnh Niên," Phiên tòa sắp bắt đầu, anh đi chuẩn bị đồ đạc rồi gọi cho bọn họ đi. "

Phiên tòa?

Phiên tòa gì! Bọn họ muốn làm cái gì!

" Có mang hắn qua luôn không? "

" Ừ, tất cả mọi người chung với nhau. "Cô gái gật đầu.

" Thật tốt, thù của bọn Dương tỷ rốt cục cũng có thể báo rồi."

--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdt.com/author/1676807562/