Chương 1: Lưu Manh Ăn Một Búa Của Ta Đi

Editor Bạch Lộc Thời

Beta Phương Huyền

Công chúa: Bản cung…… Chết rồi sao.

—————————————

"Ngươi, ngươi……”

"A, bản cung? Bản cung đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nữ kiều mị mang theo âm cuối có chút hài hước, lại có một chút hương vị mê hoặc lòng người.

Đây là một căn phòng trắng xóa không có bất cứ một cái gì. Chỉ là ở góc tường có một cô nương mặc một chiếc váy bằng lụa, tóc vấn lên và đeo một bộ trâm bằng vàng, khí chất yêu kiều, quyến rũ đè trên người một thiếu niên 15,16 tuổi, không khí mờ ám giữa hai người làm người ta mặt đỏ tim đập, suy nghĩ lung tung.

Cơ Tuệ một tay giữ thiếu niên trước mặt, khống chế mọi hành động của cậu. Tay còn lại xoa xoa gương mặt của thiếu niên, lúc gương mặt của thiếu niên càng ngày càng đỏ nàng nhẹ giọng cười thành tiếng.

Nàng nheo mắt lại, đôi mắt đào hoa hết sức mị hoặc, giọng của nàng cũng càng thêm nhỏ nhẹ ái muội.

"Ngươi mau nói thật cho bản cung, đã có chuyện gì xảy ra với bản cung?”

"Ngươi, ngươi đừng có mà làm xằng làm bậy nha! Ta, ta chính là hệ thống của ngươi, ngươi nếu dám làm xằng làm bậy, cẩn thận ta sẽ không khách khí……” Cơ thể của thiếu niên căng cứng, mạnh giọng nói nhưng hô hấp của cậu đã vô cùng hỗn loạn.

"Xằng bậy? À?” Cơ Tuệ nhẹ “À” một tiếng, một tiếng này cũng mang theo mị lực khiến người ta khó mà kiềm chế. Bỗng nhiên nàng cúi đầu xuống liếʍ vào khoé miệng của thiếu niên, trước ánh mắt khϊếp sợ và gương mặt đỏ bừng hạ giọng nói: “Như này là xằng bậy sao?”

Nàng chạm tay vào khuôn mặt thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh của hắn, kéo nhẹ cái cúc ở cổ áo sơ mi ra.

"Hay là như này?”

"Ngươi, ngươi……” Thiếu niên xấu hổ và giận dữ muốn chết, căm tức nhìn nàng nói: “Tại sao ngươi lại như thế này vậy!” Giọng nói có chút run rẩy không thể che giấu.

"Sao vậy, sợ à?” Ý cười trong mắt Cơ Tuệ càng sâu, nàng ghé sát vào tai của thiếu niên, và nói trong khi cơ thể của thiếu niên cứng đờ:



"Nếu sợ thì ngoan ngoãn nói cho bản cung biết ngươi là ai, nơi này là nơi nào, mà không phải là giả thần giả quỷ ở trước mặt bản cung.”

Giọng nói mềm mại mê hoặc nhân tâm, ngọt như tẩm mật, nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu lạnh lẽo và sát khí.

"Ta nói thật mà!” Hệ thống cũng rất muốn khóc, hắn uất ức nói: “Ta nói ta là hệ thống, nơi này là không gian của hệ thống, tại sao ngươi không tin chứ!” Nói xong còn cường điệu thêm một câu “Ta thật sự không có lừa gạt ngươi, thật đấy!” Như là hận không thể móc tim ra để chứng minh lời nói của mình.

"Tê Đồng…… Phượng hoàng sống ở trên cây ngô đồng, đúng là một cái tên rất hay.” Cơ Tuệ híp mắt, nhẹ nhàng mà cảm thán nói. Tay nàng bóp khuôn mặt của hệ thống, hơi dùng sức véo ra một vết đỏ. Sắc mặt hệ thống ở bên dưới không nhịn được do bị đau mà nhíu mày, cười nói: “Nhưng mà nếu như ngươi vẫn bày ra mấy chuyện ma quỷ như thế này hết lần này đến lần khác, ta thật sự không ngại……”

—— làm ngươi!”

Giọng nói ái muội không rõ như uốn vài vòng ở trên đầu lưỡi, hệ thống cảm thấy cúc hoa mình bắt đầu đau đớn.

Đại não của hắn có thể so sánh với siêu cấp máy tính của nhân loại đang vận hành với tốc độ rất nhanh, hoạt động hết công suất, hắn đang nghĩ ra rất nhiều phương án và bác bỏ cũng rất nhiều.

Vài giây sau hắn bỗng nhiên hét to một tiếng: “Ký chủ lưu manh, nhận lấy dữ liệu này!” Sau đó hung hăng ném thẳng tới đầu Cơ Tuệ.

"Bốp!”

"A??!!”

Bị hệ thống bất thình lình lấy ra một cái búa lớn đập vào đầu, khiến Cơ Tuệ bị đau có chút ngốc ngốc phải lui ra phía sau hai bước. Nàng dùng tay che lại cái trán sợ đã đỏ lên, nước mắt chảy ra vì trán bị đập đau, nàng nhìn hệ thống mắng to: “Ngươi dám đập lão nương!”

Đột nhiên nàng ngây ngẩn cả người, sắc mặt của nàng thay đổi mấy lần chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cuối cùng không thể tin nổi cúi đầu nhìn cơ thể chân thực của mình, rõ ràng không có gì khác biệt so với máu thịt bình thường. Nàng nhìn kỹ, cọ sát quần áo mà vẫn cảm nhận được các dao động trên da thịt, vừa lắc đầu vừa nói: “Ta đã chết? Không thể nào…… Không thể……”

Sau khi thoát khỏi ma chưởng, hệ thống cũng nhân cơ hội này mà sửa sang lại quần áo, hắn nhìn bộ dáng phải chịu đả kích lớn của Cơ Tuệ, tức giận vừa dâng lên trong lòng ngay lập tức tiêu tán ngay, không khỏi thở dài.

Tuy hắn chỉ là một tân sinh hệ thống vừa mới xuất xưởng không bao lâu, trước khi chính thức làm việc hắn cũng đã luyện tập qua rất nhiều lần, tất nhiên cũng hiểu trạng thái lúc này của Cơ Tuệ. Đang định mở miệng an ủi một vài câu liền nghe thấy đối phương nói.

"Xong đời, địa bàn của lão nương, tiểu đệ của lão nương, mỹ nhân của lão nương, không còn…… tất cả đã không còn……”

"……” Cái người này……

"Thiệt thòi lớn rồi, lão nương còn chưa có làm ăn gì được với hoàng huynh đâu! Thật là, cũng tại hoàng huynh quá keo kiệt. Không phải chỉ là hôn trên mặt một chút thôi à, cũng không phải hôn ở môi…… Rõ ràng hắn cũng có thể thực hiện cái lễ nghi hôn tay ở tu chân giới phương tây cơ mà, thế mà cũng không muốn thỏa mãn cái tâm nguyện nho nhỏ của muội muội ruột thịt của hắn……”

Thỏa mãn ngươi mới gặp quỷ!



"A a a!!! Lão nương đến chết còn chưa có gả ra ngoài! Đến chết vẫn là còn là xử nữ! Đều tại hoàng huynh hết, nếu không phải do bình thường hắn quá nghiêm khắc thì lão nương đã sớm đem mình gả ra ngoài! Nói không chừng đến cả con ta cũng đã có rồi!”

Buộc “Gả” à?

Hệ thống càng nghe càng ứa mồ hôi lạnh, hắn nhìn người nào đó rõ ràng đã lâm vào trạng thái phát điên, yên lặng mà nuốt nước miếng.

Rốt cuộc, xuất phát từ vấn đề an toàn của mình, hắn yếu ớt mở miệng: “Ừm…… Ký chủ, ngươi đã xem phần sau của tư liệu chưa?”

"Hả?” Nghi hoặc ra tiếng, Cơ Tuệ nhìn hệ thống một cái, bỗng nhiên linh quang chợt lóe liền đem ý thức của mình chìm vào trong thức hải. Nàng cẩn thận đọc các thông tin đột nhiên xuất hiện trong thức hải, sắc mặt cũng từ kinh ngạc đến chấn động rồi cuối cùng là vui sướиɠ.

Đây là một tổ chức thần kỳ, do ai sáng lập đã không thể tra được nữa. Chỉ biết cái tổ chức này tồn tại có ý nghĩa là giữ gìn sự ổn định của các vị diện, bảo vệ các vị diện sẽ không bị hủy diệt bởi những gì dị thường.

Cũng giống như một công ty lớn, cái tổ chức này cũng chia làm rất nhiều bộ phận, bộ phận khác nhau sẽ có các nhiệm vụ khác nhau, ví dụ như bảo vệ các vị diện mới hoặc là hủy diệt những vị diện đã không thể cứu chữa, nếu không sẽ chỉ gây hại tới các vị diện đặc biệt.

Đương nhiên, hai tình huống trên đều là những tình huống vô cùng cao cấp, không phải thành viên nào cũng có thể xử lý. Mà ở tổ chức này tồn tại nhiều nhất là các Luân Hồi Giả, bọn họ cũng giống như là nhân viên cơ bản của tổ chức, thông qua việc di chuyển tới các vị diện để giải quyết nhưng oán khí của người ủy thác, chỉ cần hóa giải oán khí của bọn họ thì sẽ giữ gìn được hoà bình ở vị diện đó —— nói chung thì sức mạnh của con người quá lớn, nếu như oán khí của một người quá lớn cũng có thể gây hại tới vị diện của người đó. Mà cái giá phải trả cho việc thay đổi kết cục của mình đó là một nửa linh hồn của người ủy thác, đây cũng coi như là một phương thức trao đổi đồng giá.

Hiện tại tình huống của Cơ Tuệ chính là Luân Hồi Giả được lựa chọn.

Thở dài một cái, Cơ Tuệ lên tiếng: “Thông tin trong tư liệu là chính xác đúng không?”

"Là thật.” Hệ thống gật đầu, nói: “Ký chủ chỉ cần hoàn thành mười nhiệm vụ là có thể chọn thoát ly khỏi hệ thống, hơn nữa phần thưởng sẽ là đưa cô trở lại về không gian cô sống ban đầu, hơn nữa sẽ giúp cô đạt tới đỉnh cao cuộc sống.”

"Không, bản cung không phải nói tới cái này.” Cơ Tuệ nở một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, nói: “Ý của bản cung là bản cung sẽ được đi tới rất nhiều thế giới mới là thật à?”

"Hả?” Lần này sẽ đến lượt hệ thống ngây ngẩn cả người, hắn kỳ quái nhìn Cơ Tuệ, nói: “ Đương nhiên là thật chứ sao, nhiệm vụ của ký chủ vốn dĩ chính là đi tới các thế giới để hoàn thành tâm nguyện của các vai phụ. Nếu không đi tới các thế giới thì còn làm nhiệm vụ khỉ gì nữa!”

"Vậy đúng là quá tuyệt vời!” Trông Cơ Tuệ có vẻ rất vui vẻ, nàng tới khoác vai hệ thống, tùy tiện nói: “Như vậy thì sau này chúng ta chính là huynh đệ rồi, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi đưa ta tới nhiều thế giới để đoạt địa bàn thì chắc chắn ta sẽ không quên công lao của ngươi. Từ nay về sau ngươi chính là người của lão nương!”

Cơ Tuệ bây giờ và lúc trước cứ như hai người khác nhau, chỉ có mỗi một điều giống nhau chính là vô cùng lưu manh.

Hệ thống choáng váng, sau đó lộ ra sắc mặt dở khóc dở cười.

Ký chủ của hắn là người như thế nào vậy!