🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu khả ái 🐷
Beta: Dâu Tây 🍓
__________
Tiếng bình luận lại bắt đầu vang lên trên khán đài náo động: "Trận đấu ngày hôm nay, Barcelona đã thắng Atletico Madrid với tỉ số 2:1, xin chúc mừng Barcelona và hy vọng Atletico sẽ có thể phục thù trong trận đấu tiếp theo. Và bây giờ chúng ta hãy cùng nhìn lại cầu thủ số 23 của Barca một lần nữa. "
"..."
"Cậu bé 17 tuổi chắc hẳn đã mang trên vai rất nhiều áp lực, tuy nhiên cậu đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Cậu ấy đã có một pha kiến tạo và một bàn thắng. Bàn thắng cuối cùng đó quý như vàng, giúp Barcelona giành được chiến thắng trên sân nhà."
"Có vẻ như huấn luyện viên của Barcelona cũng rất hài lòng với kết quả này. Chúng ta hãy cùng chờ đợi sự thể hiện của họ trong mùa giải này."
Ống kính chuyển đến bên Atletico, tinh thần của các cầu thủ vô cùng suy sụp.
Không biết cố tình hay không nhưng camera lại lần nữa chuyển đến khu vực ghế ngồi dành cho người thân của cầu thủ và ban huấn luyện Barcelona. Cô bạn gái người mẫu bên cạnh Tô Thanh Gia bị bạn trai ôm lấy từ sau lưng, hai người họ trao nhau nụ hôn khiến cô không tránh khỏi xấu hổ.
Carlos không to gan đến vậy, cậu chỉ đứng ở một bên, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu.
Trên đường quay lại phòng thay đồ, Carlos được huấn luyện viên và các đồng đội ôm, đây là một phương thức khẳng định, nên Calos cũng ôm lấy bọn họ.
Tất cả mọi người đều thấy rõ, chiến thắng ngày hôm nay của Barcelona là nhờ vào màn thể hiện xuất sắc của Carlos.
Các cầu thủ trong đội chính thức đặt cậu vào vị trí ngang hàng chứ không còn coi cậu là em nhỏ cần được bảo vệ nữa.
Đôi mắt của họ có thêm một phần tôn kính, đây là sự tôn kính mà họ dành cho cậu khi cậu vừa ghi bàn.
Sau khi ôm xong, Carlos lấy một tá kẹo que từ trong balo ra chia cho mọi người, sau đó cậu cũng bóc một cái và liếʍ liếʍ.
Các cầu thủ cầm lấy kẹo que, mặt mũi hơi xấu hổ.
Bọn họ có thể thu hồi lại sự tôn kính vừa rồi không? Xin hãy nói với bọn họ rằng cây kẹo họ đang cầm chỉ là ảo ảnh, chỉ là ảo ảnh.
Trong ánh mắt mê mang của mọi người, Carlos ung dung bỏ kẹo que vào miệng ngậm rồi đi tắm rửa.
Huấn luyện viên, đồng đội: "....."
Sau cuộc phỏng vấn với truyền thông, Carlos lập tức lách người rời khỏi đó. Cậu không thể để búp bê tóc đen phải đợi lâu ngoài cửa.
Huấn luyện viên lắc đầu, tình yêu của tuổi trẻ đúng là lễ vật tốt đẹp nhất mà năm tháng ban tặng.
Tô Thanh Gia đã đứng ở cửa đợi một lúc nhưng cô vẫn rất vui vẻ, cô đá vài hòn sỏi, thi thoảng lại bật cười.
"Bella, Bella." Giọng nói vui vẻ của Carlos vang lên từ phía trước. Thoáng một chốc, chàng trai tóc vàng đã đến bên cạnh cô bằng tốc độ siêu phàm.
Nhìn mái tóc vàng ẩm ướt của Calos, Tô Thanh Gia bật cười, "Tại sao anh lại không lau khô tóc? Để như vậy anh không sợ bị mất hình tượng trước truyền thông à?"
Tai Calos run run, "Không sợ, có gì phải sợ chứ? Dù sao cũng không có ai nhận ra anh, anh vội như vậy không phải là vì đi tìm em sao?" Như nghĩ đến điều gì, đôi mắt xám xanh vụt qua một tia sáng, "Bella, hay là chúng ta quay về đi? Có gì em giúp anh lau khô tóc nhé?"
Đôi mắt to ánh hơi nước của cậu tựa như món quà từ nắng sớm, Tô Thanh Gia nhận thấy nếu Calos có thêm một cái đuôi thì cậu có thể lắc tốt hơn con chó bull nội địa mà Lưu Mộng Nhã nuôi.
Nhận thấy anh cầu thủ vừa mới giúp Barcelona giành chiến thắng vẫn chưa ý thức được địa vị của bản thân, Tô Thanh Gia tức giận nhìn thoáng qua cậu một cái, "Ai nói là không có ai nhận ra anh? Ngày hôm nay anh đã tỏa sáng khắp nơi! Các fan nữ ngồi phía sau suýt làm tai em điếc đấy."
"Vậy, Bella, em vẫn ổn chứ?" Carlos cúi đầu xuống, vốn muốn đánh lén nhưng lại bị Tô Thanh Gia né đi.
"Đương nhiên là vẫn ổn rồi, đồ ngốc. Hôm nay vẫn chưa chúc mừng anh, cầu thủ nổi tiếng của em." Tô Thanh Gia kiễng chân sờ lên mặt cậu, làn da căng mịn bóng loáng.
Carlos cúi người xuống thuận cho cô đùa giỡn, cả hai cười rất vui vẻ.
"Tâm trạng của em tốt không?" Carlos ngượng ngùng dò hỏi.
"Dạ, rất tốt, vô cùng tốt, làm sao vậy?" Tô Thanh Gia lại sờ lêи đỉиɦ đầu của cậu, xúc cảm vẫn không thay đổi.
Carlos trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng chuẩn bị xong tâm lý, mở miệng nói, "Nếu tâm trạng của em tốt, vậy liệu em có thể hôn anh một cái không?"
Tô Thanh Gia bị cậu làm cho dở khóc dở cười. Carlos nhắm mắt lại, đầu hơi cúi xuống, tay nắm chặt áo, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Buổi tối mùa hè ở Barcelona rất thoải mái và dễ chịu, trên bầu trời điểm xuyết những ngôi sao nhỏ, màn đêm mang một màu xanh thẫm tựa như tấm vải được chính tay Chức Nữ nhuộm ra. Ngọn đèn ở sân vận động vẫn còn lập lòe, nhân viên vệ sinh ở lại dọn vệ sinh, những người đi đường đi qua cửa ra vào vẫn đang mải mê bàn luận về trận đấu vừa rồi.
Calos đưa tay vòng qua eo của cô, khiến cả người cô đều dán chặt trên l*иg ngực cậu.
Vòng eo mềm mại cùng bộ ngực của thiếu nữ khiến cho tâm trạng cậu trở nên khoan khoái, dễ chịu.
Tô Thanh Gia ôm lấy cổ cậu như dây leo quấn quanh đại thụ.
"Hai đứa đang làm gì thế?" Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.
Bầu không khí tốt đẹp cứ như vậy mà bị phá hỏng, Tô Thanh Gia hơi hốt hoảng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra đây là giọng nói của người cha ngoại giao thân yêu của cô.
Vì thế, cô đang bị bắt qua tang hôn môi bạn trai?
"Hai đứa đang làm cái gì, làm cái gì thế hả?" Nhà ngoại giao nói chuyện luôn mây trôi nước chảy rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Dáng vẻ thở hổn hển này không hiểu sao lại khiến Tô Thanh Gia nhớ đến hình ảnh con gà trống bị cướp mất trứng, cô không nhịn được liền bật cười.
Calos giật mình buông bàn tay đang đặt ở bên hông tiểu mỹ nhân ra, sau đó đáp lại Tô Tĩnh Khang, "Bọn cháu, bọn cháu đang hôn."1
Đôi mắt nhỏ chân thành khiến Tô Tĩnh Khang bị nghẹn họng, ông quát, "Tôi bảo cậu nói hả? Tôi có bảo cậu nói à?"
"... Nhưng không phải chú đang hỏi bọn cháu sao?" Thấy tâm trạng nhạc phụ đại nhân tương lai vô cùng không tốt, Carlos lặng lẽ dịch xuống một bước chân, che chắn Tô Thanh Gia ở phía sau.
Hiện giờ Carlos ước chừng cao 1 mét 87, mấy ngày hôm trước mới kiểm tra sức khoẻ, số liệu cho thấy cơ thể cậu phát triển rất tốt, vừa nhìn đã biết rất khỏe mạnh, thừa sức che chắn cho một thiếu nữ nhỏ yếu cao chưa đến 1m6, Tô Thanh Gia ghé vào sau lưng bạn trai nhỏ cười đến mức nội thương.
Tô Tĩnh Khang cởi cúc đầu của áo sơ mi, sắn tay áo lên, dáng vẻ này đã dọa Carlos sợ, cậu vội che chở Tô Thanh Gia phía sau lưng, lúc này, cậu cảm thấy bản thân đang gánh trên mình trách nhiệm trọng đại.
"Chú, chú đừng tức giận, cháu, đều là cháu sai, chú muốn đánh thì đánh cháu đi." Carlos không hề lùi một bước, dáng vẻ này khiến Tô Tĩnh Khang cảm thấy mình như người xấu.
"Cậu tránh ra, để Bella ra đây." Tô Tĩnh Khang nói.
Chàng trai tóc vàng như gà mái che chở Tô Thanh Gia, dù nói gì cũng không chịu tránh ra, "Không được, chú, cháu sẽ không để chú dẫn Bella đi."
Thấy ánh mắt kiên định của cậu, Tô Tĩnh Khang tự nhìn lại bản thân, thở dài nói: "Chú không muốn đánh con bé, Bella là con gái của chú, sao chú có thể đánh nó được. Cháu đừng suy nghĩ nhiều, lúc nãy là do chú nóng, cháu hiểu không?"
Carlos cẩn thận nhìn tay áo sắn lên của ông, cậu lại lắc lắc đầu.
Tô Thanh Gia đứng ở phía sau nhìn trò hay suốt một hồi, nhận thấy có lẽ hai người sẽ không chịu dừng lại, cô chủ động đi ra.
Carlos vội giữ chặt cô, "Bella."
"Yên tâm, không có việc gì đâu." Tô Thanh Gia lắc đầu, mỉm cười nhìn về phía cậu.
Cuối cùng Tô Tĩnh Khang cũng nhìn thấy mặt con gái mình, ông tức giận nói: "Con vẫn còn biết ba đang ở đây à!"
"Ba ba, đừng tức giận, đừng tức giận." Tô Thanh Gia mềm giọng làm nũng.
Nhìn con gái đang đứng cạnh nhóc tóc vàng, đầu nhà ngoại giao càng cảm thấy đau hơn.
"Ta tức giận, con biết tại sao ta tức giận không?" Tô Tĩnh Khang bắt tay để ở phía sau, đôi mắt như dao nhỏ bay đến trên người Carlos.
Tô Thanh Gia thành thật cúi thấp đầu, mái tóc dài mềm mại che mất nửa khuôn mặt, thoạt nhìn trông thật ngoan ngoãn, "Con biết, con không nên giấu ba mẹ, không nên trốn từ Mỹ về đây."
Tô Tĩnh Khang nhìn con gái nhỏ mà mình yêu thương, động tác nhỏ của cô khiến phân nửa bực tức trong ông vơi đi, "Con chỉ nhớ thương tên ngốc to con này, ngay cả ba mẹ mình cũng không để tâm tới?"
Yên lặng nhận rất nhiều ánh mắt hình viên đạn, chàng trai tóc vàng lại lần nữa nằm không cũng bị trúng đạn, tuy nhiên lần này cậu lại đỏ mặt, tay không kiềm chế được lại bắt đầu vò đầu, vò xong còn ngây ngô cười.
Tô Thanh Gia cười ngượng ngùng, sau đó hỏi lại: "Ba ba, sao người biết con đã về ạ?" Rõ ràng cô không nói với ai chuyện cô về, ngày hôm qua khi gọi điện cho Louis, ông ấy vẫn tưởng rằng cô đang ở Mỹ.
"Hừ, sơn nhân tự có diệu kế."
[*] Sơn nhân tự có diệu kế: Đây là câu nói của Khổng Minh Gia Cát Lượng, ý nói ta đây tự có diệu kế ( Sơn nhân: Người ở thâm sơn cùng cốc)
"Ba nói đi ạ."
Rốt cuộc Tô Tĩnh Khang cũng không chịu nổi việc con gái làm nũng, ông thẳng thắn nói: "Hôm nay lúc xem đá bóng, ông ngoại con nhìn thấy con trên màn hình, sau đó lập tức gọi điện thoại cho mẹ con." Dứt lời lại quăng mấy đao về phía Carlos.
Tô Thanh Gia chợt nhớ ra máy quay có đảo qua khu vực dành cho người nhà. Cô bị bại lộ chỉ vì như vậy ư?
Cô lập tức cúi khuôn mặt nhỏ xuống dưới, cảm thấy may mắn vì lúc đó đã không quá mức thân mật hào phòng với chàng trai tóc vàng.
Carlos nghĩ tới việc trận đấu này được phát sóng trực tiếp, ông ngoại Bella lại có theo dõi, cậu vừa vui sướиɠ lại vừa thẹn thùng, vò đầu càng mạnh hơn.
Tô Tĩnh Khang nhìn hai đứa nhỏ mặt đang đỏ bừng, sau đó cẩn thận nhìn con gái, trên cổ và miệng đều không có dấu vết gì, ông giả vờ ho khan nói: "Khụ khụ, tối hôm qua, chắc con ở khách sạn, vậy trước hết hãy đi trả phòng đi."
Carlos thẳng thắn hỏi lại: "Vì sao phải trả phòng ạ? Tối hôm qua Bella ngủ ở chỗ cháu ạ."
Cậu không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong, hỏa khí bị Tô Tĩnh Khang áp xuống lại bay lên, "Ngủ ở chỗ cậu, ngủ ở chỗ cậu?"
Tô Tĩnh Khang nói tiếng Tây Ban Nha cực kỳ tốt, hai câu này, câu trước là trần thuật, câu sau là câu hỏi mang theo sự tức giận, bây giờ nhà ngoại giao không ném ánh mắt hình viên đạn nữa, ông định xông lên cho cậu một đao thật sự.
Phát hiện bầu không khí có điểm không phù hợp, cũng biết Tô Tĩnh Khang đã hiểu sai, Tô Thanh Gia lập tức chạy tới trấn an: "Ba, đừng tức giận, nhà anh ấy có rất nhiều phòng ngủ, con ngủ ở phòng dành cho khách, ba không tin con gái bảo bối của ba sao?" Dứt lời liền kéo kéo Carlos, "Anh mau nói rõ ràng với ba em đi."
Carlos sợ Tô Tĩnh Khang không cho cô tới gặp cậu, cậu vội vàng đáp: "Đúng vậy, chú, tối qua Bella ngủ ở phòng dành cho khách, bọn con không ngủ chung phòng, đó là sự thật."
Nhìn đôi mắt xanh xám chân thành của chàng trai tóc vàng, Tô Tĩnh Khang có chút không tin, nhưng ông vẫn nỗ lực tự nói với bản thân mình: Chúng nó trong sạch, vô cùng trong sạch. Ngay cả việc hôn môi mà ông nhìn thấy lúc nãy cũng là trong sạch.
Ông day trán một cái, nói: "Đừng nói nữa, nhanh về đi, cứ như vậy đi."
Tô Thanh Gia cũng biết mình sai, vậy nên liền ngoan ngoãn đi theo Tô Tĩnh Khang.
"Ngày mai gặp lại." Tô Thanh Gia tạm biệt Carlos, sau đó hỏi nhà ngoại giao, "Ba, xe ở đâu ạ?"
Nói tới việc lái xe, Tô Tĩnh Khang nhớ ra khi biết con gái ở đây ông liền chạy vội đến mà không lái xe.
Ông cúi đầu nhìn tay áo đang sắn lên, thật sự, ông không lái xe đến.
Trái tim nhà ngoại giao anh tuấn hỏng mất rồi.