Chương 1: Tường Vi Trắng (1)

Cô ấy đã ngồi ở đây sáu ngày.

Lý Nguyên duỗi tay, tìm một cuốn tạp chí che đi nửa khuôn mặt của mình, càng đến gần, chóp mũi càng đậm mùi mực, nhưng anh ta cũng không để ý cho lắm, thay vào đó tầm mắt lại thỉnh thoảng như có như không liếc về phía góc trong cùng của kệ sách, miệng đang nhai trầu cũng bất giác chậm lại.

Cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, ngón tay thon dài dùng tốc độ người thường không thể hiểu được lật xem quyển sách trên đùi, ngay trên chỗ cô ngồi là một cửa sổ nhỏ, ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu lên sườn mặt của cô, mái tóc dài bị vén sang một bên, đầu cúi xuống để lộ chiếc cổ trắng nõn, tinh tế, hàng mi dài ở mí mắt rũ xuống che khuất hai mắt của cô.

Lý Viên biết cặp mắt kia đẹp đến mức nào, từ ngày đầu tiên cô xuất hiện ở hiệu sách này đã biết, bị hai tròng mắt màu caramel kia nhìn chăm chú giống như được toàn thế giới ôm vào lòng, trái tim giống như có một cơn gió ấm áp thổi qua. Đã rất nhiều lần Lý Viên nhịn không được muốn tiến lên xin cách liên lạc của cô, đáng tiếc đối phương không cho.

Trong lòng anh ta có chút mất mát, bàn tay thò tay vào ngăn kéo định lấy thêm một miếng trầu nữa nhưng lại vô ý đυ.ng phải một cái radio cũ ở trong phòng.

"... Hung thủ vẫn còn đang vẩn vơ ngoài vòng pháp luật, mong người dân hạn chế ra ngoài vào ban đêm, ở trong nhà nhớ khóa kỹ của sổ và cửa ra vào..."

Giọng nói nhẹ nhàng của phát thanh viên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, đánh thức cô gái đang chìm đắm trong thế giới sách, cô nhìn về hướng đó nhưng không ngẩng đầu lên.

Lý Nguyên nở nụ cười ngượng ngùng, vừa định tắt radio lại không may bấm nhầm chuyển đến kênh tiếp theo.

"... Ngoại trừ nạn nhân đầu tiên là một người đàn ông, những nạn nhân còn lại đều là phụ nữ trong độ tuổi từ 18 đến 25, mặc váy trắng, để tóc dài, thời gian bị hại phần lớn là nửa đêm."

"....Mất bao lâu cảnh sát mới có thể bắt được hung thủ "tường vi đen(*)" đã sát hại năm mạng người? Tại sao hung thủ lại ra tay sát hại nạn nhân? Việc này đã tạo thành ảnh hưởng tiêu cực với thành phố..."

"Hung thủ để lại một cành "tường vi đen" ở hiện trường với mục đích gì?"

...

"Chết tiệt!" Lý Nguyên thấp giọng mắng chửi, qua một lúc lâu vẫn chưa sửa được chiếc radio, anh ta tức giận vỗ mạnh vào radio, vừa định tháo pin ra thì cô gái ngồi trong góc đã bước tới trước mặt anh ta, cầm chiếc radio lên, thành thạo mở chốt nối ra, chạm vào dây điện dày đặc bên trong, sau đó âm thanh đột ngột dừng lại.

"Do đầu nối dây điện bị lỏng, siết chặt lại là được rồi." Cô gái nghiêng đầu cười cười, "Trả anh."

Giọng nói dịu dàng như chính con người cô, Lý Viên mím môi nhận lấy chiếc radio, nói cảm ơn, nhìn khóe miệng cô gái hơi cong lên, sợi dây trong lòng như bị đứt, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều thứ.

Hiệu sách này vốn là bà ngoài anh ta quản lý, mấy ngày trước bà anh ta bị ngã gãy chân nên mới bảo anh ta đến đây trông coi, mà cô gái ngồi trong góc thích đọc sách kia cũng trùng hợp đến ngay hôm đó. Lý Viên lơ đãng nhìn vài lần, thấy sách cô đọc đều là chương trình đại học của anh họ, nói là bên ngoài không mua được, trong nhà lại không có chỗ để nên mới mang tới đây.

"Tâm lý học tội phạm", "Điều tra tội phạm và phản trinh sát", "Phân tích biểu hiện vi mô"", "Tâm lý tội phạm và hiệu chỉnh"...

Cô ấy rất thích những sách quyển này?

Cô ấy đọc hết những quyển sách này có đến nữa không?

Mình có nên đến nhà anh họ hỏi thêm vài quyển nữa hay không?

Anh ta còn chưa kịp hiểu ra đã mở miệng: "Cảm ơn cô đã giúp tôi. Tôi tên Lý Viên, tạm thời giúp bà ngoại trông hiệu sách." Không có gì để nói, ánh mắt anh ta liếc qua chiếc radio cũ, một tia sáng chợt lóe lên, "Lát nữa tôi mời cô ăn tối nhé, coi như cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, hơn nữa hiện tại trời cũng đã sắp tối, hẻm nhỏ chỗ chúng tôi không an toàn cho lắm."

Cô gái nhíu mày, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: "Thời gian không còn sớm, để lần khác nhé!"

"Hả?" Lời này có hơi khó hiểu, Lý Viên còn muốn hỏi thêm gì đó thì bị đám người đột nhiên xuất hiện trước cửa làm cho kinh hãi không nói thành lời.

Một đám cảnh sát mặc áo chống đạn màu đen đứng trước cửa, bọn họ giơ súng nhắm thẳng về phía cô gái.

"Không được nhúc nhích! Việt Thân, giơ hai tay lên đầu! Hiện tại, chúng tôi khởi tố cô tội âm mưu gϊếŧ người và cố ý gϊếŧ người, cô đã bị bắt!"

"Tường vi đen, giơ hai tay lên đầu, cách xa con tin ngay."

Con tin Lý Viên: "Khoan, khoan, tôi có hơi sợ rồi. Có chuyện gì, đừng đùa chứ, đừng làm tôi sợ. Chẳng phải Tường vi đen chính là hung thủ gϊếŧ người gây xôn xao dư luận trong thời gian gần đây sao? Là cô gái trước mắt?" Lý Viên không dấu hiệu lui về sau nửa bước, cố gắng kéo xa khoảng cách với cô gái trước mặt.

Việt Thân thấy thế cũng chỉ nhướng mày, không nói câu nào, mười phần thuận theo giơ hai tay lên ôm đầu, đợi đến khi hai tay bị còng ra sau cô mới không chút để ý nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường.

5:00

"Nhanh hơn lần trước một tiếng." Còn tận bảy tiếng đồng hồ, biết vậy đã ăn chút gì đó.

"Thành thật chút!" Cảnh sát không nghe rõ cô gái nói gì, chỉ xách cánh tay Việt Thân đẩy cô vào trong xe cảnh sát, vì đề phòng nghi phạm giữa chừng nhảy khỏi xe trốn thoát, thông thường sẽ phải bố trí thêm hai cảnh sát trông giữ, Việt Thân ngồi giữa bị cảnh sát hai bên trái phải canh giữ trông vô cùng yếu ớt, đáng thương và bất lực.

Tiếng còi vang lên cả một đoạn đường, bên ngoài cửa sổ xe trời dần sập tối, lá cây lọt qua khe cửa sổ trùng hợp rơi xuống tay của Việt Thân.

Còn một đoạn nữa mới tới cục cảnh sát, nữ cảnh sát ngồi ở ghế phụ cách một tấm ngăn trong suốt nhìn Việt Thân, có chút khó hiểu: "Trò chơi này cứ phải thiết kế như vậy sao? Người chết không phải mỹ nữ thì hung thủ cũng là mỹ nữ, sao trò chơi này lại có tâm lý vặn vẹo như thế chứ? Còn nữa...."

"Khụ, tiểu Lưu." Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái cắt ngang lời nữ cảnh sát, nói: "Ăn nói cẩn thận."

Nữ cảnh sát thấy Việt Thân không nhúc nhích, mắt trợn trắng: "Không phải bảo NPC nghe không hiểu chúng ta nói gì sao? Hơn nữa, chế độ sơ cấp đơn giản chỉ có chúng ta là người chơi...."

"Cô xác định cô ấy không phải?" Cảnh sát đeo mắt kính ngồi bên phải nhìn Việt Thân, thử hỏi một câu: "Cô là người chơi?"

Bốn người bên trong xe bất giác đều nhìn về phía Việt Thân, Việt Thân rũ mắt nhìn lá phong trong lòng bàn tay, lăn qua lộn lại nghịch một lúc, biểu hiện giống như chưa nghe được cái gì.

"Bỏ đi, cô ta không phải đâu, cậu OCC(*) rồi, nhân vật sẽ bị trừ tích phân."

"Tôi làm thế này cũng không phải vì mọi người sao? Hỗ trợ mọi người giảm bớt người bị tình nghi, lỡ may chọn sai thì sao? Hơn nữa hệ thống nhắc nhở, đối với hình thức sơ cấp đơn giản thì hung thủ đều là NPC, tất cả phân tích và manh mối chúng ta tìm được đều hướng về cô ấy." Nữ cảnh sát kiểm tra lại tích phân của mình, OCC nhân vật bị trừ năm điểm, không nhiều cũng không ít nên cũng không để ý lắm, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, tiếp tục nói: "Tám chín phần mười chính là cô ấy."

"Cô đã quên severe này của chúng ta có tên "Tường vi trắng" ư?" Nam cảnh sát đeo kính nghĩ nghĩ rồi lại bồi thêm một câu, "Nặc Thần đang nằm trong Top 10 bảng xếp hạng tích phân mới dừng ở đây chưa được nửa tiếng đã bị gϊếŧ chết."

Nữ cảnh sát ngậm miệng.

Cô cũng chỉ mới tham gia trò chơi thực tế ảo "Giải Mã" này được một ngày, trò chơi sẽ căn cứ vào tích phân mà chia người chơi thành ba giai đoạn, hình thức sơ cấp cơ bản, hình thức trung cấp bình thường và cuối cùng là hình thức địa ngục độ khó cao.

Độ khó đối với tân là hình thức sơ cấp cơ bản, mà "Tường vi trắng" được coi là "sát thủ của tân thủ" bởi vì tỷ lệ qua ải của cấp độ này là không. Chỉ cần tân thủ gặp phải cửa ải này thì đồng nghĩa với việc bị loại bỏ. Chỉ một tháng sau khi ra mắt, vô số người chơi đã khiếu nại với dịch vụ chăm sóc khách hàng, đáng tiếc tin tức mà họ nhận được ngoài trừ việc [trò chơi không có gì bất thường] thì cũng chỉ có [người chơi nên động não nhiều hơn].

Cửa ải "Tường vi trắng" này thật sự rất khó! Huống chi người chơi và trò chơi trước đó đã từng ký hợp đồng, sau khi bị loại trừ người chơi sẽ mất hết tất cả ký ức liên quan đến trò chơi, cho nên người chơi chỉ biết bản thân đã bị loại ở cửa nào nhưng lại chẳng biết tại sao bản thân bị loại, trên diễn đàn chò chơi cũng đã đưa ra rất nhiều suy đoán...

"Đến rồi!" Bốn người trầm mặc không nói lời nào đưa Việt Thân vào phòng thẩm vấn, mỗi người đều giấu kín suy nghĩ trong lòng, "Đợi lát nữa thẩm vấn xong, khiến cô ta nhận tội là có thể thông qua cửa ải này?"

Vị cảnh sát trên mặt có một vết sẹo lớn từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng nhìn Việt Thân trong phòng thẩm vấn, có hơi bất an, "Có lẽ... Nhưng tôi cứ có cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy." Bằng không tại sao lại có nhiều người chơi bỏ mạng ở chỗ này đến vậy.

"Lão Triệu nói cửa ải sơ cấp, đáp án đều nằm trong tên của cửa ải."

"Chứng cứ rành rành không chạy được, các cậu đừng tranh cãi ầm ĩ nữa, trước tiên chúng ta cứ đi tìm manh mối bổ sung đã."

Cách tấm gương một chiều, bốn người họ có thể nhìn thấy rõ ràng Việt Thân và cảnh sát thẩm vấn. Cảnh sát thẩm vấn Triệu Phách Thiên cũng là người chơi, anh ta đã vượt qua ba cấp và có nhiều kinh nghiệm hơn bọn họ. Lúc đầu cũng là anh ta tìm ra bốn người bọn họ rồi lập thành liên minh, hiện tại anh ta đảm nhận chức vụ thẩm vấn.

"Nói đi." Người đàn ông lấy bảy tám bức ảnh từ trong túi ra, ném mạnh lên bàn. "Cô có quan hệ gì với các cô ấy? Tại sao lại muốn sát hại bọn họ?"

Có bốn bức ảnh chụp một cô gái với mái tóc dài mặc chiếc váy trắng, và một người đàn ông nhìn không rõ diện mạo.

Hai mắt cô gái nhắm nghiền, làn da tái nhợt, mái tóc đen lòa xòa như tảo biển ở trên ga giường trắng tinh, trong miệng ngậm một đóa hoa tường vi màu đen đang nở, hai tay đan chặt vào nhau, người đàn ông cũng ở tư thế giống như thế, chỉ thiếu hoa tường vi trong miệng, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy những cô gái này đều bị "Tường vi đen" tiêm Formalin(*) dẫn đến thiệt mạng, thời gian bắt đầu vào ngày một tháng hai, mỗi ngày một nạn nhân, dù là khám nghiệm hiện trường hay hồ sơ phạm tội, tất cả bằng chứng đều hướng về phía Việt Thân.

Nhìn vào bức ảnh, Việt Thân nhếch khóe miệng, độ cong khóe miệng tựa như đang giễu cợt trào phúng, nhưng lại cũng an tĩnh như bách hợp, cô gái chập chạp lên tiếng: "Đúng vậy, tại sao tôi lại phải gϊếŧ bọn họ?"

Nói xong giống như nghĩ tới chuyện gì đó, cô hơi nghiêng mình dựa lưng vào thành ghế, ngón trỏ như có như không chạm vào chiếc bàn trước mặt một lúc, còng tay kêu cộp cộp, cô nói với tấm gương trong phòng bên trái: "Sáu ngày, các vị có thể đến muộn thêm một chút nữa không?"

Cô ấy đang nói chuyện với gương nhưng hai mắt lại nhìn thẳng về phía bốn người ở phòng bên cạnh, cảm giác ớn lạnh từ bốn phía đánh đến khiến bọn họ nổi da gà, nếu không phải biết có mặt kính ngăn cách, cô ấy không thể nhìn thấy bọn họ thì bốn người đều cho rằng chiếc gương này hoàn toàn không tồn tại.

"Trời!"

"Thế quái nào... Chúng ta bắt phải kịch bản kinh dị hả? Cô ta nhìn về hướng này! Cô ấy nhìn về hướng này!"

"Mẹ nó! NPC này cũng quá khủng bố rồi, cái ánh mắt đáng sợ này nhất định là hung thủ!"

"Sáu ngày! Cô ta nói mà không biết ngượng à, tôi chưa từng thấy NPC nào chạy nhanh như vậy! Chạy như như thế nhất định là hung thủ!"

...

Đến khi Việt Thân dời mắt sang chỗ khác, bốn người ở bên này đang quan sát tình hình trong phòng thẩm vấn mới thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng thẩm vấn, lão Triệu nhìn gương, có hơi khó hiểu: "Người chơi?"

Việt Thân không nói chuyện, chỉ nghịch còng tay.

Không đúng, thời gian trò chơi đưa ra là tám ngày, hôm nay đã là ngày thứ bảy, nếu là người chơi thì phải nói cho hắn biết, miễn cho mọi người bởi vì không tìm đủ manh mối mà bị loại.

Thời gian cấp bách, thái độ không chịu hợp tác của cô gái đã chọc giận lão Triệu, hắn còn muốn nói gì đó, đồng sự bên cạnh đã ra hiệu cho hắn đừng loạn, sau đó đặt một túi vật chứng khác lên trên bàn, đồng thời bật đèn lên, ánh sáng chới mắt chiếu vào mặt Việt Thân.

"Mấy thứ này đều tìm được trong túi xách của cô, cô giải thích thế nào?"

Trên bàn có một tấm thiệp và hai đóa Tường vi trắng nửa nở nửa tàn!

...

(*) Tường vi trắng: là một loại tường vi (紫薇) còn có tên gọi khác là hoa tử vi vì thế tường vi trắng còn có các tên gọi khác như tử vi hoa trắng, bằng lăng xẻ hoa trắng, bá tử kinh. Cây thuộc họ bằng lăng, có tên khoa học là Lagerstroemia Indicia. Tường vi hoa trắng được phân thành 2 loại. Một là tường vi hoa trắng lá đỏ, hay còn được gọi là tường vi hoa trắng lá tím, tường vi huyết long hoa trắng. Loại thứ 2 là tường vi hoa trắng lá xanh. Tường vi trắng là đại diện cho tình yêu trong sáng, tinh khiết.Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án - Chương 1: Tường Vi Trắng (1)(*) OCC: viết tắt của Out of character, có nghĩa là Không phù hợp với tính cách, nhân vật được thiết lập trong game/truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong game/truyện gốc.

(*) Formalin: là một chất có mùi hăng mạnh, nó là một chất hữu cơ, là Aldehyde đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO. Formaldehyde lần đầu tiên được nhà hóa học người Nga Aleksandr Mikhailovich Butlerov tổng hợp năm 1859 nhưng chỉ được Hoffman xác định chắc chắn vào năm 1867. Là một dung dịch dùng để ướp xác, tuy nhiên cũng rất độc hại nếu uống nhầm formalin có thể dẫn đến chết người bởi các thành phần hóa học trong nó sẽ ngay lập tức xâm nhập cơ thể chúng ta và tàn phá một cách nhanh chóng.