Chương 12: Thoát khỏi cô nhi viện (5)

Dịch: Haru

Bốn người buộc ga giường leo ra khỏi phòng, sau khi đặt chân xuống đất, họ giẫm lên bãi cỏ xanh ngước nhìn lên, may mà kiến trúc tòa nhà này mang phong cách châu Âu vừa hoa lệ vừa tinh tế, nếu không họ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đã ngã lầu chết rồi.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

Gió mát ban đêm thổi tới, Son Môi Là Mạng run rẩy ôm cánh tay mình, đầu óc lập tức tỉnh táo, "Cậu biết "Việt Việt bị bệnh" ở đâu không?"

Nhìn ba cậu con trai oai phong lẫm liệt, dáng vẻ hiên ngang làm cô tưởng họ cái gì cũng biết, nhưng nghĩ lại, chuyện họ biết cũng giống như cô thôi, tại sao mình nóng đầu lên liền đi theo chứ!

Họ không quen địa hình, nếu đêm nay bị người ta bắt được, họ sẽ bị xóa sổ.

"Chính vì không biết nên mới đi tìm!" Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ liếc nhìn cô gái duy nhất trong team, "Vậy cậu có cách nào tốt hơn không?"

"Ngày mai giả vờ ốm là có thể đến phòng y tế mà đúng không?" Rõ ràng là có cách tốt hơn, sao cứ nửa đêm phải ra ngoài tìm người chứ.

"Vậy cậu có từng nghĩ tới hay không, giả sử như "Việt Việt bị bệnh" là người chơi, cô ta không bị bệnh gì, mà là bị nhốt trong phòng y tế không?" Thấy cô ấy không nói lời nào, Bạn Là Đệ Đệ phân tích càng thêm hăng hái, "Giả sử cô ta bị mang đi nhiều ngày như vậy, cậu có thể đảm bảo rằng cô ta vẫn còn sống đến khi chúng ta tìm thấy cô ta không? Cậu đừng quên điều kiện của trò chơi, toàn bộ đều phải trốn thoát." Việc cấp bách trước mắt phải là xác định xem cô ta là người chơi hay là NPC.

Chưa kịp nói xong, ống tay áo đã bị người bạn đi chung khẽ kéo, "Suỵt! Đừng nói nữa! Có người tới!"

Bốn người đồng thời im lặng, ánh mắt nhìn về phía đằng xa, một tia sáng xuyên qua bóng tối, nương theo ánh trăng có thể nhìn rõ ai tới, là nhân viên bảo vệ canh giữ bọn họ lúc chiều! Nhìn thấy bảo vệ chuẩn bị tiến về phía bọn họ, bốn người bọn họ lập tức cúi người xuống, dựa vào thân hình nhỏ nhắn của mình trốn vào chỗ khuất sau bụi cây, rồi từ sau bụi cây lách vào góc bên phải của ngôi nhà, nơi mà vừa khéo có thể nhìn thấy người bảo vệ nhưng hắn lại không nhìn thấy bọn họ.

Sau khi tuần tra xung quanh, nhân viên bảo vệ tắt đèn pin, dựa vào cửa cách đó không xa, vươn cổ nhìn xung quanh.

"Đã muộn như vậy, vẫn còn có người đi tuần? Như vậy cũng quá chuyên nghiệp đấy nhỉ?"

"Cậu mù à? Cậu không thấy đèn pin của hắn ta bật tắt như đang bật tín hiệu sao? Viện phúc lợi thì tuần tra cái gì, hắn ta rõ ràng là đang đợi ai đó!"

Là người chơi nữ duy nhất, Son Môi Là Mạng nhìn người cẩn thận hơn bọn họ, "Một người đàn ông hơn nửa đêm cố tình chải tóc, ngoài việc muốn cho người mình thích nhìn thấy, thì còn muốn cho ai xem đây."

"Không phải là tự luyến hay sao?"

"Cậu hơn nửa đêm tự luyến chải tóc đẹp đẽ chỉ để đứng gác cổng Viện phúc lợi à?"

"..."

Hình như cũng có lý.

Cả bốn người kiên nhẫn ngồi chờ, ngồi đến khi chân tê cứng thì cánh cửa đang đóng chặt bị mở ra một khe hở!

Ken két-----

Một người phụ nữ mặc váy trắng bước ra từ khe cửa, hai người ôm hôn thắm thiết một hồi mới buông nhau ra.

"Này, bảo vệ và giáo viên của Viện phúc lợi có quan hệ mập mờ?"

"Hai người bọn họ còn muốn hôn nhau bao lâu nữa trời? Đứng chặn ở cửa như vậy làm sao chúng ta ra ngoài được chứ?" Chẳng lẽ manh mối mà tối nay bọn họ tìm được là tay bảo vệ và người phụ nữ xa lạ này?

Ánh trăng buông xuống, nhân viên bảo vệ ôm lấy người phụ nữ, không biết nói gì vào tai cô ta khiến người phụ nữ này lại dậm chân đấm vào ngực hắn ta, cuối cùng xoay người bước vào nhà.

Nhân viên bảo vệ lại liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người khác mới đi vào.

"Đuổi theo xem thử?"

"Đi cùng nhau à? Khoan đã, chúng ta chia thành hai nhóm." Là lão đại của liên minh, Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ cảm thấy mục tiêu bốn người là quá lớn không tiện di chuyển, "Son Môi Là Mạng và tớ cùng đi xem, hai người các cậu tốc độ nhanh đi thăm dò bên ngoài, tìm lối ra."

"Được." Hai cậu con trai cũng không làm màu, liền xoay người rời đi.

* * *

Việt Nẫm khi ở cùng y tá Lưu biểu hiện rất ngoan ngoãn, lúc chạy ra khỏi phòng y tế cũng tìm được cớ, không tìm ra sai lầm gì nên lần này y tá Lưu cũng không khóa cửa.

Từ việc cô ta vào nhà vệ sinh trang điểm lại lần nữa, cũng có thể đoán là do cô ta đang vội gặp ai đó.

Việt Nẫm đang nằm trên giường ôm con gấu nhỏ, đưa tay mò mẫm vào miệng con gấu, sợi dây nơi đó đã bị cô tháo hơn phân nửa, nhẹ nhàng kéo lấy đồ bên trong ra.

Kích thước nhỏ cỡ móng tay, một mặt sáng bóng ánh kim.

Đây là một cái thẻ nhớ?

Một dãy số (Cửu Cửu: 2512345) và một địa chỉ (Cửu Cửu, Donghua số 66) được viết trên tờ giấy bọc quanh thẻ nhớ, chữ viết xiêu vẹo có vẻ như được viết bởi đứa bé cùng tuổi với cô.

Bỗng nhiên Việt Nẫm nhớ đến bức ảnh đeo trên cổ con gấu bông, trẻ con không thể nhận biết được nhiều chữ, những chữ có nhiều ký hiệu phức tạp dễ viết sai hoặc không viết được, chúng thường được viết bằng từ đồng nghĩa và ký hiệu.

Cửu Cửu? Cậu? [1]

Cô bé không phải trẻ mồ côi hay sao?

Nếu các số trên mảnh giấy có liên quan cùng tồn tại với địa chỉ, rất có thể đó là số điện thoại! Điện thoại cố định bảy con số chăng?

Trong đầu lập tức hiện lên đoạn ký ức, cô nhớ lại những gì cô đã nhìn thấy trên con đường cô đi qua ngày hôm nay, và phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị.

Không có bất kỳ sản phẩm điện tử nào trong Viện phúc lợi này!

Ti vi, máy tính, điện thoại di động.. tất cả đều không có!

Điều này rất thú vị, số điện thoại và địa chỉ tạm thời có thể nhận ra

"Mình", sợ là "mình" một ngày nào đó sẽ quên mất nên mới ghi lại, nhưng ai đã đưa thẻ nhớ này cho cô bé? Còn khâu chúng lại với nhau bỏ vào trong miệng gấu bông..

Việt Nẫm sờ sờ con gấu bông nhỏ, ánh mắt kiểm tra từng tấc một trên người nó.

Có 80% khả năng người có thẻ nhớ và có thể tặng gấu bông cho "mình" là một "cô giáo" đã từng chăm sóc cho cô bé, giao dịch đen ở đây được định sẵn là không có sản phẩm điện tử, giảm bớt các yếu tố và biến số bên ngoài, nhằm duy trì tính bảo mật của Viện phúc lợi.

Cô bé hy vọng "mình" có thể mang thẻ nhớ ra ngoài và đưa nó cho "Cửu Cửu".

Việt Nẫm mở chiếc đồng hồ quả quýt đeo trên cổ con gấu ra.

Người đàn ông chụp ảnh với mình lúc bé xíu. Tuổi trong khoảng từ 25~35, nhìn thân hình chắc là bị viêm cột sống và dùng đai lưng hỗ trợ, mắt trái hơi híp lại, một mắt bị loạn thị, khi chụp ảnh chân trái và chân phải bước rộng một bả vai, chân trước cong xuống.. Tư thế này liên quan đến bệnh nghề nghiệp hẵn là một nhϊếp ảnh gia! Kết hợp với phong cách ăn mặc, mảng phụ trách có lẽ thiên về mảng xã hội chăng?

Những thứ khâu trong miệng gấu bông một mặt là vì sợ người khác biết, mặt khác là vì "bản thân".

"Cô bé" hy vọng "mình" có thể giữ bí mật này hoặc giữ im lặng trước khi ra ngoài, vì như vậy "mình" mới có thể sống sót?

Chậc, thật đúng là phiền phức nha!

Việt Nẫm tạm thời gác những điều này lại, vì việc quan trọng nhất lúc này là nhận biết đường và bản đồ!

Tuy nói mình quá thê thảm khi tự ngã chết, nhưng so với chuyện này, cô càng không muốn ngày mai mình được nhận nuôi và chết trên bàn mổ.

Việt Nẫm ôm con gấu bông nhỏ, nhẹ nhàng mở cửa.

* * *

Hai người lén lút vào trong phòng, phòng khách đã không thấy bóng dáng của bảo vệ và người phụ nữ kia.

"Cùng nhau đi hay là chia nhau ra?"

"Cùng nhau đi!"

Hai người đi một vòng, cuối cùng nhìn thấy một căn phòng tên là "Phòng y tế" ở góc tầng bốn.

Việt Việt bị bệnh!

Hai người nhìn nhau rồi cẩn thận đẩy cửa ra một chút, nhìn vào bên trong qua khe cửa phát hiện bên trong không có ai.

Chăn bông trên giường bệnh được vén lên, Son Môi Là Mạng sờ thử, trong ổ chăn còn hơi ấm, xem ra cô nhóc vừa mới rời đi.

Hơn nửa đêm không ngủ ngược lại chạy loạn khắp nơi, ngoại trừ những người chơi như bọn họ còn ai nữa chứ?

"Tớ nghĩ rằng người chúng ta xem như đã tìm đủ tất cả rồi."

"Thật trùng hợp, tớ cũng nghĩ vậy!"

Hai người đi một vòng trong phòng y tế, cuối cùng tìm được trên kệ một quyển hồ sơ bệnh án viết chữ "Việt Việt".

Hemoglobin bình thường, nồng độ oxy trong tế bào bình thường, kháng thuốc, chỉ số nhịp tim..

"Tớ cảm thấy cái này không giống sổ bệnh án." Son Môi Là Mạng híp mắt và chỉ vào các số liệu xét nghiệm khác nhau trên đó, "Cậu có biết thứ này khiến tớ có cảm giác thế nào không?" Nếu chỉ là cảm lạnh thông thường thì không cần phải xét nghiệm nhiều thứ như vậy.

"Lúc trước tớ đã nhìn thấy những thứ này, lúc đó tớ vẫn còn làm y tá trong bệnh viện."

"Còn bây giờ thì sao?"

"Làm trong bệnh viện vừa mệt vừa vất vả nên tớ đổi nghề rồi."

Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ nghe là hiểu ngay, Son Môi Là Mạng tiếp tục nói: "Các xét nghiệm trên thường được sử dụng để cấy ghép nội tạng và hiến tặng nội tạng."

"..."

"

" Cái này. "Cô lắc bệnh án và tiếp tục," Những loại thuốc này được sử dụng để giảm sự đào thải của các cơ quan và người được cấy ghép, thuốc này là để cải thiện khả năng miễn dịch và thuốc này.. "Những loại thuốc này rất hiếm khi được sử dụng trên người hiến tạng vì hầu hết các nguồn nội tạng đều được người hiến tạng ký sau khi chết.

Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ ngẫm nghĩ mà cảm thấy sợ hãi," Ý của cậu là nội tạng của Việt Nẫm là do bọn họ sử dụng.. Nhưng nội tạng của trẻ em còn còn chưa trưởng thành, dùng chúng làm gì? "

" Cậu nghĩ rằng chỉ có người lớn mới cần thôi sao? Vẫn còn rất nhiều trẻ em không thể chờ đợi để tìm được nội tạng phù hợp, mạng sống bị kéo dài theo từng ngày, và cuối cùng cũng phải ra đi. "Son Môi Là Mạng làm việc trong bệnh viện đã mấy năm, ngày nào cũng nhìn thấy đôi mắt khát vọng sống kia, nhưng tìm đâu ra nội tạng phù hợp! Đừng nói chi đến trẻ em.

Nói cách khác cho dù là tìm được nội tạng phù hợp, cũng sẽ xuất hiện nhiều vấn đề khác nhau, họ phải xếp hàng chờ đợi, đảm bảo rằng cả hai phải ở cùng một chỗ, dù sao nội tạng chỉ có thể được đông lạnh trong 48 giờ sau khi chúng được tách ra khỏi cơ thể.

Xúc động một hồi, hai người mới phản ứng lại," Tìm người trước đã, nếu thật sự là người chơi, chúng ta sẽ cùng cô ta trao đổi thông tin. "Mục tiêu đầu tiên của cửa ải chính là toàn bộ bọn họ đều trốn thoát! Nếu một người chết, chắc chắn sẽ bị phán là thất bại.

" Đi! "

Hai người vừa xoay người liền nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng đứng ở cửa, sắc mặt cô bé tái nhợt, mái tóc đen xõa sau lưng, trên tay ôm một con gấu bông một mắt, miệng bị rách, ánh mắt cô bé nặng nề.

Cô bé nhìn họ chăm chú, ánh mắt từ trên xuống dưới, không rời một tấc.

Hai người bất giác đứng cạnh nhau, cảnh giác nhìn cô bé.

" Cậu là ai? "

* * *

Chú thích:

[1] 九九 (Cửu Cửu là 99) đọc là jiu jiu đồng âm với 舅舅 (Cữu Cữu) nghĩa là" cậu", em trai của mẹ mình.

--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----