“Giải thích cái gì?”
Ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt Việt Nẫm khiến cô cảm thấy khó chịu, sau khi nghiêng mặt tránh sang một bên, những quyển sách cô đã xem trước đó tự động hiện lên trong đầu cô.
Giai đoạn đầu thẩm vấn có thể bố trí trong phòng kín và tối, dùng đèn chiếu vào phạm nhân, tạo cho đối phương cảm giác bị áp lực đè nén, đồng thời nắm giữ thế chủ động, nhằm tránh bị đối phương hiểu rõ, điều này có lợi cho việc thẩm vấn sau này -------Chương ba của “Thẩm vấn tâm lý tội phạm và tra khảo”.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi những điều này ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Cô đã trải qua cùng một cảnh 863 lần, và 1263 lần là những cảnh khác. Cô có thể đọc thuộc lòng câu tiếp theo mà đối phương muốn hỏi.
-----Tôi khuyên cô tốt nhất nên hợp tác.
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên hợp tác.”
-----Chúng tôi nắm giữ rất nhiều bằng chứng.
“Chúng tôi nắm giữ rất nhiều bằng chứng.”
Việt Nẫm thở dài, lười biếng dựa vào ghế, “B”
“Cái gì?”
“Boring.” (nhàm chán)
Lão Triệu vỗ bàn: "Thành thật chút! hai đóa tường vi trắng này giống y như hoa tường vi đen của năm nạn nhân, trên thân hoa phát hiện ra thuốc Aspirin và Vitamin C, một tấm thiệp và giấy chuyên dùng của khách sạn Vi Gia có ghi: ‘Tôi đang nhìn bạn, sở hữu bạn, bạn thuộc về tôi’? Cô giải thích thế nào?”
Các cửa hàng hoa thường sử dụng một lượng nhỏ hóa chất để giữ cho hoa tươi lâu hơn, nhưng kết hợp giữa Aspirin và Vitamin C lại với nhau thì rất ít, huống chi là giống hệt như tường vi đen! Ngoài ra còn có giấy chuyên dùng của khách sạn Vi Gia. Tất cả các manh mối đều liên quan đến Việt Nẫm.
Cảnh sát đưa danh sách ra vào khách sạn của sáu ngày trước và một đoạn video ngắn: “Sáu ngày trước, cô và nạn nhân nam đầu tiên vào khách sạn Vi Gia, kết quả hôm sau phát hiện anh ta đã chết, trong miệng ngậm hoa Tường vi màu đen, trong bốn ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm đều phát hiện một thi thể nữ trong miệng đều ngậm hoa Tường vi màu đen, cô nói xem có trùng hợp không.”
"Ồ, rất trùng hợp, hoa và thiệp đều là tôi nhặt được." Việt Nẫm cười nhạt: "Vậy thì sao?"
"Cô là nghi phạm trong vụ án này, sau khi phát hiện nạn nhân đầu tiên cô không những không đến báo án, mà còn đặt mua vé đường sắt cao tốc, xe lửa, xe buýt và máy bay vào sáu ngày trước. Cô nói xem vậy là có ý gì?"
"Vì vậy các anh cho rằng tôi là hung thủ, sau đó phải mất sáu ngày mới tìm thấy tôi."
“???”
Ai có thể tìm được cô chứ? Năm người chơi cảm thấy cay đắng! Ngay từ ngày đầu tiên, họ có rất ít manh mối về cô, họ chưa từng thấy một NPC nghi phạm nào có thể chạy trốn như thế, mỗi lần họ nhận được tin tức của người địa phương thì cô đã chạy không thấy đâu, giống như có gắn thiết bị định vị trên người họ vậy, quá tà đạo rồi.
Khoan đã, những lời cô ta nói có gì đó không ổn.
Lão Triệu có linh cảm xấu trong lòng, bọn họ đã dành hết thời gian vào Việt Nẫm, cuối cùng nếu không xác định được hung thủ thực sự thì trò chơi này e là sẽ kết thúc.
Các manh mối đều rối tung, Lão Triệu sốt ruột nói: "Cô không làm gì sai, tại sao phải chạy?"
Việt Nẫm chống đầu, "Nếu tôi nói chỉ đơn giản không muốn lãng phí thời gian, anh tin không?"
“……”
Hừ! Thật lãng phí thời gian, công ty game cố tình chỉnh bọn họ chăng, ngay cả một NPC cũng có tính cách như vậy.
Việt Nẫm cúi đầu ngáp dài, tính từ lúc bắt đầu đến lúc vào phòng thẩm vấn, đoán thời gian cũng sắp đến rồi, cô bỗng nhiên hỏi: "Gần mười hai giờ rồi đúng không?"
Từ đòn đả kích tâm lý đến cuộc thẩm vấn kéo dài bốn tiếng đồng hồ, năm người đều không thu được manh mối gì từ miệng Việt Nẫm, trong lòng không khỏi buồn bực: “Muốn ngủ hả? Cái gì cũng không nói mà muốn ngủ? Nếu muốn ngủ thì hãy khai thật những gì cô biết với chúng tôi.”
Việt Nẫm không trả lời câu này, mà đẩy tấm thiệp và hoa tường vi trở lại: “Tôi buồn ngủ.”
“Buồn ngủ cũng không được ngủ.” Nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, bọn họ sẽ bị loại, làm gì có thời gian để cô ta đi ngủ?
Những gì Việt Nẫm nói họ đương nhiên nghe không hiểu, cô bình tĩnh nhìn người thẩm vấn, bỗng nhiên nở một nụ cười đáng sợ.
Cô gái tóc đen, mặc chiếc váy trắng, trên môi không chút huyết sắc, sắc mặt tái nhợt không giống người khác.
“……” Mẹ kiếp! Đây chắc chắn là một bộ phim kinh dị.
Mấy người thiết kế game có độc! Bọn họ cố ý đúng không!
Mắt Việt Nẫm sáng lên, nói rất nhanh, "Tôi không từ bỏ quyền tư vấn pháp luật của mình đâu. Các anh chưa xác định được nghi phạm đã sử dụng tư hình gây tổn hại đến quyền lợi công dân, viện cảnh sát đã dạy các anh như vậy à?"
Lão Triệu cười khẩy một tiếng, nghiêm mặt đá vào bàn, cái bàn đập thẳng vào bụng Việt Nẫm, do quán tính, ngực và bụng đau đớn khiến Việt Nẫm nhịn không được hít một hơi thật sâu.
“Lão Triệu.” Viên cảnh sát kéo mạnh tay áo của anh ta và ra hiệu anh ta tém tém lại.
Lão Triệu đẩy NPC bên cạnh ra, "Mẹ nó! Đừng giả vờ, nói buồn ngủ thì là buồn ngủ hả, còn làm ra dáng vẻ kinh dị đó, mẹ nó chứ, hù dọa ai hả?" Trong thế giới mà anh ta từng trải qua, có một vị đại ca cũng thẩm vấn người như vậy, người khác thì không sao, tới phiên anh ta thì ngoài ý muốn mất nhiều thời gian như vậy chứ?
Thời gian càng lúc càng căng, bốn tân thủ bên ngoài đang nhìn anh ta, nghĩ đến Hải Khẩu mà mình từng khen, anh ta lại càng thêm buồn bực, không có thời gian để chơi với NPC này.
“Không đúng.” Gã mặt sẹo đứng bên ngoài quan sát, bỗng có dự cảm không tốt, “Nhìn dáng vẻ cô ta không đúng lắm, tạm dừng thẩm vấn trước.”
Khi cảm nhận được nhịp tim đập bất thường một cách quen thuộc, Việt Nẫm dùng hai tay giữ chặt bàn, gân trên mu bàn tay nổi lên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cô nhắm mắt ổn định hơi thở, dùng giọng điệu gần như là thì thào nói: “Các người tốt nghiệp trường đại học hạng ba à? Sáu ngày trước mới nhận việc hả? Một đám vừa mù vừa điếc, muốn có chứng cứ hả? Tự tìm đi.” Trong tích tắc mồ hôi đã ướt đẫm lưng cô.
“Mẹ kiếp!”
Ngực Việt Nẫm đau đến mức mắt cô bắt đầu mờ đi, đôi mắt màu caramel như đang nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn vào gương khẽ nhếch khóe miệng, nhép miệng không thành tiếng.
“Ngu ngốc.”
Cô nói xong hai mắt nhắm lại, ngã xuống ghế.
“? ? ?”
“! ! !”
Lão Triệu phản ứng trước, chạy đến bên cạnh Việt Nẫm, đưa tay vỗ nhẹ vào má cô: “Việt Nẫm?”
Thấy cô không còn tri giác nữa, sờ mạch đập trên cổ, dưới tay cũng không có cảm giác gì, "Mẹ kiếp! Chuyện gì xảy ra!"
Cô ta chết rồi ư?
Mẹ nó! Sao nói chết là chết! Những lời cuối cùng của cô ta nói có ý gì?
Shit! Rốt cuộc là NPC hay người chơi vậy!
Phá game còn chơi được gì nữa mà chơi!
“Mau cứu người!” Viên cảnh sát đặt cô xuống đất và bắt đầu hô hấp nhân tạo, vẻ mặt lão Triệu vô cùng phức tạp, mạch suy nghĩ rõ ràng hơn một chút, anh ta nói với viên cảnh sát: “Tôi đi gọi xe!” Trước khi mở cửa, anh ta dường như vô ý lấy tấm thiệp và hoa tường vi trắng trên bàn đi.
Bốn người chơi đang theo dõi cuộc thẩm vấn bên ngoài và chuẩn bị xâu chuỗi manh mối cũng sững sờ ... NPC này làm sao nói chết là chết, không hề cho họ một chút chuẩn bị nào!
Ken két------
Cửa bị mở ra, Lão Triệu đặt hoa tường vi trắng và tấm thiệp lên bàn, "Mau giải mã đi, chúng ta còn mười hai tiếng nữa."
Nữ cảnh sát nghi ngờ hỏi: "??? Anh không phải đi gọi xe sao?" Cô vừa nghe Lão Triệu nói đi gọi xe, thế nào quay trở lại rồi?
Lão Triệu cười chế nhạo, "Tôi tùy tiện nói cô cũng tin? Chỉ là một NPC không quan trọng mà thôi, việc quan trọng là nhanh chóng qua ải, nếu không phải cô ta trốn sáu ngày khiến chúng ta mất nhiều thời gian tìm kiếm như vậy, thì có lẽ hung thủ thực sự đã bị xử tử rồi.
Điều kiện để qua được cửa ải Tường vi trắng là tìm ra hung thủ và gϊếŧ chết hung thủ.
Mặt trăng đỏ treo cao, tiếng còi kỳ lạ cắt ngang sự tĩnh lặng của bóng đêm mờ ảo, người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lam đang che bụng chạy điên cuồng trong tòa nhà bỏ hoang, khuôn mặt tái nhợt bám đầy bụi, để chạy nhanh hơn cô đã bẻ gãy gót giày cao gót dưới chân.
Cô vừa chạy vừa rẽ vào một góc phố, thở hổn hển nhìn lại, lối đi tối om vắng vẻ.
Mẹ kiếp! Tại sao trò chơi giải mã lại trở thành trò chơi rượt đuổi trong phim kinh dị chứ!
Điềm Nhuyễn Điềm cúi nhìn máu chảy ra từ kẽ ngón tay mà không kìm được nước mắt chua xót, công ty game vì để người chơi trải nghiệm nhập vai hơn, cảm giác đau trong game tương đương một nửa với thực tế!
MMP[1], trải nghiệm trò chơi cực kỳ kém!
Cô đi theo Triệu Phách Thiên lâu như vậy, nên xem như nhìn thấy rõ, khoe khoang là sẽ gánh cô trong game, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ là một con chó bắp cải[2]!
Vài giờ trước, Việt Nẫm được tuyên bố là đã chết, sợi dây manh mối bị đứt, Triệu Phách Thiên nói rằng anh ta sẽ đưa họ đi tìm manh mối, nhưng vừa ra cửa thì cô bất tỉnh, khi tỉnh lại thì cô đã ở đây!
Điều này vẫn chưa đáng sợ, đáng sợ hơn là hai người đang treo trước mặt cô, hai chân cách mặt đất đung đưa qua lại trước mặt cô, khiến chân cô mềm nhũn ra, cô lấy can đảm liếc nhìn, ĐM, đây chẳng phải là hai người bạn đồng hành của cô hay sao?
Mặt sẹo và gã người gầy kia!
Trái tim cô vẫn đang treo lơ lững thì phần bụng đau quặn thắt khiến cô ngừng suy nghĩ, cô nhìn xuống thì thấy một con dao găm đang găm vào bụng, vừa rồi sự chú ý của cô đều đổ dồn về phía trước, cô không để ý đến ai ở phía sau.
“Tỉnh chưa?”
“! ! !”
Giọng người đàn ông trầm thấp và âm u, hơi thở người đó phả vào cổ Điềm Nhuyễn Điềm, dọa cô sợ hãi đến dựng tóc gáy.
“Tỉnh rồi thì chúng ta chơi trò chơi nhé!” Con dao găm từ từ được rút ra, người đó dùng nó cắt đứt sợi dây trói chặt Điềm Nhuyễn Điềm, “Chỉ cần cô trốn khỏi nhà máy này, tôi sẽ thả cô đi, thế nào?"
"Anh là ai! Tại sao lại đâm tôi, chúng ta không oán không thù mà đại ca!!" Đau đớn làm cho Điềm Nhuyễn Điềm can đảm hơn một chút, giữa lằn ranh sinh tử chất dopamine[3] được tiết ra khiến đầu óc cô tỉnh táo, cô quay lại nhìn người đàn ông mặc đồ đen.
“Anh là ‘Tường vi đen’?!”
Ôi mẹ ơi! Họ đã làm gì mà khiến hung thủ nhảy ra xử bọn họ!
……Khoan đã! Họ đã làm gì……
Điềm Nhuyễn Điềm chợt nhớ đến hai đóa Tường vi trắng và tấm thiệp.
----Tôi đang nhìn em, sở hữu em, em thuộc về tôi.
Fuck! Việt Nẫm có quan hệ với "Tường vi đen"? Trước kia “Tường vi đen” không đυ.ng tới bọn họ, điều đó có nghĩa là họ chưa chạm vào điểm mấu chốt của hung thủ!
Triệu Phách Thiên đúng là thằng ngu, anh ta đã khiến hắn nổi điên rồi!
Gã đàn ông không nói gì, hắn huýt sáo và nghịch lưỡi dao, ánh mắt như con rắn độc nhìn cô chăm chú, “Chạy đi.”
Điềm Nhuyễn Điềm xem như hiểu tại sao gọi cửa ải này là “Địa ngục của tân thủ”, có vẻ như game over rồi!
Xử lý hung thủ là không thể rồi, chỉ như cá nằm trên thớt thôi.
Hết thời hạn bảy ngày, cô sẽ tự động bị đẩy ra ngoài, Điềm Nhuyễn Điềm không muốn bị người khác đâm chết, gần như là bản năng, cô nghiến răng bỏ chạy.
Cửa lớn đã bị chặn, cửa sổ tầng một bị cửa chống trộm ngăn cách, nên cô không thể ra ngoài được! Rõ ràng là anh ta cố tình làm vậy!
Giống như mèo vờn chuột, thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của con mồi.
Sắc trời tối đen, cô không quen đường xá, không biết chạy đến đâu thì bị vấp ngã, đưa tay sờ lên thứ ướt đẫm vừa đυ.ng phải, cúi xuống nhìn thì thấy Triệu Phách Thiên đang nằm trên mặt đất với một tư thế kỳ lạ.
Không cần kiểm tra cô cũng biết Triệu Phách Thiên chết rồi, vì "Tường vi đen" luôn luôn "theo dõi Việt Nẫm", như vậy hắn sẽ biết anh ta là hung thủ gián tiếp hại chết Việt Nẫm, vì vậy anh ta chắc chắn chết rất thê thảm, cô không cần đi xem!
“ĐM! GM có độc!” Điềm Nhuyễn Điềm nhìn đồng hồ trên cổ tay đếm từng giây, cắn cắn móng tay.
“Nhanh lên, thua game thì thua, cô không muốn trải nghiệm cảm giác bị đâm chết đâu!”
Nhìn thấy đồng hồ còn mười giây nữa, Điềm Nhuyễn Điềm vừa nhếch miệng mỉm cười thì đột nhiên cảm thấy ngực mình đau dữ dội, cô nhìn xuống thấy một mũi dao găm nhỏ lộ ra.
Fuck! Cái quái gì thế!
“Bắt được cô rồi.”
-------------------------------------------
Chú thích:
[1] MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, một kiểu chửi thề rất nặng. (Nguồn: https://hugioi.wordpress.com)
[2] Chó bắp cải: là thuật ngữ Internet phổ biến gần đây, nó có nghĩa là một tân binh, chơi game và những thứ tương tự rất tệ.
[3] Dopamine là một trong những hormone quan trọng trong não bộ mang lại nhiều tác dụng cho con người. Dopamine liên quan đến cảm giác hạnh phúc, động lực, trí nhớ, khả năng tập trung và điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.
Khi hormone hạnh phúc dopamine được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác hưng phấn, thích thú, tăng cảm hứng sống. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ khiến bạn giảm động lực, giảm sự nhiệt tình với mọi thứ xung quanh.