Tuy rằng Cố Nam Tây chạy chậm, nhưng thực ra rất nhanh đã không còn thấy bóng người.
Ninh Mông bĩu môi.
Quả nhiên nói như vậy nhất định dùng được, ngoài sáng Cố Nam Tây luôn nói Mạnh Ninh vẫn là bạn, trong lòng sợ rằng rất muốn thoát khỏi cô.
Sau này lại đυ.ng vào thì cứ làm bộ làm tịch như vậy mà vượt qua thôi, để tự cô ta chạy, đỡ phải nói nhảm nhiều.
Cô chậm chạp trở về ký túc xá.
Bây giờ mới chạng vạng, trong phòng không có ai, chỉ có một mình cô, cô dứt khoát mở điện thoại tra tin tuyển người làm thêm ở xung quanh.
Không biết qua bao lâu, cửa bị đẩy ra.
Nghe thấy âm thanh, Ninh Mông quay đầu lại.
Vu Tiểu Liên và Lý Kiều đang ở cạnh nhau, người sau đang phàn nàn: “Tôi không đi, đêm nay muốn quay video thì cậu tự đi đi.”
Giọng nói của cô ta cũng không xem là tốt lắm, sắc mặt cũng khó coi, chỉ thiếu nói kháy, không hề bận tâm tới suy nghĩ của Vu Tiểu Liên.
Vu Tiểu Liên bị cô ta nói có chút bối rối.
Đợi đến khi nhìn thấy Mạnh Ninh trong ký túc xá còn nhìn mình, lại càng cảm thấy không dễ chịu, chỉ kéo ra một nụ cười: “Được, tự mình đi.”
Lý Kiều gật gật đầu: “Không có tiền thì tìm tôi.”
Ninh Mông dời tầm mắt, tuy rằng tò mò, nhưng cô không có ham muốn dò hỏi, đặc biệt là hai người kia đều có quan hệ không quá tốt với cô.
Nhưng cô lại phát hiện, hôm nay sắc mặt của Vu Tiểu Liên không quá tốt, không biết đã xảy ra chuyện gì, so với bình thường thì im lặng hơn không ít.
Rất nhanh, Vu Tiểu Liên buông cặp, cầm di động ra ban công.
Cửa kéo ở ban công mà đóng lại thì có hiệu quả cách âm rất tốt, Ninh Mông cũng chỉ có thể nghe được tiếng loáng thoáng, nội dung cụ thể là gì thì không rõ lắm.
Không tới vài phút, Vu Tiểu Liên đột nhiên mở cửa.
Ninh Mông lén quan sát, phát hiện hình như cô ấy khóc, hốc mắt đo đỏ, trực tiếp bò lên giường, kéo màn.
Rất nhanh, tiếng chuông điện thoại vang lên, lại dừng, lại vang.
Ninh Mông suy đoán có thể là cãi nhau với bạn trai.
Quan hệ giữa Mạnh Ninh và Vu Tiểu Liên cũng chỉ bình thường, chỉ là trước khi xu hướng tìиɧ ɖu͙© còn chưa bị phơi bày, thanh danh cũng chưa bị bôi đen, cô vẫn nói chuyện với ba người trong phòng ký túc.
Lúc trước tuy rằng Vu Tiểu Liên không đứng đầu trong ký túc xá, nhưng so với Mạnh Ninh lại tương đối biết đối nhân xử thế hơn, quan hệ với từng người đều không tệ.
Duy chỉ có một điều không tốt e cũng chỉ có chuyện cô ấy thích nói chuyện video với bạn trai lúc nửa đêm.
Nghe nói là người bạn trai này bắt đầu có từ cấp 3, là một phú nhị đại*, chẳng qua hiện tại hai người đang yêu xa, cho nên toàn dựa vào gọi video.
Gia cảnh của Vu Tiểu Liên chỉ bình thường, vào kì nghỉ đi ra ngoài du lịch với cậu ta còn phải tiết kiệm chút tiền sinh hoạt phí, suy cho cùng bạn trai cô ấy chỉ biết chọn chất lượng cao.
Trong ký túc xá có một người khác tên là Dương Vũ Khiết, tương tự với tình huống của Vu Tiểu Liên, với bạn trai phú nhị đại cũng là yêu xa, chỗ khác biệt chính là gia cảnh của Dương Vũ Khiết thuộc hàng khá giả, cuộc sống không lo.
Đang nghĩ ngợi, Dương Vũ Khiết đã trở về.
*Phú nhị đại: hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Cô ta còn đang nói chuyện điện thoại với người khác, vừa cởi giày, “Anh nói thật sao? Vậy thì em sẽ đợi lấy… Đương nhiên là bất ngờ, em còn tưởng rằng anh đã quên chứ…”
Qua vài phút, cô ta cúp điện thoại.
Vu Tiểu Liên đã xuống khỏi giường, trở lại bộ dạng bình thường, ngồi ở chỗ đó không biết đang làm gì.
Nhìn thấy Dương Vũ Khiết vui vẻ như vậy, tò mò hỏi: “Nhìn cậu vui vẻ như vậy, bạn trai tặng cho cậu bất ngờ gì sao? Là quà sinh nhật của cậu?”
Dương Vũ Khiết tuỳ ý sắp xếp quần áo, chuẩn bị ra ngoài, thuận miệng nói: “Đúng vậy, vừa đúng lúc anh ấy ra nước ngoài, tặng cho mình một cái túi, có thể sẽ tới ngay thôi. Mình đi đây.”
Cái túi này tất nhiên là hàng hiệu.
Vu Tiểu Liên lộ ra biểu cảm hâm mộ, “Đi đường cẩn thận.”
Cô và bạn trai ra ngoài đi du lịch đều phải tiết kiệm tiền, một năm trước đối phương có mua cho cô một cái túi, cũng chỉ là chất lượng tầm trung, so với mấy cái Dương Vũ Khiết tự mua còn kém hơn.
Thậm chí lần này còn xảy ra tình huống như vậy.
Vì sao chênh lệch giữa người và người lại lớn như vậy, thế giới này đúng là rất không công bằng, trong lòng Vu Tiểu Liên tràn ngập oán hận.
Cô ta đóng cửa lại, quay đầu đối mặt với ánh mắt của Ninh Mông.
Sau đó nhìn thoáng qua cô với đôi mắt hình viên đạn, giọng điệu không tốt mà nói: “Mạnh Ninh, vì sao cậu không dọn ra ngoài ở?”
Ninh Mông ngồi ở mép giường, có hơi hồ đồ.
Chuyện này có liên quan gì tới cô ta, cô lại không trêu chọc cô ta, làm gì mà phải nhìn người khác như vậy, xả giận lên người cô à?
Cô kéo khoé miệng, “Tôi đã nộp tiền ở rồi, tại sao lại phải ra ngoài thuê nhà, tốn nhiều tiền, tôi là người nghèo mà.”
Vu Tiểu Liên bị cô chặn miệng đến không còn lời gì để nói, mặt mày khó coi mà lên giường.
Ninh Mông lẩm bẩm, làm lơ cô ta, chuyển qua chơi điện thoại.
Nhưng mà lời vừa rồi mà Dương Vũ Khiết nói lại làm cô có hơi buồn cười.
Ngày hôm qua cô ấy còn nói bạn trai mình đã chết, muốn đi tham gia phúng viếng, hôm nay chết còn đội mồ sống lại, còn hoà thuận như lúc ban đầu, quả nhiên là người đang yêu, cô không hiểu nổi.
Chỉ là lời như vậy cô sẽ không nói ra khỏi miệng.
Lấy tính cách của Dương Vũ Khiết, không chừng có thể mặt nặng mày nhẹ ngay tại chỗ, chửi ầm lên, một chút cũng không nể nang.
Ninh Mông không khỏi nhớ tới tình trạng của Vu Tiểu Liên hôm nay, bề ngoài có chút không đúng.
Trước kia cũng không phải kiểu thế này, yêu đương cãi nhau cũng sẽ không đột nhiên trở thành như vậy chứ nhỉ?
Lúc tiết tự học tối, Ninh Mông ra khỏi ký túc xá trước, đợi đến khi chuông vào học vang lên, cô mới biết là Vu Tiểu Liên không tới.
Khi cô đi, Vu Tiểu Liên còn đang ở ký túc xá, hơn nữa cũng không ngủ, không thể nào là quên chuyện tự học buổi tối.
Lớp trưởng đang điểm danh phía trên: “… Vu Tiểu Liên… Vu Tiểu Liên không tới sao? Hay là đến muộn?”
Lý Kiều nói thẳng: “Cơ thể cậu ấy hơi khó chịu.”
Lớp trưởng gạch một tên: “Được, ngày mai để cậu ấy đưa giấy xin phép nghỉ cho mình, hôm nay giáo viên hướng dẫn ở văn phòng, có thể là định kiểm tra bất chợt.”
Lý Kiều không để ý đáp.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Ninh Mông lập tức trở về ký túc xá.
Khoảng 1 giờ sau khi tắt đèn, cửa phòng ký túc bị đẩy ra, phát ra một tiếng kẽo kẹt.
Ninh Mông còn
chưa ngủ, trong chớp mắt trái tim đã nhảy dựng lên.
Sau đó là tiếng bước chân vang lên, như đang kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng nặng nề, trong ban đêm yên tĩnh có hơi đáng sợ.
Cô cầm điện thoại vén một khe hở trên mành.
Ánh sáng yếu ớt truyền tới từ bên kia, chiếu ra khuôn mặt trắng bệch của Vu Tiểu Liên, không hề có tí máu, nếu không phải nhìn cô ta như là người sống, Ninh Mông đã trực tiếp coi cô ta thành quỷ.
Lý Kiều mở đèn pin, “Đã về rồi?”
Vu Tiểu Liên uể oải trả lời.
Ninh Mông cảm giác hôm nay Vu Tiểu Liên thật đúng là đã quái lạ đến một trình độ nhất định, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô đang định rụt đầu đi ngủ, kết quả thứ phía sau Vu Tiểu Liên đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của cô.
Chính xác ra, là ở chỗ gáy của cô ta.
Tóc Vu Tiểu Liên rối tung, loạn xạ, đang ngồi trên ghế của bản thân, đưa lưng về phía bàn học, cũng là phía đối diện với giường Ninh Mông.
Mà chỗ gáy của cô ta có một cái đầu nhỏ đang nằm sấp.
Ninh Mông yên lặng hít sâu một hơi, quan sát từ khe hở.
Cái đầu tròn kia rất nhỏ, nhìn không ra mặt mũi, quanh thân phân bố khí đen, mơ hồ lộ phần máu thịt ra bên ngoài.
Vu Tiểu Liên không hề hay biết, cầm điện thoại gõ phím.
Cái đầu tròn kia cũng không rõ ràng, hình như có tác dụng rất nhỏ, cũng không biết là thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng mơ hồ của đôi mắt hay mũi miệng.
Không biết trên người Vu Tiểu Liên có thứ gì, dù sao cũng làm cái đầu tròn kia cực kì thích, còn ghé sát vào ngửi… Cô cảm thấy như vậy.
Mỗi lần tới gần cổ cô ta, sắc mắt của Vu Tiểu Liên sẽ lập tức không tốt lắm, trắng hơn một phần.
Rất hiển nhiên, hoặc là đang hấp thụ sinh khí của cô ta, hoặc là đang hút thứ khác.
Ninh Mông hít khí lạnh.
Chuyện này đúng là đáng sợ quá, trước tiết tự học tối cô còn nhìn thấy Vu Tiểu Liên vẫn bình thường, trừ thái độ có hơi kì lạ, phần khác đều đặc biệt bình thường, chỉ mới mấy tiếng, đã biến thành cái dạng này.
Nhất định là chủ động trêu vào.
Cô biết rõ hiện tại bản thân không hề có năng lực tự bảo vệ, không thể xen vào việc của người ta, huống hồ quan hệ giữa Vu Tiểu Liên và cô cũng chẳng ra sao, cô không thèm vì chuyện này mà vứt mạng mình đi.
Ninh Mông mím môi, giả bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, lùi vào ổ chăn, ngoan ngoãn ngủ.
Ngày hôm sau sau khi rời giường, Vu Tiểu Liên mới vừa ra khỏi toilet.
Ninh Mông chú ý tới cái đầu tròn kia đã mất, nhưng sắc mặt của cô ta vẫn không tốt như cũ, giống như thiếu dinh dưỡng rất nhiều vậy.
Chuyện này đã chứng minh cái đầu tròn kia sẽ không xuất hiện vào ban ngày.
Ninh Mông lặng im rời xa Vu Tiểu Liên.
Vu Tiểu Liên nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Giọng của cô ta có chút yếu ớt, còn mang theo sự gay gắt muốn đâm người.
Ninh Mông bĩu môi, “Không nhìn cậu.”
Vu Tiểu Liên trợn mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt chứa loại cảm xúc cô không hiểu, sau đó xách cặp xoay người ra khỏi ký túc xá.
“Không thể hiểu được.” Ninh Mông nói thầm.
Cô ra ngoài theo, hôm nay còn có bài chuyên ngành, không thể đến trễ.
Chỉ là sau khi đến lớp không lâu, giáo sư lên lớp còn chưa tới, nhắn tin nói đang kẹt xe trên đường.
Lớp trưởng thông báo: “Thầy giáo bảo chúng chúng ta tự học trước, nửa giờ sau thầy ấy đến, các cậu chuẩn bị bài mới một chút đi.”
Ninh Mông mở sách ra, lại lên diễn đàn.
Bài đăng lúc trước đã được cô lưu lại, chỉ là từ lần đến phòng nước đó, cô không còn bấm mở nữa.
Hôm nay trang đầu của diễn đàn xuất hiện mấy bài mới.
Ninh Mông bấm vào một tiêu đề bài đăng giật gân, bị tấm ảnh chụp Thời Thích của chủ thớt làm hoảng sợ.
Đây dám chắc là có người chụp lén, chỉ chụp được một bóng người nghiêng, không biết mặt có đẹp không, dù sao nhìn qua cũng giống như người mẫu.
Quả là siêu cấp đẹp trai.
Thời Thích vẫn đẹp như trước đây.
Thấy phía dưới đều là lời khen, Ninh Mông cảm thấy có chút vinh quang chung, đứa bé này không vặn vẹo là hoàn toàn dựa vào cô đấy, bằng không làm gì có ngày hôm nay có đám người này ngắm.
Đương nhiên, một bài post không thể có chung một tiếng nói, mấy trăm bình luận lướt qua, lời bàn tán không thể chịu được xuất hiện trong đó.
Hoặc là nói chỉnh dung, hoặc là nói đi cửa sau ô dù, thậm chí còn có người nói lên giường lãnh đạo.
Ninh Mông tức đến bốc lửa.
Lấy năng lực của nhà họ Thời, cho dù hiện tại xây trường đại học mới, để Thời Thích làm hiệu trưởng cũng không có vấn đề gì, càng không cần để anh chỉ làm sinh viên, dạy thay mấy ngày thôi như bây giờ.
Càng lướt xuống càng tức, ngay cả cơn thèm ăn cũng không lên được.
Diễn đàn là nặc danh, Ninh Mông cũng không biết ai là ai, tiện tay đăng kí cho mình một cái tài khoản phụ, mắng cái đám bôi nhọ trên mấy lầu kia hết một lần.
Suy nghĩ nữa, cô lại tiện tay, đem những từ mình nhớ rõ dùng trên người Thời Thích, khen anh một lần luôn ở mấy lầu sau.
Rồi mới cảm thấy vừa lòng hả dạ mà cất điện thoại.