Dịch: Lạc Đinh Đang
Thấy Bạch Lưu Sương mang vẻ mặt không vui lên xe ngựa nhanh chóng rời đi, Tiền Thiển cười vô cùng hạnh phúc nhìn nàng ta. Chọc nữ chính bực mình thật là sung sướиɠ!!!
Yến Hành nhìn xuyên qua cửa sổ thấy dáng vẻ ngu ngốc của Tiền Thiển, không khỏi bật cười một tiếng, tự nhủ: “Vui như vậy sao? Thật là ngốc.”
Tiền Thiển vui vẻ mang điểm tâm về Trạng Nguyên Lâu, chút buồn bực trong lòng cô dường như bị quét sạch trong nháy mắt, qua đó nhìn Yến Hành cũng thuận mắt hơn. Chẳng qua với điểm tâm cô thiên tâm vạn khổ mang về, Yến Hành không ăn lấy một miếng. Trong lòng Tiền Thiển thở dài, quả thật hoàng tử được nuông chiều từ bé, thật lãng phí!
Tới khi Tiền Thiển hầu hạ nhóm Yến Hành thêm hai tuần trà, hai huynh đệ này cuối cùng cũng quyết định đi. Trần Tĩnh Hòa vừa đứng dậy, Yến Hành đã bắt đầu gọi Tiền Thiển. Tiền Thiển nghĩ thầm, trước khi đi còn không yên tĩnh, nhưng vẫn mang vẻ mặt ngoan ngoãn đi qua.
Yến Hành thấy Tiền Thiển đến, ngắn gọn nói một câu: "Hầu hạ không tệ!" Sau đó chỉ thức ăn trên bàn, nói: "Con cá này, thịt bò và vịt Bát Bảo, còn có hộp điểm tâm này, thưởng ngươi."
Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: "Đều chưa chạm tới, bỏ đi lãng phí."
Tiền Thiển giật mình, đây là... muốn thưởng cô? Thế nhưng vì sao vậy? Rõ ràng vừa rồi còn muốn hành cô, giờ lại đập đĩa bánh cho cô. Dù trong lòng Tiền Thiển có chút lẩm bẩm, nhưng vẫn tỏ vẻ cảm kích tạ thưởng.
Trần Tĩnh Hòa nhìn qua, Yến Hành tặng thưởng, y cũng phải bày tỏ một chút, vội vàng sờ loạn trong túi, lấy một khối bạc vụn đưa cho Tiền Thiển. Tiền Thiển bị đĩa bánh liên tiếp đập cho có chút choáng váng, lập tức tranh thủ thời gian cảm tạ Trần Tĩnh Hòa.
Trần Tĩnh Hòa không lộ sắc mặt, bình tĩnh gật đầu. Nhưng giờ nội tâm y nước mắt giàn giụa. Không phải y đau lòng ít bạc này, mấu chốt là y chưa ăn no.
Mặc dù Yến Hành là biểu đệ Trần Tĩnh Hòa, nhưng hắn là hoàng tử. Ngồi cùng một bàn cơm với Yến Hành, Yến Hành không động tới đồ ăn, một Tam phẩm Tướng quân như y càng không dám đi quá giới hạn. Một võ tướng như y, vừa buổi sáng huấn luyện, giữa trưa liền theo Yến Hành ăn mấy đũa rau xanh, vốn không đủ no. Y đã nói hôm nay Yến Hành chọn thức ăn rất khả nghi, thì ra vấn đề ở chỗ này.
Trần Tĩnh Hòa lắc đầu thở dài, cảm thấy mình thật khổ cực, đường đường là thế tử Hộ Quốc Công, Tướng quân Tam phẩm, lại phải tiết kiệm cơm trưa để thưởng tiểu nhị. Sớm biết vậy y nên gọi nhiều thức ăn hơn... Trần Tĩnh Hòa hối hận không thôi.
Trần Tĩnh Hòa không vui, nhưng Tiền Thiển lại rất vui vẻ. Cô đã rất lâu! Rất lâu!!! Chưa ăn thịt bò. Nhìn đĩa thịt bò tinh xảo trên bàn, mắt Tiền Thiển tỏa sáng.
Yến Hành nhìn lướt qua Tiền Thiển, thấy cô nhìn chằm chằm thịt bò trên bàn, mắt sáng như sao, không khỏi hài lòng gật đầu. Quả nhiên vẫn thích ăn thịt, bảo sao lần trước ăn thịt thỏ nướng cũng vui vẻ như vậy.
Tiền Thiển thu hoạch lớn nên vô cùng vui vẻ đưa tiễn hai huynh đệ Yến Hành. Cô không có nhiều lòng tham, quay người nộp tiền Trần Tĩnh Hòa thưởng cho Hỉ Tử. Trần Tĩnh Hòa cho cô tiền thưởng trước mắt bao người, cô giao cho quán bảy thành, còn lại là của mình, người khác cũng không làm gì được cô. Nhưng Tiền Thiển không ngốc, hiện giờ cô chỉ là học đồ.
Theo quy định, sau năm đầu tiên, học đồ còn phải giao cho sư phụ một nửa tiền công, nếu giờ cô giữa lại chút tiền thưởng đó, Hỉ Tử nhất định sẽ có ý kiến. Lại nói, Tiền Thiển xuất thân nữ nhà giàu, coi như thân phận bây giờ là thôn cô nghèo thì mí mắt cũng không hẹp như vậy.
Quả nhiên Hỉ Tử lộ ra 200 ngàn phần hài lòng với việc Tiền Thiển thức thời như vậy. Hắn bảo cô giữ lại đồ ăn và điểm tâm Yến Hành thưởng, không cần chia cho những người khác. Tiền Thiển nghe hắn, hân hoan mượn hộp đựng thức ăn của nhà kho, sắp xếp đồ ăn gọn gàng, chuẩn bị mang về cho Trương thị cải thiện sinh hoạt. Mặt khác tìm hai tấm giấy dầu, nhặt ra mấy khối điểm tâm, bọc thành hai bọc nhỏ, một bọc định mang về cho Vương Thuận, một bọc khác tìm cơ hội sẽ lặng lẽ đưa cho Đổng Tam, nói cho hắn biết là điểm tâm Lưu Vân Trai do khách nhân thưởng, để hắn mang về cho Đổng lão gia tử nếm thử.
Đổng Tam nghe nói là điểm tâm Lưu Vân Trai, quả nhiên vô cùng kinh hỉ. Điểm tâm Lưu Vân Trai xếp đầu kinh thành, giá cả cực kỳ đắt đỏ, bình thường chỉ có quan lại quyền quý mới có thể mua. Gia đình thường thường bậc trung như Đổng gia bình thường tuyệt đối không mua nổi. Hắn cẩn thận nhét bọc giấy vào ngực, cảm ơn Tiền Thiển.
Tiền Thiển vội vàng làm xong, ngoan ngoãn về lau bàn, trong lòng tính toán, thừa dịp tâm tình Hỉ Tử tốt, có thể xin buổi chiều về sớm một chút được không, kịp trước giờ Trương thị ăn cơm chiều.
Vất vả bề bộn đến quá trưa, Tiền Thiển chưa tìm Hỉ Tử mở miệng đã thấy Hỉ Tử vui mừng vẫy cô, Tiền Thiển thấy thế tranh thủ thời gian chạy tới. Thì ra khối bạc Trần Tĩnh Hòa thưởng, Hỉ Tử giao đến phòng thu chi tính toán, còn nhiều hơn một lượng. Coi như giao cho quán bảy thành thì Hỉ Tử cũng được gần bốn trăm văn. Dù Hỉ Tử chạy đường nhiều năm, kiến thức rộng rãi, cũng rất ít thấy khen thưởng lớn như vậy.
Hỉ Tử nghĩ đến, đây cũng vì tiểu đồ đệ nhà mình hiếu thuận, chịu giày vò nửa ngày mà cuối cùng còn ngoan ngoãn giao tiền thưởng cho hắn. Bởi vậy hắn cũng hào phóng đưa Tiền Thiển năm mươi đồng, còn chủ động bảo hôm nay có thể cho cô về sớm. Tiền Thiển nghe xong đương nhiên vui mừng hớn hở..
Nơi này Tiền Thiển vui vẻ. Cùng một thời gian, Trương thị phát hiện có khách đến cửa. Mà vị khách này còn là người quen.
Người tới chính là Ám Nhất, đương nhiên không phải y ngẫu nhiên xuất hiện. Dù sao Yến Hành cũng là người tâm cơ thâm trầm, gặp chuyện khó tránh khỏi nghĩ nhiều. Hôm nay ở Trạng Nguyên Lâu thấy Tiền Thiển nữ giả nam trang làm chạy đường, trong lòng hắn liền có chút lẩm bẩm, nghĩ trong đầu sao có thể thấy nha đầu xấu ở chỗ này.
Mặc dù Yến Hành không có ác cảm với Tiền Thiển, cũng thích trêu đùa cô, nhưng thực chất bên trong để cẩn thận hắn vẫn quyết định điều tra Tiền Thiển một chút, xem tiểu nha đầu này nữ giả nam trang xuất hiện tại Trạng Nguyên Lâu, có thật là trùng hợp hay còn mục đích khác.
Bởi vậy vừa ra Trạng Nguyên Lâu, Yến Hành liền gọi Ám Nhất đến, sai y đi tra rõ ngọn nguồn Tiền Thiển. Dù Ám Nhất cảm thấy chủ tử nhà mình cẩn thận quá mức, nhưng cũng thật lòng đi tra mẫu tử Trương thị một chút.
Sau khi Tiền Thiển vào kinh, cũng chỉ có vài việc. Mạng lưới tin tức ám vệ dùng để điều tra cô quả có chút đại tài tiểu dụng. Không tới một canh giờ, từ lúc Trương Ngũ Nương sinh ra tới giờ đều bị Ám Nhất tra rõ ràng.
Ám Nhất bất mãn nhìn tư liệu về Trương Ngũ Nương chỉ đơn giản một trang giấy, trong lòng biết rõ mẹ con Trương thị xuất thân thôn dã tuyệt đối không có mục đích gì. Yến Hành thấy Tiền Thiển ở Trạng Nguyên Lâu đến tám phần là trùng hợp.
Nhưng mà, Ám Nhất hơi trầm ngâm, điều này không thể giải thích vì sao Trương Ngũ Nương nhất định phải sống nữ giả nam trang, còn to gan lăn lộn đến Trạng Nguyên Lâu chạy đường. Ám Nhất nghĩ, có lẽ y nên tới cửa bái phỏng, tự mình hỏi một chút.
Lúc đó, Trương thị đang từ nhà Lý đại nương về, trong tay còn ôm đồ mới nhận. Vừa đến cửa nhà, thấy có người đứng đó, Trương thị nhìn kỹ, phát hiện chính là vị đại gia hảo tâm trước kia trên đường lên kinh giúp đỡ mình. Trương thị nhanh tới chào: "Vị đại gia này, ngài còn nhận ra ta không? Trên đường lên kinh mẹ con chúng ta nhận ân huệ của ngài còn chưa cảm ơn.”